Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 180
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:13
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ tới đây, cô ra tay nhanh chóng, dời bước đi đến bên cạnh Vân Diệu, dự đoán khoảng cách anh ta tiến về phía trước một bước, đ.â.m mũi d.a.o về khoảng không ở chỗ kia.
Vân Diệu trong phút chốc đã dời bước chân, hai mắt nhìn về phía cô, dáng vẻ hình như rất hoang mang.
Dao găm trong tay Khương Nặc đ.â.m vào không khí, nhịp tim cô đập rất nhanh, nhưng đầu óc lại vô cùng bình tĩnh.
Giờ phút này, giác quan của cô vô cùng rõ ràng.
Theo động tác vừa rồi, luồng không khí đi tới có lợi với cô, Khương Nặc lần nữa lấy d.a.o ra, mũi d.a.o cọ xát vào không khí, nhanh như tốc độ ánh sáng.
Cô cảm thấy hưng phấn, đây là lần xuất d.a.o nhanh nhất từ khi luyện đao đến nay.
Đối mặt với kẻ địch mạnh, thần kinh căng thẳng, adrenalin bài tiết sẽ khiến người ta bộc phát ra sức mạnh lớn hơn, đây cũng là lí do vì sao luyện tập bất kể như thế nào cũng không sánh nổi với thực chiến.
Vân Diệu lần nữa tránh ra.
Khương Nặc không ngừng xuất đao, Vân Diệu lui về sau, mãi cho đến khi con border chạy tới, thân mật tựa vào chân Khương Nặc.
Nó chắn trước người Vân Diệu, đồng thời lại lấy lòng Khương Nặc, dáng vẻ trầm ổn như một tiểu thân sĩ.
Khương Nặc thu đao, cố gắng hết sức khôi phục lại hơi thở, nhưng cô vẫn rất hưng phấn.
Cô nhìn thấy rồi.
Vân Diệu vẫn luôn không nhìn rõ chuyển động như thế nào, làm thế nào đột nhiên đi đến trước mặt của cô mà cô không hề ý thức được, vẫn luôn không hiểu rõ anh ta làm sao lại làm được.
Hiện tại cô nhìn thấy rồi.
“Thật ngại quá.” Khương Nặc thu đao, xin lỗi Vân Diệu: “Vô ý mạo phạm, tôi chỉ là... Cơ hội hiếm có, nên muốn luyện đao, chủ yếu một người luyện cũng quá không có ý nghĩa gì.”
“Không sao.” Vân Diệu giờ mới hiểu vì sao cô ra tay, khẽ lắc đầu nói: “Cô trưởng thành rất nhanh.”
Khương Nặc được khen tâm tình không tệ, quay lại xoa đầu con border, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đám lông mềm mại của con chó.
Ánh mắt của con border ôn nhuận nhìn cô, mặc cho cô nắm lấy xoa một trận.
“Có phải mày nhớ tao hay không?” Cô hỏi con border: “Làm sao mày biết tao ở đây?”
“Ô gâu ~” Con border đáp lại.
Đáng tiếc Khương Nặc nghe không hiểu ngôn ngữ của nó.
“Lúc chúng tôi đi ngang qua, nó ngửi thấy mùi của cô.” Vân Diệu nói nhỏ.
TBC
Khương Nặc hỏi: “Vậy tại sao lại đứng xa như vậy, không trực tiếp tới? Là muốn thăm dò xem tôi có thể phát giác ra được mấy người hay không à?”
“Tôi biết cô có thể.” Anh ta trả lời.
Khương Nặc mím môi một cái, cô nhớ tới ban đầu ở bến tàu, Vân Diệu cũng trực tiếp phát hiện ra cô.
Lúc đó rất khiếp sợ, tiếng hít thở của cô, tiếng tim đập thật ra đã sớm bại lộ.
Có thể trực tiếp thông qua ánh mắt định vị chuẩn đến vị trí của cô, nói rõ cảm giác của anh ta vô cùng mạnh.
Có điều cuối cùng không còn là loại cảm giác căn bản nhìn không thấu khiến cho cô không hiểu ra sao, cũng không phải là không thể vượt qua.
So với lần đầu gặp hình thể của một bên mục đã lớn hơn rất nhiều, nhưng chỉ luận kích cỡ thì vẫn không sánh kịp A Muội.
Cũng không biết lực chiến đấu của chúng nó thì thế nào?
Nó rất ngoan, ngồi im để cho cô sờ, trên cổ treo một cái túi nhỏ, bên trong trĩu nặng không biết chứa thứ gì.
Giờ khắc này, Khương Nặc thật vô cùng muốn bắt cóc nó, không biết nó có thể đi theo chính mình hay không?
Nhìn tính khí của nó thật sự quá tốt.
Đang sờ hăng say, đột nhiên, Khương Nặc nghe thấy một tiếng rống điên cuồng.
“Ngao ô ngao ngao ngao ——! ! Ngao! ! —— “
Là A Muội thở hổn hển, khí thế hùng hổ xông ra.
Xa xa, đã thấy một con ch.ó sói lớn đáng chạy tới nhanh như gió, vừa chạy vừa phát ra tiếng rống đe dọa.
“Ngao! ! —— ngao gâu! !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-180.html.]
Chỉ chớp mắt, A Muội đã chạy đến trong rừng, hung mãnh trừng mắt với con border, điên cuồng nhào tới chỗ nó.
