Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 184

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:21
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc lắc đầu, có hơi lâm vào trầm mặc.

Không muốn nói cho mẹ biết bản thân mình đã từng chết, thế là, sau khi nói thẳng, cô đã dùng cách nói này để giải thích, giải thích tại sao phải tích trữ vật tư sớm.

Dù sao vì sao có thể trọng sinh, bản thân cô cũng không biết, thì giải thích như thế nào.

Chỉ biết là trong nháy mắt dường như sợi dây chuyền vỡ vụn, sau đó, một luồng sức mạnh đi vào cơ thể cô, tất cả đau đớn trong nhất thời đều biến mất.

Nghĩ tới đây, cô sờ lên vết sẹo chỗ xương quai xanh kia.

Sợi dây chuyền kia hiện tại đang được treo ở cửa hàng đồ trang sức, đã nhiều lần cô thử mưu tính đi lấy nó, nhưng thất bại.

Thời gian dài như vậy, cũng coi như cô đã thăm dò được quy tắc của không gian.

Những sản phẩm thuộc về bản thân không gian, ví dụ như đại thụ, cây trúc, ruộng đất, cô có thể dùng ý thức để tiếp cận, có thể mở cửa, hái ngắt cây, cưa trúc. Chúng nó có sinh mệnh của mình, có thể nhận được sự biến hoá, Khương Nặc có thể chạm vào nó.

Nhưng chúng nó lại không giống những thứ đồ mà cô bỏ vào trong không gian, có thể khống chế thích làm gì thì làm.

Phàm là những thứ mà cô bỏ vào trong không gian, thời gian cũng đứng im, Khương Nặc có thể tùy tiện đặt ở bất kỳ vị trí nào, cũng có thể vặn vẹo thành bất kỳ hình dáng nào.

Cô phỏng đoán như thế, không nhất định chính xác.

TBC

Không gian thuộc về một sản phẩm có cấp độ tương đối cao, mà hiện tại thân thể cô quá yếu đuối, không cách nào thích ứng được với quy tắc bên trong, cho nên bị một tầng cơ chế bảo vệ ngăn cản, chỉ có thể dùng ý thức để đi vào.

Ý thức của cô và không gian có quy tắc bình đẳng, cho nên có thể tới gần, có thể cầm lấy, có thể thay đổi, nhưng không thể khống chế thích làm gì thì làm.

Nhưng đồ mà cô để vào trong không gian, lại thấp hơn quy tắc này, cho nên hoàn toàn chịu sự nắm giữ của cô.

Cho dù nói như thế nào, Khương Nặc còn có quá nhiều chỗ chưa biết về không gian.

Thoát khỏi suy nghĩ, cô nhẹ giọng nói với mẹ:

“Đáng sợ không phải mưa axit, là sau khi nguồn nước bị ô nhiễm lớn, mọi người sẽ càng kịch liệt tranh đoạt tài nguyên. Nhưng chúng ta rời xa thành thị, cũng không ở trên đường đi đến căn cứ, không cần quá lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta cứ tuỳ tiện đi.” Thỉnh thoảng mẹ lại thốt ra vài từ mới.

Vu Nhược Hoa thêm than vào trong bếp củi, lại đi ra ngoài một chuyến, thu quần áo ban ngày tắm giặt vào.

Mặc dù máy giặt vẫn còn dùng được, nhưng áo ngủ, áo mỏng, bà thuận tay múc nước giặt.

Trong doanh trại bình thường đều đốt củi, treo ở bên cạnh hong một chút, rất nhanh đã khô.

Khương Nặc tích trữ đủ nhiều quần áo, nếu như quá bẩn, có thể trực tiếp vứt đi thay mới, nhưng quần áo mặc hàng ngày, Vu Nhược Hoa vẫn chủ trương có thể giặt thì giặt, mặc cũ rồi thì xử lý.

Trong không gian Khương Nặc tích trữ 2400 tấn nước dùng sinh hoạt, đủ dùng rất nhiều năm, nước cũng không phải nguồn tài nguyên không thể tái sinh, mà quần áo cho dù nhất thời không dùng được, giữ lại tương lai cũng có tác dụng khác, trực tiếp ném đi thì lãng phí, mẹ không làm được chuyện đó.

Xếp quần áo cất kỹ, Vu Nhược Hoa thấy những người khác nghỉ ngơi, bản thân cũng không đi luyện đao như ngày thường, mà chính là đi ngủ sớm.

Rạng sáng, tiếp tục động đất thật lâu đánh thức Khương Nặc.

Trong phòng vẫn luôn mở một cái đèn ngủ nhỏ, cô quay đầu nhìn mẹ, mẹ cũng đã tỉnh.

Trận động đất này mặc dù không phải vô cùng mạnh, nhưng dư chấn cứ lặp đi lặp lại không ngừng, Vu Nhược Hoa bị rung lắc toàn thân có hơi không ổn, nghe thấy biệt thự truyền đến tiếng vỡ thanh thuý của cửa kính còn sót lại, thực sự khó mà ngủ được.

“Cũng may, rung chấn tương đối yếu.” Khương Nặc nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-184.html.]

Vu Nhược Hoa ngồi xuống: “Hai ngày không có động đất, thật sự là có chút không quen.”

