Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:06
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi bước vào thời kỳ mạt thế, mọi người đều thích cắt tóc húi cua, kể cả nữ sinh cũng thích như vậy, tóc dài rất bất tiện, bị dơ cũng rất khó chịu, trên cơ bản ai cũng dùng kéo cắt ngắn, hơn nữa còn không tiện giặt quần áo, ai nấy đều trông rất xuề xòa.

Nhưng mấy người này nhìn tổng thể vẫn còn khá ngăn nắp, chứng tỏ cuộc sống của bọn họ vẫn ổn.

Bọn họ vừa bước ra thì một người đàn ông lập tức cầm ống thép xông lên, Khương Nặc mau chóng lấy ná ra, nhắm thẳng chân anh ta mà bắn, người đàn ông hét lên đau đớn rồi ngã gục ra đất.

“Không được tới gần.” Khương Nặc lạnh giọng nói.

“Tại sao cô lại ra tay đả thương người khác!”

Những người khác vô cùng tức giận, nhìn cứ như muốn đồng loạt xông lên, ông lão vội vàng ngăn cản quát to: “Đều đứng lại! Đừng nhúc nhích!”

Mấy người này cũng xem như nghe lời, ông ấy vừa lên tiếng thì bọn họ cũng dừng lại.

Ông lão dời mắt nhìn Khương Nặc, âm thầm đánh giá một hồi, tâm trạng cũng phập phồng.

Ngày hôm qua có người về báo có người lạ tiếp cận chỗ bọn họ, khi đó ông ấy còn không dám tin.

Dù sao hồng thủy ập tới ngút trời, đã bị ngập lụt lâu như vậy, thị trấn cơ hồ đã trở thành một cô đảo, ngoài người của chính phủ tới phát lương ra thì căn bản không còn người ngoài lui tới.

Nhưng trong lòng ông ấy cũng rõ nước dần dần rút đi, đường sá cũng được thông, sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra nơi này.

Bọn họ không có kinh nghiệm ứng phó với người ngoại lai cho nên mới chọn ra mấy người đàn ông cường tráng rồi chạy tới đây thăm dò, thấy một đám người âm thầm dọn đồ trong trấn, bọn họ còn đang sốt ruột không biết làm sao thì đã bị người ta phát hiện.

“Các bạn trẻ, mọi người từ nơi nào tới đây?” Ông lão hỏi.

Khương Nặc liếc nhìn ông ấy, hỏi lại: “Ông là thủ lĩnh của thị trấn này sao?”

“Tôi tên Lưu Tùng Chính, mấy thế hệ nhà tôi đều ở trấn Ngô Hưng này kinh doanh buôn bán, cũng xem như có chút mặt mũi nên mới đứng ra thay mặt mọi người quyết định những chuyện lớn, cũng không thể xem là thủ lĩnh, cô bạn này đừng hiểu lầm.”

Thấy ông ấy nói chuyện thỏa đáng, cũng tương đối lễ độ, Khương Nặc đáp lời: “Chúng tôi là người của căn cứ số hai Nam Giang, ra ngoài tìm vật tư, mọi người đều muốn sinh tồn, mong các vị thông cảm.”

Nghe thấy hai chữ căn cứ, Lưu Tùng Chính lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với người bên cạnh.

“Ai da, thì ra là đồng chí của căn cứ, chẳng trách mọi người lại có xe... thật ngại quá, chúng tôi ở trong trấn lâu như vậy, chưa từng gặp người ngoài nên mới đắc tội.”

“Không sao, tôi có thể hiểu.”

Đương nhiên là Khương Nặc đang ba hoa chích chòe.

Cô biết qua một thời gian nữa người trong căn cứ sẽ chạy tới chỗ này tìm vật tư.

Tuy chưa chắc sẽ tìm thấy trấn Ngô Hưng này nhưng chính phủ cũng đã công bố tin tức, thông tin sớm muộn gì cũng lan truyền khắp nơi.

Cô nói như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Lý Mộng đứng phía sau cô không phản ứng gì, Ngô Đại Giang lại ngẩn người một hồi, cũng may anh ta có khẩu trang và mũ nên không ai phát hiện ra điểm gì.

Thái độ của Lưu Tùng Chính quay ngoắt, lập tức mời đám người Khương Nặc ngồi xuống nhưng Khương Nặc lại cự tuyệt.

“Chúng tôi còn có việc, nói ngắn gọn đi.” Cô nhàn nhạt nói.

Lưu Tùng do dự một hồi rồi nói: “Chúng tôi chỉ muốn nghe ngóng một chút chuyện ở căn cứ.”

Khương Nặc há mồm nói: “Không phải thuyền phát lương có truyền tin sao? Nếu mấy người nguyện ý quyên tặng vật tư thì có thể tiến hành đăng ký, sau đó sẽ được đánh giá, đây không phải phạm vi công việc của chúng tôi, hiện tại đường sá thông thuận, không cần dùng thuyền để di chuyển, mấy người muốn đi đăng ký cũng không khó. Còn mấy chuyện khác chúng tôi cũng không giúp được, tóm lại mấy người cứ chú ý tin tức đi, có động thái mới thì sẽ được thông báo ngay.”

Gương mặt của đám người Lưu Tùng Chính lộ ra vẻ thất vọng.

Đương nhiên bọn họ cũng từng suy xét đến việc quyên tặng vật tư để đổi lấy danh ngạch vào căn cứ, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, dùng vật tư có thể đổi lấy bao nhiêu danh ngạch chứ, người ở lại phải sống thế nào?

Ông ấy than thở: “Đồng chí, mọi người làm việc cho căn cứ, tôi có thể hiểu được, nhưng mấy thứ này tốt xấu gì cũng là sản vật của trấn chúng tôi, mấy người không thể tùy tiện mang đi, hay là chúng ta trao đổi được không?”

