Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:40
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến ngày thứ ba, hệ thống cảm biến âm thanh đã được lắp xong.

Máy chủ và bộ điều khiển được đặt tạm thời trên bãi đất trống, dùng vải chống gió che kín lại. Anh ta nói là chờ sau khi nguy cơ động đất được giải trừ, anh ta lại chuyển đến phòng ngủ của mình.

Anh ta chuẩn bị một phòng ngủ kết hợp với phòng làm việc, đây là nơi anh ta sẽ ở lại lâu nhất, có thể quan sát mọi lúc mọi nơi.

Lý Mộng ngoài việc rèn luyện ra thì cũng giúp Vu Nhược Hoa nấu cơm, thời gian rảnh rỗi cô ấy cũng đi đến khu vực gần đó để chặt củi và hái rau dại.

Mà Khương Nặc, cô đã đi được vài ngày rồi.

Cô đi khám phá khu vực này, thăm dò rõ ràng hoàn cảnh xung quanh.

Khu biệt thự này nằm ở ngoại thành, xung quanh chỉ có quốc lộ, còn có một công viên rừng rậm. Theo bản đồ giới thiệu thì đây là khu rừng nhân tạo lớn nhất cả nước, nơi đây có nguồn tài nguyên thực vật phong phú, còn có cây dược liệu, là điểm mẫu cho du lịch nông nghiệp trên cả nước.

Cô đã từng đến chỗ này rồi, loại công viên như thế này bình thường vào cửa đều là miễn phí, nhưng bên trong sẽ có một vài điểm tham quan và hạng mục có thu phí, chỉ là lúc này đã sớm không còn người nào nữa rồi.

Cô nhìn thấy một số ki-ốt bình thường dùng để bán vé bán đồ ăn, mấy đồ vật trong đó đã sớm không còn, có thể là khi nước ngập đã bị dọn đi, cũng có thể là bị những người ở gần đó lấy đi.

Nhưng bản thân những ki-ốt này cũng không tệ, vừa chắn gió che mưa vừa có thể cất giữ đồ đạc, so với căn lều nhỏ mà Ngô Đại Hà dựng kia thì tốt hơn nhiều, Khương Nặc thấy vậy liền thu vào trong không gian.

Khu rừng thực sự quá lớn, sau đó Khương Nặc không tìm được thứ gì nữa, ngoại trừ việc sau này không cần lo lắng về vấn đề củi lửa.

Xa hơn nữa bên ngoài công viên rừng rậm này có một trạm xăng dầu.

Trạm xăng dầu này đã bị cháy rất nghiêm trọng, khắp nơi đều cháy đen, hư hỏng hoàn toàn.

Xem ra sau trận lũ lụt và động đất, nơi này đã bị cháy nổ vô cùng nghiêm trọng.

Cửa hàng tiện lợi trong trạm đã bị dọn sạch, ngay cả kệ hàng còn lại cũng đã bị đốt cháy.

Gần đó còn có một nhà máy hóa chất, Khương Nặc đi xem thử.

Trong nhà kho không có thứ gì, nhà xưởng cũng bị động đất làm sập, máy móc cũng bị hư hỏng nặng.

Nếu như cô đến đây trước khi xảy ra động đất thì còn có thể lục soát được một vài thứ, hiện tại hầu hết đã bị chôn vùi rồi.

Chỉ có thể đánh dấu lại, chờ Ngô Đại Hà tới xem có linh kiện gì đáng giá để tháo ra hay không.

Xa hơn nữa còn có một nhà máy nhỏ khác, bao gồm nhà máy sản xuất phần cứng, nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng. Các công trình nhà xưởng chủ yếu làm bằng khung thép, tất cả đều đã sụp đổ.

Hiện tại bất cứ lúc nào cũng có thể có động đất, dư chấn không ngừng, Khương Nặc cũng không dám đi sâu hơn.

Nhìn trên bản đồ thì phía trước có một vườn sinh thái trái cây, chủ yếu là anh đào.

Cây anh đào vốn không chịu được úng nước, bị nước nhấn chìm nửa tháng là đã bị c.h.ế.t héo rồi huống chi chìm lâu như vậy, chỉ có thể chặt ra làm củi để dùng.

Đi thêm nửa ngày nữa là đến thị trấn, chắc chắn sẽ có người sống sót, Khương Nặc không muốn tiếp xúc với người khác nên quay trở lại khu biệt thự.

Thấy cô trở về, Lý Mộng rất vui mừng đi tới hỏi: “Thế nào rồi?”

Khương Nặc ném ba lô vào trong lều vải của mình rồi trả lời: “Tôi đi bộ tới gần thị trấn Ngô Hưng nhưng không đi vào đó, đi cả một đường mà không gặp ai cả, hoàn cảnh cũng khá đơn giản. Lần sau tôi sẽ đi về hướng thành phố xem thử.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-170.html.]

