Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-04-21 22:08:50
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi động đất kết thúc, bọn họ tùy tiện tìm một nơi trú ẩn, mỗi ngày ăn một ít lương thực cứu tế, ra sông múc nước về nấu uống, sau đó đã nhiễm bệnh, nôn mửa tiêu chảy phát sốt.

Khương Nặc nhớ rõ khi đó cũng chỉ còn lại một viên thuốc hạ sốt cuối cùng, cô muốn đưa viên thuốc đó cho mẹ, lúc đó mẹ sốt cao hơn cô nhiều, tay chân run rẩy nhưng vào khoảnh khắc cô đút thuốc vào miệng mẹ, mẹ cô lại đột nhiên đoạt lấy viên thuốc, đè cô xuống đất rồi dùng sức nhét thuốc vào miệng cô, mặc cho cô giãy giụa lệ rơi đầy mặt, bà ấy vẫn bịt kín miệng cô, ép cô nuốt xuống.

Đêm đó bọn họ chỉ biết ôm nhau, chắc mẩm là mẹ cô sẽ phải chết, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn sống sót, mẹ còn cười an ủi cô: “Thân thể của mẹ con còn tốt lắm, rất khỏe, sao có thể không qua khỏi chứ!”

Khương Nặc vĩnh viễn nhớ rõ buổi tối ngày hôm đó, mẹ cô toàn thân nóng ran, rõ ràng không còn chút sức lực nào nhưng bàn tay vẫn có thể bịt chặt miệng cô.

Đó là sức lực của một người mẹ muốn giúp đứa con gái của mình sống sót.

Sau này, lúc cô đói đến mức phải nhặt chuột c.h.ế.t hôi hám bỏ vào miệng, axit dạ dày trào ngược khiến cô vô cùng khó chịu, nôn mửa không thể nào uống thuốc, dường như bàn tay kia vẫn đặt trên miệng cô, dùng sức bịt kín không cho cô nôn hết ra ngoài.

Cô dựa vào nguồn lực mà có thể sống sót trước cửa tử hết lần này tới lần khác, trải qua những năm lao động cực nhọc, trải qua những cuộc tập kích liên tiếp của sinh vật biến dị.

Cuối cùng nếu không phải vì báo thù mà mất trí chạy ra ngoài, có lẽ cô còn có thể sống thêm mấy năm.

Một đêm kia, thú triều ngập trời đánh úp, dù là những người sống sót sau mười năm mạt thế thì cũng cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc.

Ngay lúc đó, Khương Nặc đã nhìn thấy Uông Tiệm Ly trong đám người.

Trong mắt cô lúc ấy chỉ có báo thù, cho dù thịt nát xương tan thì cũng muốn lấy mạng gã đê tiện này.

Đến tận bây giờ cô vẫn nghĩ như thế.

Nếu kẻ thù sống yên ổn thì cho dù sau khi sống lại có báo thù như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng chẳng thể giải được mối hận này.

Kẻ thù kiếp trước bắt buộc phải giải quyết ở đời trước.

Sống lại thì cùng lắm là g.i.ế.c gã ta thêm một lần nữa mà thôi.

Nhớ tới kẻ thù, ánh mắt của Khương Nặc trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Mưa axit làm ô nhiễm hầu hết nguồn tài nguyên nước, khi đó, người không c.h.ế.t đói cũng sẽ c.h.ế.t vì khát.

Mãi đến khi căn cứ đăng tin tức tuyển dụng lao công, người đăng ký làm lao công thì sẽ được phát một ít nước miễn phí mỗi ngày, còn có thể dựa vào điểm lao động tích lũy để đổi lấy đồ ăn.

Mẹ cô nhận thấy hy vọng, vô cùng phấn khích đưa cô đi về phía căn cứ.

Gần đó có hai căn cứ, đều không phải là ở thành thị, một căn cứ cỡ lớn, cái còn lại cỡ trung.

Bọn họ lựa chọn căn cứ tầm trung vì chỗ đó gần hơn một chút, nếu không đi bộ lâu như vậy, dù trên đường không gặp gì bất trắc thì cũng dễ bị người ta hãm hại.

TBC

Thứ đáng sợ nhất trong thời mạt thế chính là lòng người.

Lúc ấy rất nhiều người di chuyển về phía căn cứ, người sống sót xuất hiện trên đường càng ngày càng nhiều, căn bản không tránh được việc phải tiếp xúc với người khác.

Chính là vào lúc này, bọn họ đã gặp lại Uông Tiệm Ly.

Lần đó vẫn là mẹ cầm d.a.o phay muốn liều mạng với gã ta, đuổi gã ta ra ngoài.

Lúc ấy vừa hay có thuyền đi ngang qua, đám người Uông Tiệm Ly đánh cướp đoạt thuyền cùng vật tư của người ta, không biết đã chạy đi đâu.

Khi đó mạt thế mới chỉ tới không lâu, bọn họ nhìn thấy một người không còn thiết tha sống còn cầm d.a.o phay đuổi g.i.ế.c phụ nữ, trong lòng bọn họ cũng từng có ý định bỏ cuộc, nhưng đến khi đại hồng thủy qua đi, mọi người đã quen với cái chết, việc mẹ dùng d.a.o phay uy h.i.ế.p đã chẳng còn bao nhiêu tác dụng.

Khi cách căn cứ chỉ còn một ngày đi đường, bọn họ gia nhập vào một tập thể, chạy khắp nơi đoạt vật tư của người sống sót.