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-177.html.]

Nói xong, ông ấy trông rất khẩn trương, thái dương toát ra mồ hôi lạnh.

Đám đàn ông đứng phía sau cũng nắm chặt ống thép trong tay, sợ người đối diện đột nhiên làm khó dễ.

Khương Nặc chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Được, nói chuyện đi.”

Hai bên vẫn duy trì một khoảng cách, đứng đối mặt với nhau.

Lưu Tùng Chính nói sơ qua tình huống trong trấn của bọn họ.

Mưa to qua đi, mấy cửa hàng trên trấn đều bị ngập, mọi người không kịp phản ứng, có người c.h.ế.t đuối, cũng có người mắc kẹt, tất cả đều lâm vào khốn cảnh.

Trấn trên có trạm lương thực và mấy kho hàng không bị ngập nước, điều may mắn nhất chính là trưởng trạm là một người vô cùng có trách nhiệm, ông ấy thấy mưa to không ngừng, trong lòng sầu lo, không màng nguy hiểm phát động cứu trợ suốt đêm, vận chuyển toàn bộ lương thực lên tầng cao.

Lưu Tùng Chính làm kinh doanh, mở một siêu thị lớn nhất nhìn ở trấn trên, siêu thị lại nằm ở lầu hai, mắt thấy nước càng ngày càng dâng cao, ông ấy cũng gọi người đến cùng kiểm kê rồi dọn đồ lên mấy tầng trên.

Mà con trai của ông ấy lại theo nghề trồng nấm, căn cứ nằm trên núi, khi xảy ra lũ lụt đã mất liên lạc, lúc mưa dần tạnh, bọn họ dùng phao cứu sinh và mấy chai nước làm thành một chiếc bè, dùng chiếc bè đó để cứu con trai của ông ấy.

Ông ấy cũng là một người có trách nhiệm, cổ vũ mọi người đoàn kết, đăng ký người sống sót, yêu cầu mọi người tập trung lại một chỗ để dễ bề giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau đi lấy vật tư, cùng nhau chia sẻ phân phát.

Dân cư trấn Ngô Hưng có hơn ba mươi ngàn người, người còn may mắn sống sót đến bây giờ chỉ khoảng một phần mười.

Sau khi mưa ngớt, bọn họ chạy khắp nơi gom góp vật tư, tập kết lương thực, có thể nói là đồng tâm hiệp lực.

Phàm là người làm xằng làm bậy phá hoại đoàn kết đều sẽ bị bọn họ đuổi ra ngoài.

Ngoài những người sinh bệnh và qua đời ngoài ý muốn thì những người còn lại đều nâng đỡ nhau sống sót, cuối cùng cũng chờ được thuyền phát lương, nhìn thấy được hy vọng.

Chỉ là không ngờ hồng thủy rút, mưa to ngừng lại xảy ra vô số trận động đất, nhiều ngôi nhà của người trong trấn đều đổ sập, có người bị thương, có người sinh bệnh, tử vong không ngừng ập đến.

Mọi người cũng không có thời gian đắm chìm trong đau khổ, chỉ có thể mai táng người chết, nỗ lực sinh tồn.

“Chúng tôi cần mấy thùng dầu này, có thể đổi cho mọi người năm mươi cân gạo, mười cân bò khô, ba mươi lon thịt hộp, ông thấy thế nào?” Khương Nặc nói.

Lưu Tùng Chính nghe xong thì có chút do dự, nhỏ giọng thương lượng với người bên cạnh: “Chúng tôi không cần gạo, chỉ cần khô bò và đồ hộp, có được không?”

Nói đến thịt, ông ấy không nhịn được nuốt nước miếng.

Khương Nặc gật đầu: “Vậy thì mười lăm cân bò khô, sáu mươi lon thịt hộp, không thương lượng thêm, mấy người chịu thì đổi, không muốn thì thôi.”

Sao có thể không muốn chứ.

Mấy thùng dầu trước mặt chẳng có tác dụng gì với bọn họ.

Trong lòng Lưu Tùng Chính biết rất rõ đối phương có xe, còn có vũ khí tầm xa, tuy mọi chuyện xảy ra quá nhanh lại bất ngờ, bọn họ không kịp thấy rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng lại có thể khiến một người đàn ông cao to như lão Trương ngã xuống đất kêu đau, có thể biết uy lực của thứ đó như thế nào.

Nếu người ta cố tình cướp đoạt, lại nghênh ngang lái xe rời đi, bọn họ thật sự là không có cách nào ngăn cản.

Có thể đổi được nhiều thức ăn như vậy đã là một điều may mắn.

Lúc bọn họ bàn bạc với nhau thì Ngô Đại Giang đã chất đầy một xe xăng, anh ta nhất thời không biết phải làm gì tiếp, chỉ có thể nhìn về phía Khương Nặc.

Khương Nặc hỏi Lưu Tùng Chính: “Chúng tôi mang đồ đi trước, để một người ở lại đây, chúng tôi sẽ mang thức ăn tới, có được không?”

Lưu Tùng Chính do dự: “Cô phải đi bao lâu?”

“Chúng tôi có chỗ ở gần đây, lái xe rất nhanh, chỉ là ngày mai chúng tôi phải rời đi rồi, giao dịch chỉ giới hạn trong hôm nay, mấy người cứ suy xét rõ ràng.”

Lưu Tùng Chính nghe nói chỉ hạn trong hôm nay thì vô cùng sốt ruột, bọn họ chỉ còn một chút lương thực, cũng có thể ăn tạm nấm qua bữa, nhưng thật sự là không có một chút thịt nào.

“Được, cứ nghe theo cô, nhưng hy vọng cô giữ lời!”

Loading...