Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:46
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thuận gió mà động, thay đổi vị trí đứng, lại sớm dự phán vị trí công kích.
Không hề nghi ngờ, vị trí lực sát thương mạnh nhất của d.a.o găm là ở mũi đao. Khi đ.â.m d.a.o găm ra chính là dùng cổ tay tập trung toàn bộ sức lực vào mũi dao, đồng thời dùng sức lực và quán tính đ.â.m xuyên qua vật thể, đạt tới hiệu quả sát thương.
Như vậy, chỉ cần bị nghiêng lệch một chút ở bất cứ điểm nào thì khi đ.â.m cả lưỡi d.a.o và thân d.a.o tới, lực sát thương sẽ yếu đi.
Cho dù có bao nhiêu kỹ năng, chiêu thức hoa mỹ thế nào thì xét cho cùng bản chất của việc ám sát chính là dùng mũi d.a.o đ.â.m chính xác, xuyên thủng mục tiêu.
Trong lúc cảm nhận chuyển động của luồng không khí, cô cũng luyện tập cách sử dụng không gian để không ngừng trao đổi vũ khí.
Cái dài thì mạnh, cái ngắn thì hiểm.
Phải đảm bảo bản thân đứng ở vị trí đủ linh hoạt, xuất đao cũng đủ nhanh, lại phối hợp mấy sát chiêu đánh cược.
Nếu thật sự đánh không lại, cô có thể trong vòng 0.5 giây, đổi đao thành s.ú.n.g lục.
Bất tri bất giác, Khương Nặc đã luyện tập ba tiếng đồng hồ.
Cuối cùng cô cũng cảm thấy hơi mệt bèn cất con d.a.o găm vào trong bao da tùy thân, lấy nước suối không gian ra, vừa uống vừa đi lên lầu của biệt thự số 3.
Sáng hôm nay cô thả nhà kính ra, mẹ liền đi vào gieo hạt.
Bận rộn đến tận bây giờ mà chưa gặp bà ấy.
Khương Nặc vừa đi đến lầu ba, đột nhiên cảm thấy một đợt rung chuyển dữ dội, cô nhanh chóng tăng tốc, chạy lên sân thượng, hướng về phía nhà kính hét lên: “Ra ngoài nhanh lên!”
Một giây sau, Vu Nhược Hoa chạy ra, trên tay trên chân đều là bùn, nhà kính phía sau bà ấy lắc lư vang lên tiếng lách cách.
Khương Nặc không nói hai lời, nhanh chóng thu nhà kính vào trong không gian.
Vu Nhược Hoa những ngày này đã bị động đất làm cho c.h.ế.t lặng, sau khi đi ra liền ngồi xổm trong góc, nhắm mắt lại chờ động đất qua đi.
Lúc động đất, cảm giác trên mặt đất và trong nhà lầu là hai cảm nhận hoàn toàn khác nhau.
Ở trên mặt đất bằng phẳng, cho dù có thể cảm nhận được bốn phía đang lắc lư, nhưng cũng không đến mức đầu váng mắt hoa, hoang mang lo sợ như vậy.
Cũng may cường độ của lần động đất này không mạnh bằng nửa đêm, thời gian duy trì cũng không lâu lắm.
Cả người rung chuyển dữ dội sáu bảy lần, chấn động liền nhỏ đi.
Khương Nặc vốn định ôm mẹ, bảo mẹ đừng sợ, kết quả mẹ lại giống như gà mái luôn bảo vệ cô dưới thân, khiến cô có chút dở khóc dở cười.
Cô nhẹ nhàng vỗ tay mẹ, bảo mẹ đừng căng thẳng.
Sau khi rung chuyển dừng lại, Vu Nhược Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Con mau lấy nhà kính ra đi, mẹ còn lại một chút chưa trồng xong, trồng tưới nước xong rồi con cất đi cũng được.”
Khương Nặc nghe lời bà ấy, lấy nhà kính ra.
Toàn bộ căn nhà kính này đã được cô dán những miếng dán kính lên, lại dán thêm một lớp phim chống cháy nổ, bên cạnh lại dùng vải nhựa màu đen che lại.
Nếu như không vào trong phòng thì từ dưới lầu không thể nhìn thấy nó.
Vu Nhược Hoa thu hoạch hết toàn bộ ớt, cho vào trong mấy cái túi lớn, Khương Nặc để lại một túi bên ngoài, còn lại thu hết vào không gian.
Lần này, tất cả rau mà mẹ trồng đều là rau chân vịt.
Khương Nặc từ nhỏ đã không thích ăn rau chân vịt, nhưng mẹ cảm thấy rau chân vịt có nhiều chất dinh dưỡng, ăn vào rất tốt cho sức khỏe, nấu canh cũng ngon, Khương Nặc đành nghe theo lời bà ấy.
Sau khi gieo hạt xong, cô đi vào tưới nước suối không gian, sau đó thu toàn bộ nhà kính vào.
Ngày mai lại lấy ra.
Nhà kính này dùng rất tốt, nhưng nếu như bị nứt ra thì còn phải tự mình cắt kính để thay thế, được không bù nổi mất.
Sau khi thu dọn xong xuôi, hai mẹ con quay về phòng.
Vu Nhược Hoa rửa tay, vừa khởi động thân thể giãn gân cốt vừa hỏi: “Có phải đám người Lý Mộng đã đi ra ngoài rồi không? Đã đi lâu như vậy mà còn chưa về, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-173.html.]
