Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:38
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy bà ấy bận rộn như vậy, Lý Mộng liền nhớ tới mẹ của mình.
Nếu như ân sinh dưỡng đời này không cách nào báo đáp, như vậy thì càng phải trân trọng cuộc sống mà mẹ đã ban tặng cho mình.
Cô ấy phải sống thật tốt, sao có thể dễ dàng nản lòng như vậy?
Lý Mộng hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Vu Nhược Hoa giúp đỡ múc nước và canh lửa.
Món thịt kho này rất thơm, huống chi Vu Nhược Hoa lại chế biến, ăn kèm với cơm nấu củi nóng hổi, quả ớt không lớn lắm, ăn vào cũng có vị hơi đắng nhưng không hiểu sao ăn xong vẫn có dư vị kéo dài.
Lăn lộn cả một ngày, ngay cả Khương Nặc cũng đói bụng, ăn một bát lớn.
Sau khi ăn xong, Ngô Đại Hà vội vàng đi rửa bát.
Vu Nhược Hoa tìm Khương Nặc lấy thức ăn cho chó, đổ một thau lớn cho A Muội rồi lại cho nó uống nước suối.
A Muội ăn uống no đủ, lại chạy ra ngoài lang thang.
Sau khi trời tối, ánh sáng của đống lửa trở thành ánh sáng duy nhất trong cả khu vực này.
Toàn bộ khu biệt thự này ngoại trừ bọn họ ra thì trước mắt không có người khác xuất hiện.
Trước tận thế khu vực này đã không có người nào rồi, bây giờ bị ngập âu như vậy, người có thể chạy đều đã chạy hết, chạy không được cũng đã c.h.ế.t rồi.
Gần đó chính là vùng ngoại thành và quốc lộ.
Ánh mắt nhìn về phía xa, chỉ có một mảnh tối đen mênh mông.
Hôm nay Ngô Đại Hà làm việc nhiều nhất, cũng là người mệt mỏi nhất, cơm nước xong xuôi không bao lâu liền dẫn con gái vào lều nhỏ ngủ.
TBC
Khương Nặc cũng đi vào lều vải, ý thức tiến vào không gian đọc sách.
Vu Nhược Hoa không hề buồn ngủ.
Hôm nay bà ấy đeo bao da có con d.a.o phay ở trên lưng, vừa nãy cũng thuận tay cầm ra thái rau, lúc này cảm thấy mình vẫn còn sức lực liền lấy d.a.o ra tập chém.
Thấy mẹ Vu cố gắng như vậy, Lý Mộng vốn định nằm xuống nghỉ ngơi cũng cảm thấy ngại ngùng, lấy con d.a.o gấp của mình ra bắt đầu luyện tập, sáp lại gần đối chiến với Vu Nhược Hoa.
Khương Nặc ở trong không gian xem hết nửa quyển sách, cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Kiến thức dược lý cần phải đọc chung với sách giáo khoa y học, nội dung rất phức tạp, lại không có người giảng giải, cô chỉ có thể học thuộc lòng. Sau khi đọc xong, cô phát hiện mỗi một bệnh đều được chia thành nhiều quyển sách, mà mỗi quyển đều chứa đựng những thông tin mới mẻ. Quá trình này cực kỳ nhàm chán, tựa như biết một chút mà lại không biết gì cả, cứ luôn ở trong trạng thái nửa vời.
Nhưng mà xem đến đây cũng coi như là đã có sự khởi đầu rồi.
Nếu không phải lưng tựa vào cây đại thụ không gian thì Khương Nặc cũng khó có thể tưởng tượng mình có thể xem nhiều sách y học như vậy.
Cô rời khỏi không gian, cùng mẹ về phòng tắm rửa rồi ngủ.
Ban đêm, mặt đất lại bắt đầu rung chuyển.
Sau khi Khương Nặc tỉnh lại, cô thấy Vu Nhược Hoa cũng tỉnh lại rất nhanh.
Những người khác cũng lục tục từ trong lều vải đi ra, ngồi ở bên đống lửa nhìn từng sóng đất rung chuyển.
“Quả nhiên trận động đất sẽ không chỉ kéo dài một ngày.” Lý Mộng cau mày: “Chẳng lẽ về sau sẽ luôn có động đất như vậy sao?”
Ngô Đại Hà đi thêm củi vào trong đống lửa, cũng rất sầu lo: “Rung lắc mạnh quá, không biết là tâm chấn xảy ra chuyện gì rồi…”
Thấy bọn họ đều không buồn ngủ, Khương Nặc cũng đứng dậy ngồi xuống.
Ngày động đất đầu tiên mà ngôi nhà không bị sập là trong lòng cô đã yên tâm hơn phân nửa rồi, chỉ cần những trận động đất sau đó không làm hỏng nền móng của biệt thự thì không còn là vấn đề lớn nữa.
Nhưng cô có thể hiểu được nỗi sợ hãi và lo lắng của những người khác đối với những thứ mà mình không biết.
Nhưng cứ tiếp tục chấn động như vậy từ ngày này qua ngày khác, sớm muộn gì cũng sẽ cảm thấy c.h.ế.t lặng.
Lúc này đã hơn 3 giờ sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-169.html.]
Khương Nặc khoảng 10 giờ mới đi ngủ, thời gian ngủ cũng đã đủ rồi, dù sao cô cũng đã tỉnh nên quyết định hoạt động cơ thể một chút.