Trong thành phố có rất nhiều người, nhà cửa xây dựng san sát nên nhất định sẽ phức tạp hơn ở bên ngoài một chút, cũng càng phải cẩn thận đi điều tra rõ ràng.

Khương Nặc nói cho Ngô Đại Hà và Lý Mộng biết những gì mà cô nhìn thấy.

Ngô Đại Hà cau mày, suy nghĩ hồi lâu, tỏ vẻ rất có hứng thú với trạm xăng dầu, muốn đi qua đó xem thử.

Khương Nặc nói: “Đã cháy đến như vậy rồi, có cần phải tới đó xem nữa không?”

Ngô Đại Hà cũng rất nghiêm túc: “Trạm xăng mà cô nói thì tôi cũng biết, đó là của một công ty tư nhân, chủ đầu tư kia tôi cũng quen biết. Trạm xăng dầu của anh ta là do nhóm bạn của tôi thi công, bởi vậy tôi biết công trình này có một số vấn đề…Bọn họ đã chi rất nhiều tiền cho cái dự án này…”

Nói tới đấy, anh ta gãi đầu, giống như cảm thấy quá phức tạp, không biết giải thích mấy phân đoạn trong đó như thế nào.

“Anh cứ đề cập ngắn gọn những điểm mấu chốt là được.” Khương Nặc nói.

Ngô Đại Hà gật đầu: “Điểm mấu chốt trong này chính là bọn họ dùng bể chứa dầu dưới lòng đất, cũng tức là chôn bể chứa dầu dưới đất, chỉ có thao tác đổ dầu là ở trên mặt. Bình thường bể chứa dầu chỉ cần chôn sâu cỡ 1.5 mét là được rồi, nhưng bọn họ chôn hơn 4 mét, là chôn theo tiêu chuẩn trạm xăng dầu cỡ lớn. Theo như lời cô kể thì tuy rằng trạm xăng dầu này đã bị đốt cháy nhưng tình trạng mặt đất hình như vẫn còn tốt, kết cấu cửa hàng tiện lợi cũng không bị hư hại nhiều, chỉ là bị đốt cháy mà thôi.”

Nghe anh ta nói như vậy, Khương Nặc lập tức hiểu ra: “Ý của anh là muốn đi tìm bể chứa dầu dưới lòng đất của bọn họ à?”

Một bể chứa dầu cỡ nhỏ cũng phải 10 mét khối, cũng chính là 10.000 lít dầu.

Thứ này quả thực khiến người ta động lòng.

“Đi xem cũng được, nhưng phải chú ý an toàn. Hơn nữa gần đây động đất nhiều, cũng dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Ngô Đại Hà cười cười: “Cô Khương, cô yên tâm, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu. Trước mắt, cho dù chúng ta có thể đào bể chứa dầu ra thì bảo quản như thế nào cũng là vấn đề. Tôi chỉ đi xem tình trạng của bể chứa dầu thôi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Ở kiếp trước, Khương Nặc biết có vài người có thể tìm được xăng và dầu diesel, đổi lấy điểm tích lũy rất cao trong căn cứ.

Cũng không biết rốt cuộc bọn họ lấy được như thế nào.

Bây giờ nghe Ngô Đại Hà nói, chung quy vẫn là có biện pháp.

Vu Nhược Hoa nấu cơm, Lý Mộng và Ngô Tiểu Giang giữ nhà, Khương Nặc mang theo Ngô Đại Hà và A Muội lần nữa đi ra ngoài.

Ngô Đại Hà thật sự rất sợ A Muội.

Có A Muội đi theo, bước đi của anh ta cũng có chút cứng ngắc. Theo anh ta, hình thể của A Muội tuyệt đối chính là mãnh thú cỡ lớn.

Hai người đi tới trạm xăng dầu, đến nơi, Ngô Đại Hà bắt đầu làm việc, không có tâm tư để ý tới A Muội nữa.

Anh ta kiểm tra rồi hưng phấn nói: “Bể chứa dầu dưới đất vẫn còn, hơn nữa xem ra không xảy ra vấn đề gì lớn, các cửa vận hành đều bị bịt kín, hiện tại không thích hợp để di chuyển, chờ tôi chuẩn bị một chút là có thể đem số dầu này ra ngoài rồi chuyển về.”

TBC

Anh ta suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ là làm sao để bảo quản. Muốn bảo quản xăng thì chúng ta cần phải có một cái thùng kim loại đậy kín hoàn toàn là được. Chỉ cần giải quyết được chuyện này thì chúng ta có thể hốt trọn mẻ xăng này.”

Đây đúng là một vấn đề.

Khương Nặc cũng không có loại thùng kim loại này, không gian của cô có một ít thùng dầu nhưng toàn bộ đều chứa đầy xăng và dầu diesel, cho dù có thùng rỗng thì cũng chỉ có một hai thùng.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đi tới phía trước, ở đó có mấy nhà máy nhưng nhà xưởng đã bị sập hết rồi, chờ đến lúc đó rồi tìm xem có thứ gì phù hợp hay không.”

Loading...