Đã sắp tới căn cứ rồi, bây giờ không ra tay thì e là không còn cơ hội nữa, phải thừa dịp này đoạt một ít thứ phòng thân.

Tập thể kia không tính đám người Uông Tiệm Ly thì có tổng cộng mười hai người.

Đến bây giờ Khương Nặc vẫn còn nhớ rõ mặt mũi và tên tuổi của bọn chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-175.html.]

Bọn chúng cướp tất cả vật tư của người sống sót, đồng thời còn tiến hành bạo lực và cưỡng hiếp.

Là mẹ cầm d.a.o phay vừa ngăn chặn bọn chúng vừa hô to: “Nặc Nặc, chạy đi!”

Mỗi khi nhớ lại thời khắc đó, Khương Nặc đều cảm thấy đời này cô bồi thường, bảo hộ mẹ như thế nào cũng không đủ.

Trước khi mạt thế ập tới, cô có thể nói với mẹ mạt thế sắp tới rồi, có thể nhờ bà ấy nấu thật nhiều cơm, giúp đỡ mua đồ đạc tích trữ vật tư.

Nhưng Khương Nặc không muốn làm như vậy.

Mỗi ngày cô về nhà đều thấy mẹ vui vẻ ngồi trên sô pha xem truyền hình, đi nhảy quảng trường cùng người khác, chỉ cần như vậy là cô đã thấy hạnh phúc.

Mẹ đã bảo vệ cô quá nhiều, đời này đến lượt cô.

Mười hai người kia, kiếp trước lúc cô tìm được bọn họ thì cũng chỉ còn lại ba người, không biết những người còn lại đã c.h.ế.t hay giải tán đi nơi nào.

Khương Nặc g.i.ế.c ba người đó, băm xác bọn họ cho chuột biến dị ăn nhưng trong lòng cũng không giải được mối hận.

Nhìn thời gian, đã qua hai tháng rồi, thông tin căn cứ tuyển người sẽ mau chóng được tung ra.

Cũng là thời gian đó, cũng là địa điểm đó, lần này cô sẽ đến đó một chuyến, giải quyết mười hai người kia một lần.

“Đang nghĩ gì vậy?” Vu Nhược Hoa ngắt ngang suy nghĩ của cô, đồng thời mặc quần áo vào, nhẹ nhàng mở cửa sổ kiot nhìn ra bên ngoài rồi nói nhỏ: “Trời sắp sáng rồi, không ngủ nữa sao.”

“Vâng.” Khương Nặc đứng lên đi đến bên cạnh bà ấy: “Hôm nay bọn con đều phải ra ngoài, phải nhờ mẹ và A Muội giữ nhà rồi, bọn con đã bày rất nhiều bẫy rập xung quanh hàng rào phòng thủ, mấy mảnh trúc này là thứ trong không gian, vô cùng sắc bén, mẹ chỉ cần lưu ý canh chừng cửa lớn là được.”

Vu Nhược Hoa cười cười: “Không thành vấn đề, đi sớm về sớm, mẹ nấu cơm cho các con.”

Khương Nặc dựa vào vai bà ấy, hưởng thụ giờ khắc yên lặng này.

...

Động đất dữ dội như vậy khiến đám người Lý Mộng cũng không ngủ được, trời vừa sáng thì tất cả mọi người đã rời khỏi phòng.

Ngô Đại Giang cả đêm không ngủ: “Đã mang xăng bỏ xuống hầm ngầm rồi, chỉ cần động đất không thăng cấp thì chắc có thể trụ thêm được mấy ngày, nhưng tối hôm qua lại rung lắc mạnh như vậy, nhà xưởng kia chắc chắn sẽ càng đổ nát nghiêm trọng, chúng ta nên tranh thủ càng sớm càng tốt.”

Khương Nặc khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời, tất cả đều bắt đầu chuẩn bị.

Vu Nhược Hoa xoa nhẹ mặt, bắt nồi nhóm lửa nấu mì, thêm đồ hộp và ít rau muối làm đồ ăn kèm, lại rắt thêm một ít ớt thái sợi.

Ớt này được tưới bằng nước suối trong không gian, còn chưa chín hoàn toàn đã thu hoạch nhưng vị cũng không kém, đủ tươi mới, ăn chung với mì cũng không tệ.

Mọi người vẫn mặc quần áo giống như nhau, có mũ, khẩu trang và khăn quàng cổ.

Ngoài ná ra, Khương Nặc cũng chỉ giắt thêm thanh chủy thủ của Vân Diệu ở sau lưng.

Bọn họ mau chóng dùng bữa rồi lái xe rời đi.

Vùng ngoại thành ít người ít đồ vật, tình hình giao thông cũng đỡ hơn trong nội thành nhiều.

Phải nói là ngồi xe thoải mái hơn ngồi thuyền xung phong nhiều, ít nhất có thể che mưa chắn gió.

Lý Mộng đút cho Khương Nặc một miếng khô bò, Khương Nặc lại giúp cô ấy gạt chiếc lá dính trên tóc xuống.

Hiếm khi nào ra cửa mà được nhẹ nhàng như vậy

Ngô Đại Giang tự giác nhận trách nhiệm trọng đại, chuyên chú lái xe, đầu tiên là đến trạm xăng dầu xem thử tình huống.

Dù sao tối qua cũng rung lắc dữ dội, anh ta kiểm tra một hồi, xác nhận không có hiện tượng tràn dầu thì mới yên tâm quay lại xe, chạy về phía thị trấn gần đó.

Bọn họ nhanh chóng tiếp cận nhà xưởng đã nói tới ngày hôm qua.

Loading...