“Có A Muội ở đó, Lý Mộng còn có súng, mẹ cứ yên tâm đi.”
Chỗ bọn họ muốn tới đều là nơi Khương Nặc đã đi qua, phải đi bộ rất lâu, đi đi về về một chuyến cũng mất hết mấy tiếng đồng hồ.
Bận rộn xong xuôi thì hai mẹ con cũng lười nấu cơm, cả hai lên lầu hai rồi lấy cơm trong không gian ra dùng, thịt sườn kho tàu, khoai tây sợi xào chua ngọt, còn có một phần canh rau.
Ăn xong bữa chính lại gọt thêm một quả táo.
Lúc Vu Nhược Hoa gọt táo đã để phần lõi ra riêng, lấy hạt giống bên trong ra giao cho Khương Nặc.
“Bỏ vào không gian của con đi, để khi nào mẹ thử trồng thứ này.”
TBC
Khương Nặc nhướng mày: “Hạt giống táo này phải mất năm năm mới cho quả, cho dù ngày ngày tưới nước linh tuyền thì cũng phải mất rất nhiều thời gian.”
“Thì cũng cứ thử đi đã.” Vu Nhược Hoa nói: “Của có nhiều thì ngồi ăn cũng lỡ núi mà, hơn nữa thứ do mình tự tay trồng, hương vị cũng không giống nhau.”
“Được rồi.”
Dù sao nước suối trong không gian bây giờ cũng đủ nhiều, mẹ muốn trồng thì cứ để cho bà ấy trồng.
Khương Nặc chọn một chiếc tủ kính to đùng ở trong không gian
Đây là một chiếc thùng chứa đồ lớn mà cô tìm được ở trung tâm thương mại khi trước.
Dọn sạch đồ đạc bên trong, bỏ phần cửa, quay mặt rỗng lên trên thì thứ này sẽ trở thành một hộp thủy tinh to rộng hai mét dài ba mét.
Sau khi cô và Vu Nhược Hoa đi tìm một bãi đất trống đằng sau đường quốc lộ, dọn cỏ sạch sẽ rồi bắt đầu xúc đất bỏ vào hộp thủy tinh.
Thổ nhưỡng ở nơi này căn bản không khác gì nhau, lúc trước nơi này còn từng được lựa chọn để xây dựng một công viên rừng xanh nên hẳn sẽ không quá tệ, những cây khác có thể trưởng thành tươi tốt, hẳn là cây táo cũng không thành vấn đề.
Sau khi xúc đầy bùn đất, Vu Nhược Hoa cẩn thận chôn hạt giống táo xuống đất, Khương Nặc lại tưới đầy nước linh tuyền ở trong không gian.
Phần còn lại thì chỉ có thể chờ xem nó có thể trưởng thành hay không.
Khương Nặc từng học gieo trồng, biết cách trồng cho hiệu quả cao nhất chính là trồng từ cây non chất lượng cao được tuyển chọn.
Nhưng hiện tại không có cây giống, chỉ đành trông cậy đánh cược vào nước suối vạn năng này.
Trồng xong Khương Nặc lại thu nó vào trong không gian.
Sau này dựng được nhà kính thì cũng có thể tiện tay trồng mấy cây táo này vào đó.
Tiếp theo sẽ còn xảy ra mưa axit và giá rét khắc nghiệt, thực vật sẽ càng trở thành thứ quý hiếm.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc đột nhiên nhớ tới một việc.
Đúng rồi.
Hẳn là cô phải trữ sẵn một ít bùn đất.
Mưa axit kéo dài gần như làm xói mòn mọi sự sống dưới mặt đất, đồng thời cũng phá hủy thổ nhưỡng và vật chất đệm của trái đất, khiến đất bị nhiễm chua.
Các chất dinh dưỡng trong đất như Kali, Natri, Magie đều sẽ bị pha loãng, giá trị pH hạ xuống rất thấp, ảnh hưởng đến đặc tính sinh học của những sinh vật sống trong đất.
Nói đơn giản, tính chất thổ nhưỡng bị hao tổn nghiêm trọng, cần phải dùng vật chất có tính kiềm xử lý.
Đây cũng là nguyên nhân mà con người chỉ có thể sống ở những nơi gần căn cứ.
Cô không thể nào bảo vệ số lượng cây cối khổng lồ của rừng rậm công viên nhưng vẫn có thể bảo tồn một ít bùn đất.
Bản thân có thể dùng thì cứ dùng, nếu chính mình không cần dùng thì cũng có thể tìm cơ hội thích hợp để lại cho người sống sót một chút hy vọng sinh tồn.
Cũng xem như là một lời hứa hẹn dành cho lão Trịnh.
Khương Nặc cũng không muốn thừa nhận nhưng lão Trịnh là một sự tồn tại có thể gây ảnh hưởng cho cô.
Loại người như lão cho dù c.h.ế.t thì cũng sẽ để lại một ánh đèn le lói trong lòng người khác, ánh sáng kia cũng không phải quá mãnh liệt mà chỉ như một ngọn hải đăng nho nhỏ trong bão táp mưa sa, dù đã đi rất xa nhưng chỉ cần quay đầu nhìn lại là vẫn có thể thấy ánh sáng mờ nhạt.
Đương nhiên, tiền đề của những điều này phải là cô chắc chắn bản thân được an toàn tuyệt đối và có thể giữ được bí mật của mình.