Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 178
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:08
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Mộng ở lại, Khương Nặc cùng Ngô Đại Giang lái xe quay về biệt thự.
Đây là lần quay về thứ hai của bọn họ, đường rất xa, A Muội và Ngô Tiểu Giang đã ra đón, thấy Lý Mộng không về chung, Ngô Đại Giang vừa xuống xe đã vội vàng dỡ hàng, Vu Nhược Hoa cũng bước lên hỗ trợ.
Khương Nặc để anh ta dỡ hàng xuống, bản thân lại đi lấy thịt bò khô và mấy lon thịt hộp.
Ngô Đại Giang trong thấy, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Cô Khương, không thể chỉ để một người bỏ vật tư của mình ra được.”
Khương Nặc mỉm cười: “Đây là của tôi và Lý Mộng.”
Ngô Đại Giang nghe xong càng luống cuống: “Vậy...”
“Phần của anh đổi bằng sức lao động đi.” Khương Nặc nói xong thì chất đồ đạc lên băng ghế sau.
Ngô Đại Giang nghiêm túc gật đầu.
Anh ta nghĩ ngợi một hồi rồi lại nói: “Cô Khương, trấn trên chuyên sản xuất dầu bôi trơn bỏ sỉ, tôi cảm thấy chúng ta có thể đổi được một ít.”
Khương Nặc nói: “Tôi cũng có ý đó nên mới mang theo nhiều đồ hộp một chút, người ở trấn trên còn có căn cứ trồng nấm, tôi cũng muốn đổi một ít nông cụ.”
Ngô Đại Giang đột nhiên thở dài: “Nếu tất cả mọi người đều đoàn kết như người ở trấn Ngô Hưng, hỗ trợ nhau vượt qua giai đoạn khó khăn này thì có phải tốt hơn không?”
Khương Nặc không nói một lời.
Ngô Đại Giang cũng biết điều bản thân vừa nói rất không thực tế nên lại bồi thêm: “Đáng tiếc lòng người phức tạp.”
Lái xe đi đi về về một chuyến cũng không tới một tiếng đồng hồ, lúc quay lại trấn trên, từ xa Khương Nặc đã nhìn thấy Lý Mộng đút tay vào túi, cảnh giác đứng bên cạnh mấy thùng dầu.
Chắc chắn bàn tay của cô ấy đang nắm chặt sút, lúc nào cũng có thể rút s.ú.n.g lên đạn.
Ngược lại là đám người Lưu Tùng Chính lại không có chút cảnh giác nào, ngồi bên cạnh bức tường thấp nói chuyện phiếm, nhìn thấy chiếc xe quay lại, ánh mắt bọn họ lập tức sáng lên.
“Thật tốt quá, hai người đã quay lại rồi.” Mọi người cùng ùa lên đón.
“Không được tới gần.” Lý Mộng đột nhiên lạnh giọng nhắc nhở.
“Được được.” Lưu Tùng Chính ngượng ngùng nở một nụ cười miễn cưỡng.
Khương Nặc mang hết đồ vật đã giao ước khi nãy xuống, đặt xuống đất rồi nói: “Có phải trấn của mọi người có một căn cứ trồng nấm không? Chúng tôi còn muốn đổi một ít nông cụ.”
“Có.” Nói tới đây, Lưu Tùng Chính không nhịn được lộ ra ý cười: “Con trai của tôi theo ngày này, vừa hay căn cứ của nó ở trên đỉnh núi nên không bị úng nước, bằng không sao có thể nuôi sống nhiều người như vậy. Mọi người muốn nông cụ, chúng tôi có, nhưng mọi người có thể dùng thứ gì để đổi?”
“Hiện tại mấy người có những loại nấm nào?”
Lưu Tùng Chính trả lời: “Nấm hương và nấm kim châm, đây là hai loại có sản lượng lớn nhất, những cái khác thì không nhiều, hiện tại điều kiện hữu hạn, cũng không đạt được điều kiện nhiệt độ ổn định, khuẩn nấm không thể phát triển tốt, chỉ có thể miễn cưỡng lót dạ thôi. Chuyện này tôi có thể làm chủ, chúng ta có thể cung cấp khuẩn nấm, vại lên men, còn có một ít cám mì mà phấn vôi, nhưng số lượng sẽ không quá nhiều, nếu cô muốn thì dùng hai trăm lon đồ hộp để đổi, cũng đừng trách tôi tham lam, bây giờ không có chỗ nào bán mấy thứ này, chúng tôi chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
Ông ấy nói xong rồi lại bổ sung: “Chúng tôi không dùng mùn cưa mà là dùng cành cây, cái này mọi người phải tự đi tìm, cành trúc hay cành mận gai đều được, thứ đó cũng không khó tìm. Còn việc đào tạo kỹ thuật, cái này không thể nói rõ trong một sớm một chiều, mọi người chỉ có thể tự giải quyết.”