Nhưng con border phản ứng cực nhanh, nhảy sang bên cạnh, A Muội vồ hụt.
Tốc độ của con border, Khương Nặc đã từng thấy, nó có thể chính diện đè c.h.ế.t con chuột biến dị, mà chuột biến dị cũng có tốc độ nhanh khiến người ta buồn nôn.
A Muội hiển nhiên không chiếm ưu thế ở phương diện này.
Sau khi vồ hụt, A Muội giận điên lên, khua móng vuốt, nhe răng đuổi cắn con border.
Khương Nặc ở bên cạnh che mặt, cảm thấy mất mặt thay nó.
Hoàn toàn không đụng được tới người ta, bị con border vòng tới vòng lui như chó đuổi.
Không... Chúng nó vốn chính là chó.
A Muội đuổi theo con border nửa ngày cũng không đuổi kịp, đuổi nó đến mệt cũng không đụng tới được một chút, đột nhiên bắt đầu bày trò đểu, ngã trên mặt đất, kêu to lên án với Khương Nặc.
“Ngao ô...”
Tiểu tam này thật là phách lối a ô ô ô, tức c.h.ế.t chó rồi.
Khoé miệng Khương Nặc giật một cái.
Đang nghĩ có nên đi lên an ủi một chút hay không, con border lại thận trọng đi đến bên cạnh nó, đổ cái túi nhỏ trên cổ mình xuống mặt đất, từ trong đó lăn ra một miếng thịt.
A Muội ngửi được mùi vị, lỗ tai lập tức dựng đứng lên, ngồi không yên, nhìn chằm chằm miếng thịt kia.
Con border đẩy miếng thịt đến trước mặt nó.
A Muội trợn tròn mắt, muốn ăn vô cùng, nước miếng cũng sắp chảy ra, nhưng lại không muốn ăn thịt mà tiểu tam cho, chuyện này khiến nó xoắn xuýt thảm, suy tính trọn vẹn 5 giây, mới cúi xuống bắt đầu ăn.
Khương Nặc: ...
Cô có thể cảm giác được trên khối thịt kia có linh khí nhàn nhạt, chắc là thịt của sinh vật biến dị.
Trên người sinh vật biến dị phần lớn có độc, mùi vị khác thường ngửi thấy rất nặng, nhưng có một số động vật, có một phần cơ thể của chúng nó là có thể ăn, lúc tận thế có rất nhiều người đều đã nếm qua.
Ví dụ như chim sẻ biến dị, một chút thịt khoảng chừng đầu ngón tay ở trên lưng, có màu nhạt, có người sau khi nếm thử không chết, về sau mọi người có cơ hội thì sẽ chộp tới ăn.
Khương Nặc đương nhiên cũng đã nếm qua.
Từ nước suối, rau được trồng ra từ nước suối, chỉ cần con người ăn vào tố chất thân thể đều sẽ tăng cường, như vậy những thứ thịt này chắc là cũng có thể, chỉ là một chút xíu thịt như vậy, linh khí thực sự quá nhạt, thỉnh thoảng ăn mấy miếng như vậy, đương nhiên không có hiệu quả.
Mà những người đó tố chất rõ ràng mạnh lên rất nhiều, chắc là vận khí tốt, có kỳ ngộ gì đó, tìm được một số lượng lớn sinh vật biến dị có thể ăn.
Đương nhiên, đến đây thì ngưng, vẫn là suy đoán của Khương Nặc.
Miếng thịt kia mặc dù không nhỏ, nhưng A Muội rất nhanh đã ăn xong, ăn của người miệng ngắn, mặc dù nó vẫn rất chán ghét tiểu tam, nhưng cũng không đuổi theo người ta đánh nữa... Chủ yếu là cũng không đuổi kịp.
Lúc này con border quay đầu nhìn về phía Khương Nặc, hơi gật đầu với cô, tựa hồ như muốn nói với cô, không cần khó xử, nó sẽ giải quyết.
Khương Nặc cũng cười với nó
Cười xong mới giật mình nhận ra bản thân đang giao lưu với chó, ai, đều là chó, làm sao của người ta lại thông minh như vậy chứ?
Nhìn A Muội ăn xong còn l.i.ế.m miệng, còn trông mong nhìn sang người ta, giống như muốn thêm một miếng nữa, Khương Nặc lần nữa che mặt, nhìn cái tiền đồ này kìa.
Vân Diệu bỗng nhiên nói: “Qua đợt này, cô có muốn đến một nơi hay không?”
Khương Nặc khẽ nhíu mày: “Đi đâu?”
“Việt Sơn.” Anh ta nói nhỏ.
Khương Nặc không nói gì.
Việt Sơn, là một ngọn núi nổi tiếng, có khu danh lam thắng cảnh rất lớn, cũng có khu cấm không cho du khách vào.
Muốn đến Việt Sơn, vậy thì phải rời khỏi đây.
Mười năm tận thế, Khương Nặc cũng chưa từng đi xa như vậy, đối với hoàn cảnh, sự vật bên ngoài, cô có quá nhiều điều không biết, đồng thời cũng mang ý nghĩa nguy hiểm, tại sao cô phải đi?
“Đi làm cái gì?” Cô vẫn hỏi một tiếng.
Vân Diệu trả lời: “Lấy linh nguyên.”