Lại qua thêm một giờ nữa, không có chấn động mới phát sinh, Ngô Tiểu Giang tựa vào người cha mình mà ngủ, Ngô Đại Hà cũng ngủ ở trên ghế sô pha.
7 giờ sáng, trời đã bắt đầu hửng sáng, một trận động đất mạnh lại ập đến.
Mọi người lại tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, bối rối nhìn xung quanh.
Sau khi làn sóng chấn động này qua đi, mọi thứ dường như khôi phục gió êm sóng lặng, Lý Mộng cũng trở về lều ngủ.
Chỉ còn lại một mình Khương Nặc luyện đao trong bóng tối.
Khi mọi người lần lượt thức dậy đã là hơn 9 giờ sáng, Lý Mộng đi thu dọn đồ đạc, giẫm lên xe đạp phát điện, Ngô Đại Hà đầu tiên là kiểm tra nhà cửa, sau đó cũng bắt đầu làm việc.
Khương Nặc cho vịt và dê ăn, nhặt trứng vịt mới đẻ ra, sau đó đi lên lầu ba, lặng lẽ thả nhà kính ra.
Lúc bước ra, nhìn thấy Vu Nhược Hoa đang g.i.ế.c gà, đang dùng một cái thau inox để hứng m.á.u gà.
Chờ m.á.u đã chảy gần hết, bà ấy nấu nước, nhổ lông, xử lý nội tạng.
Đổ dầu hạt cải vào trong nồi đến khi dầu nóng lên thì cho thịt gà đã cắt ra xào cho đến khi chuyển thành màu vàng, thêm rượu trắng, giấm, tỏi rồi tiếp tục xào, trộn đều, cuối cùng đổ nước sốt và ớt vào, đậy nắp nồi lại bắt đầu hầm nhỏ lửa.
Món gà kho củi này thật sự rất thơm.
Ngô Tiểu Giang liên tục giúp cha mình làm việc nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang.
Lý Mộng tới học cách nấu món thịt gà kho củi, dưới sự chỉ đạo của Vu Nhược Hoa, cô cũng học cách chế biến huyết gà.
Cho muối vào nước lạnh rồi khuấy đều cùng với m.á.u gà, không bao lâu sau sẽ đông lại, màu sắc trở thành đỏ tươi.
Đến khi nấu món gà kho củi xong, Vu Nhược Hoa đã cắt thịt hộp ra, ớt, huyết gà cùng với rượu gia vị và muối tinh bỏ hết vào nồi đun chín, khi chín rồi lại cho dầu nóng vào, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Cuối cùng lại thêm một món gà xào ớt.
Sau khi chuẩn bị xong mấy món ăn, Vu Nhược Hoa mới rửa nồi bắt đầu nấu cơm bằng củi, đặt bát ăn cơm lên nắp nồi để làm nóng, cũng không sợ lạnh.
Cuối cùng đến lúc ăn cơm, mọi người đều đói bụng.
Tay nghề nấu ăn của Vu Nhược Hoa không có gì để chê, lò đất lớn, bà ấy cũng có không gian để phát huy.
Hơn nữa thịt gà rừng còn ngon hơn cả gà nuôi trong nhà, bữa cơm này mọi người ăn không dừng được.
Ngay cả Khương Nặc cũng cảm thấy món gà kho củi này có hương vị đặc biệt, vừa tươi vừa thơm, không tránh khỏi ăn quá no.
Nhìn mọi người không ngừng thêm cơm, trong lòng Vu Nhược Hoa cũng rất có cảm giác thành tựu.
Thời kỳ đặc thù, cùng nhau vượt qua khó khăn.
Ai am hiểu cái gì thì làm cái đó, cùng nhau cố gắng, cùng nhau sử dụng.
Tuy rằng khó khăn nhưng so với lúc ở trong khu chung cư lúc trước, mọi người đều có tâm tư riêng mình, tính kế lẫn nhau thì cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
Bà ấy cảm thấy sau này chắc hẳn sẽ tốt hơn.
*
Liên tiếp mấy ngày sau đó, tất cả mọi người ngày đêm không phân biệt được đâu là địa chấn đâu là dư chấn.
Các trận động đất nghiêm trọng về cơ bản đều xảy ra lúc nửa đêm hoặc là rạng sáng, ban ngày cũng có một chút nhưng cảm giác không mạnh đến thế.
Dần dà mọi người cũng quen với việc bị chấn động mạnh đột ngột đánh thức khi đang ngủ, đến về sau, cũng không ai rời khỏi lều vải nữa, chỉ cần lều trại không sập thì cứ nằm trong chăn ngây ngốc một hồi rồi lại từ từ ngủ tiếp.
Sau khi trời sáng, nên làm gì thì cứ làm cái đó.
Chấn động nhiều, cũng trở nên c.h.ế.t lặng.
Ngô Đại Hà bắt đầu lắp hệ thống cảm biến âm thanh cho mạng lưới phòng ngự.
Anh ta đã thử nghiệm điều chỉnh nhiều lần rồi mới lắp đặt chính thức. Trong quá trình này, cứ thấy anh ta cứ luôn giẫm lên xe đạp, sau đó lại cắm đầu điều chỉnh thử nghiệm.