Những thứ ông ấy vừa liệt kê, ngoài khuẩn nấm là Khương Nặc không có, còn lại cô không thiếu.
Cô chưa từng nhìn thấy vại lên men kia, nhưng chỉ cần có nguyên liệu, hẳn sẽ không khó làm.
Còn vấn đề đào tạo, dù sao cô cũng biết lý luận và có tri thức, chỉ cần chậm rãi mày mò là được.
“Có thể.” Cô chậm rãi nói: “Chúng tôi còn muốn một ít dầu bôi trơn, mấy người có không?”
“Có.” Lưu Tùng Chính dứt khoát.
Lúc trước thu gom vật tư bọn họ cũng thu giữ rất nhiều dầu bôi trơn, vẫn luôn không có cơ hội dùng, đều cất vào một góc, nếu có thể dùng để đổi thịt hộp thì bọn họ có gì mà không đồng ý.
Cuối cùng, một ngàn một trăm lít dầu đã đổi được tám mươi lon đồ hộp.
Khương Nặc mang theo bốn trăm lon đồ hộp, đã đưa cho mấy người này ba trăm bốn mươi lon, còn thừa lại sáu mươi lon, cô dứt khoát dùng phần còn lại đổi lấy ba trăm thùng nhựa loại tám mươi lít, thêm hai trăm tám mươi lít dầu bôi trơn và một đống lớn nấm kim châm.
Cô đặt đồ xuống đất, đám người Lưu Tùng Chính giúp bọn họ chất dầu và mấy thứ khác lên xe, sau đó lại để Ngô Đại Giang chạy về một chuyến.
Chờ Ngô Đại Giang quay lại thì khuẩn nấm và công cụ cũng đã được đưa tới.
Hai bên cũng xem như hài lòng, Lưu Tùng Chính rất vui vẻ, mời bọn họ vào trấn ngồi nghỉ.
Khương Nặc cự tuyệt.
Cô nhìn ông lão này, trong lòng biết rõ ông ấy vui như vậy không chỉ là vì bản thân mà còn là vì người của trấn trên lại có thêm hy vọng sống sót nên không nhịn được nhắc nhở: “Vận may của mấy người không tệ, hôm nay gặp được bọn tôi, nếu không chỉ với chút vũ trang thế này, mấy người hẳn đã c.h.ế.t rồi. Nếu mấy người c.h.ế.t thì hậu phương của mấy người cũng chết, có hiểu không?”
Lưu Tùng chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, lắp bắp nói: “Nhưng... nhưng mọi người là người của căn cứ, là người của chính phủ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-178.html.]
“Mặc kệ đối phương là ai thì sau này cũng phải nâng cao phòng vệ đi.” Khương Nặc nói xong thì cầm lấy mấy thùng khuẩn nấm đặt lên ghế sau.
Đám người Lưu Tùng Chính đưa mắt nhìn nhau như đang suy tư gì đó.
Thấy bọn họ sắp đi, Lưu Tùng Chính bỗng nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, mấy hôm trước đài phát thanh nhắc nhở yêu cầu mọi người tích trữ nước, đây là có ý gì? Mọi người có thông tin gì không?”
Khương Nặc nao nao, nhíu mày.
Đài phát thanh không phát sóng xuyên suốt, cơ bản sẽ bắt đầu phát từ tám giờ tối, kiếp trước ngày nào cô cũng nghe, nhưng chưa bao giờ nghe thấy thông tin yêu cầu trữ nước.
Nhìn biểu cảm của đám người Lưu Tùng Chính cũng không giống nói dối.
Đầu óc cô quay cuồng, cảm thấy rất khó chịu.
Tại sao lại không giống đời trước?
Vì sao chứì?
“Không có thông tin.” Ngữ khí của cô vẫn bình tĩnh: “Đài phát thanh yêu cầu mấy người trữ nước thì cứ trữ đi.”
“Được, chúng tôi nghe theo phía trên.” Lưu Tùng Chính gật đầu nói.
Khương Nặc trong lòng có vướng bận, không thể xua tan cảm giác khó chịu này.