Khương Nặc nhìn đồng hồ, hiện tại là 5 giờ 10.

Sau khi động đất kết thúc, trong nơi trú ẩn hoàn toàn yên tĩnh, dường như lại có một tiếng khóc nhỏ bé.

Hình như là tiếng của Ngô Tiểu Giang.

Khương Nặc nhíu mày, thay quần áo rời giường, còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân chạy dồn dập, tiếp theo, cửa bị gõ.

“Mau cứu cha cháu, mau cứu cha cháu...”

Đứa nhỏ ngây thơ tiếng khóc tràn ngập sự run rẩy, trong kinh hoảng mang theo sự cầu xin.

Khương Nặc vội vàng mở cửa ra, nhìn thấy Ngô Tiểu Giang mặc áo mỏng đứng trong gió lạnh, mặt mũi tràn đầy nước mắt.

“Cha cháu bệnh rồi... cô Khương, xin cô cứu cha cháu...”

Vu Nhược Hoa cầm một chiếc chăn lông đến, trùm lên người đứa nhỏ: “Đã xảy ra chuyện gì, cháu từ từ nói.”

Ngô Tiểu Giang lau nước mắt, khóc nói: “Cha cháu bệnh rồi, sốt cao vô cùng, cháu... cháu múc nước lau mặt cho ông ấy, nhưng chẳng có tác dụng gì... Bây giờ ông ấy đang run lẩy bẩy, xin mọi người cứu ông ấy!”

“Đừng nóng vội, cô đi qua nhìn một chút.”

Khương Nặc nói xong, trực tiếp đi tới phòng của Ngô Đại Giang, Vu Nhược Hoa kéo Ngô Tiểu Giang cũng đi theo phía sau.

Ngô Đại Giang ở quầy bán hàng này, căn bản chính là hình ảnh một người đàn ông dẫn theo một đứa bé.

Trong phòng chỉ có hai cái chiếu đệm và chậu than, quần áo gì đó đều dùng vải chống bụi chất đống trên mặt đất, trong hai cái chậu rửa mặt có vài đồ dùng hàng ngày, bình ắc-quy nối với đèn bàn, bên cạnh còn để một vài linh kiện còn chưa sửa xong.

Ngô Đại Giang khép chặt áo ngủ, toàn thân là mồ hôi, trên người nóng hổi, đồng thời xuất hiện hiện tượng co giật khi sốt cao, ý thức mơ hồ, gọi không có phản ứng, đồng thời cơ bắp hơi co giật.

Gần đây Khương Nặc đọc sách, biết cách xử lý đại khái khi gặp phải tình huống này.

Cô đẩy cho Ngô Đại Giang nằm thẳng ra, đồng thời để đầu anh ta nghiêng qua một bên, duy trì hơi thở được thông suốt, sau đó lấy chậu than ra.

Ngô Tiểu Giang đứng ở bên ngoài, vừa khóc vừa nói: “Cha cháu nằm ngủ không bao lâu đã sốt, lần trước lúc cháu bị sốt, cũng không uống thuốc, cha vẫn dùng nước nóng lau mặt, xoa tay cho cháu, sau đó cháu đã tự khỏi... Cho nên cháu muốn học cách hạ sốt kia, nhưng làm thế nào ông ấy cũng vẫn sốt cao vô cùng... Về sau đột nhiên bắt đầu động đất, cha cháu cũng đột nhiên co giật...”

Khương Nặc nghe vậy, trong lòng có hơi chắc chắn.

Ngô Tiểu Giang khóc thì khóc, nhưng đã nói rõ tình huống, sau khi động đất mới bắt đầu, vậy hiện tượng co giật này vẫn còn khá ngắn.

“Cháu đừng sợ, không sao đâu.” Vu Nhược Hoa ôm đứa nhỏ, nhẹ giọng an ủi: “Không phải vấn đề gì lớn, ban ngày cha cháu còn rất tốt mà.”

Khương Nặc thuận tay cầm lấy ly nước ở trên chiếu, bên trong có một ít nước đun sôi, cô một tay nhẹ nhàng đỡ Ngô Đại Giang dậy, tay cầm cái ly ở sau lưng anh ta lắc một cái, đã hắt nước vào trong không gian, rồi lại lấy ít nước suối ra.

Ngô Đại Giang bị sốt ý thức mơ hồ, Khương Nặc bỏ một viên thuốc hạ sốt vào miệng anh ta, sau đó rót nước suối vào.

Cảm giác lạnh buốt theo khoang miệng chảy vào cổ họng, Ngô Đại Giang khát vô cùng, da môi đều đã rách ra, lúc này nước suối ở bên miệng giống như trời hạn gặp cơn mưa, anh ta nuốt xuống toàn bộ trong vô thức.

Cho uống nước suối và thuốc xong, Khương Nặc đặt anh ta nằm xuống.

Lúc này Lý Mộng cũng đi lên, đoán chừng lúc cô ấy mặc quần áo nghe thấy tiếng của Ngô Tiểu Giang, nên đã chạy về biệt thự số 2, trong tay nắm chặt thuốc hạ sốt tới.

“Sao rồi? Tôi có thuốc hạ sốt đây.” Cô ấy vội vàng nói.

Loading...