Cô rất rõ sống lại như mở ra một tuyến thời gian khác, dù sao cũng sẽ có những chuyện khác biệt, chỉ cần cô thay đổi vận mệnh của mình thì cũng sẽ khiến những thứ khác thay đổi.
Nhưng sự thay đổi này đại biểu cho những thứ cô không biết, khiến lòng cô tràn ngập đề phòng.
Đóng cửa xe, Ngô Đại Giang khởi động động cơ, lái xe quay về.
TBC
Lý Mộng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khương Nặc, cô có radio không? Gần đây chúng ta bận rộn chuyển nhà nên đã lơ là việc nghe radio này, chúng ta nên nghe mới phải.”
Khương Nặc còn chưa trả lời thì Ngô Đại Giang đã tranh nói trước: “Cô cần radio sao, tôi có rất nhiều, cơ bản mỗi chiếc xe đều được trang bị radio, quay về tôi sẽ dỡ một cái ra, thứ đó dễ sửa lắm, đến lúc đó tôi cũng trang bị thêm mấy thứ đồ điện.”
“Ừ.” Lý Mộng nhẹ giọng nói.
Trong không gian của Khương Nặc có không ít radio, nhưng Ngô Đại Giang đã nói như vậy thì cô cũng không cần lên tiếng nữa.
Quay về lại ném hai cái vào đống vật tư, Ngô Đại Giang sẽ nhìn thấy thôi.
Ra ngoài từ sáng sớm, chạy tới chạy lui mấy bận, bây giờ đã là ba giờ chiều.
Ngô Đại Giang trực tiếp lái xe chạy đến trạm xăng dầu.
Trạm xăng dầu trải qua quá trình thiêu đốt nghiêm trọng, mọi thứ đã cháy đen, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Tắt máy xe, Lý Mộng ngồi lại giữ xe, Khương Nặc cùng Ngô Đại Giang mang mấy thùng dầu đi vào trong.
Khương Nặc chưa từng thấy hầm chứa ngầm, không biết nên thao tác thế nào nên chỉ đi theo giúp đỡ Ngô Đại Giang, Ngô Đại Giang bảo cô mang bao tay vào, nói với cô những việc cần lưu ý, sau đó thì vừa lấy xăng vừa chỉ dạy cho cô.
Khương Nặc yên lặng ghi tạc trong lòng.
Trong thành thị, vì an toàn, cũng vì tiết kiệm không gian nên nhiều nên đều lựa chọn làm hầm chứa ngầm.
Nếu sau này gặp chuyện tương tự thì cô cũng biết nên xử lý thế nào.
Rót đầy mấy thùng chứa rỗng có sẵn trên xe thì được tổng cộng một trăm tám mươi thùng mười tám lít, hai trăm hai mươi sáu thùng mười lít.
Bọn họ lục tục dọn lên xe rồi lái xe quay về biệt thự.
Tìm một khu đất trống dỡ mấy thùng xăng này xuống, dùng vải bố thông khí và miếng nhựa bọc lại.
“Bây giờ chưa thể mang vào nhà được, tạm thời chỉ có thể như vậy, chờ khi nào rảnh rỗi tôi sẽ làm một chiếc bệ chống thấm hoặc là một cái kiot, tôi và Tiểu Giang vẫn ngủ ở phòng làm việc..”
Ngô Đại Giang vừa nói vừa nhìn về phía Khương Nặc: “Cô Khương, hôm nay chúng ta vất vả một chút, mang hết xăng và dầu diesel về đây, ngày nào cũng động đất mạnh như vậy, hầm chứa sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, không thể trì hoãn, sợ đêm dài lắm mộng.”
“Được.” Khương Nặc lại theo anh ta đi ra ngoài.
Hai người chạy đi chạy lại mấy lần, mãi cho đến mười một giờ đêm thì mới dọn được hết số xăng tồn đọng ở trạm xăng dầu.
Tính sơ thì có khoảng ba mươi ngàn lít xăng, hơn tám ngàn lít dầu diesel.
Biệt thự này là căn cứ tạm thời, kết hợp với máy phát điện tự chế, số xăng này có thể dùng được rất lâu.
Sau khi có xe, ban đêm cũng có thể ra ngoài, chỉ là bật đèn pha sẽ tiêu tốn nhiều năng lượng hơn.
Nếu không phải vì muốn lấy hết số xăng này, Ngô Đại Giang cũng tiếc không muốn đi đêm.