Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 185

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:24
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nặc nói: “Đã uống thuốc rồi, quan sát thêm một chút nữa xem sao đã.”

Ở tận thế một khi bị bệnh, nếu có thuốc thì còn tốt, không có thuốc chỉ có thể dựa vào chính mình liều c.h.ế.t chống đỡ, nếu như gặp phải chứng bệnh phiền phức càng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Nhưng mà ban ngày Ngô Đại Hà nhìn vẫn rất bình thường, trên người không có vết thương ngoài da nào, cũng không thấy mấy triệu chứng như tiêu chảy, nôn mửa.

Sau khi uống một cốc nước suối, cơn co giật trên cơ bắp của anh ta giảm đi rõ rệt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hơi thở cũng dần dần ổn định hơn.

Nguyên nhân gây sốt cao ở người trưởng thành rất nhiều, cũng rất phức tạp, rất khó có thể phán đoán trực tiếp.

Nhưng nhìn bộ dạng này của anh ta, rõ ràng tình trạng đã thuyên giảm rồi.

Ngô Đại Hà khôi phục lại một chút ý thức, mở mí mắt ra nhìn Khương Nặc.

“Cô Khương...” Giọng nói của Ngô Đại Hà khàn khàn, nói cũng khó khăn: “Nếu như tôi chết... Cô giúp tôi giữ lại Tiểu Giang nhé, từ nhỏ con bé đã giúp tôi đưa công cụ, làm trợ thủ cho tôi, con bé biết sửa…rất nhiều thứ, cũng có tố chất nữa…con bé sẽ có tác dụng với cô.”

”Đừng nói nữa.” Khương Nặc nói: “Anh không c.h.ế.t được đâu.”

Chỉ là lúc này mặc dù Ngô Đại Hà đã hơi tỉnh táo nhưng không nhiều lắm, tựa như không nghe thấy những lời Khương Nặc đang nói với mình, chỉ mơ mơ màng màng lặp đi lặp lại: “Cầu xin cô, giữ lại Tiểu Giang... con bé rất có năng lực...”

Lý Mộng ở một bên nghe thấy mấy lời này cũng nhịn không được, yên lặng lau nước mắt.

Cô ấy nghẹn ngào nói: “Tôi nghĩ là anh ta bị cảm, làm việc quá sức, tối nay lại nghe được thông báo khẩn cấp nên mới bị sốc, lúc này mới phát sốt. Từ khi chuyển đến biệt thự, rất nhiều việc đều là Ngô Đại Hà làm một mình. Những chuyện mà tôi có thể giúp được có hạn, mấy ngày nay múc nước lấy nước, quần áo chúng tôi đều bị ướt, mỗi lần trở lại lều tôi đều lập tức thay quần áo nhưng anh ta không mấy để ý đến chuyện này, có lẽ là cứ mặc nguyên quần áo ướt như vậy chờ khô, hơn nữa thân thể anh ta lại không khỏe mạnh bằng tôi nên mới đổ bệnh.”

Khương Nặc gật đầu, đồng ý với nhận định của cô ấy.

”Không sao.” Cô kéo Lý Mộng, nghiêm túc nói: “Mọi người đừng sợ, có tôi ở đây.”

Lý Mộng cắn môi, dường như có chút không nhịn được nữa. Cô ấy che mặt, muốn che giấu sự thất thố của mình nhưng lại không che giấu được, đủ loại cảm xúc đồng loạt tràn vào đáy lòng.

Khương Nặc vỗ nhẹ tay cô ấy, lại nhẹ nhàng lặp lại một lần: “Không sao đâu.”

Ngô Tiểu Giang vẫn đứng ở bên ngoài nghe ngóng, thẳng đến khi Vu Nhược Hoa bưng một chậu nước ấm tới mới kéo cô bé đi vào.

Vu Nhược Hoa nói sang sảng, đi vào nhìn Ngô Đại Hà một chút liền nói: “Này, đừng khóc, không sao cả, chỉ là bị cảm chưa nghỉ ngơi đủ nên phát sốt thôi, hạ sốt là tốt rồi, không có gì nghiêm trọng cả. Tiểu Giang, cháu tới đây.”

Bà ấy gọi Ngô Tiểu Giang, bảo cô bé ngồi bên cạnh cha mình, đồng thời dùng nước ấm làm ướt khăn mặt, dạy cô bé cách lau mồ hôi.

Ki-ốt không lớn, lại đứng nhiều người như vậy thật sự quá chật chội, Khương Nặc liền nháy mắt với Lý Mộng rồi hai người lui ra ngoài.

Trước khi đi, Khương Nặc nói với Vu Nhược Hoa: “Mẹ, mẹ giúp con trông coi, có gì thì gọi cho con.”

“Yên tâm đi.” Vu Nhược Hoa phất tay: “Hai đứa đóng cửa lại đi.”

Lúc này trời vẫn chưa sáng, gần đây thời tiết âm u nên luôn phải thức dậy rất muộn.

Đống lửa bên ngoài đã sắp tắt, Khương Nặc đi thêm củi vào để nó cháy mạnh hơn, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt Lý Mộng, hai mắt cô ấy vẫn còn đỏ hoe.

“Cuộc sống thật khó.” Cô ấy thở dài: “Đột nhiên tâm tính sụp đổ, cô đừng cười tôi.”

“Không đâu.” Khương Nặc lặng lẽ nói.

Tính cách của Lý Mộng chính là sẽ theo thói quen nghĩ mọi việc theo hướng tồi tệ, từ đó chủ động lên kế hoạch để ứng phó.

Theo như tư duy thói quen của cô ấy, khi nghe được thông báo khẩn cấp, có lẽ trong đầu đã nghĩ tới rất nhiều tình huống xấu sắp xảy ra, nhất thời không ổn định được cảm xúc.

“Khương Nặc, cô đã có bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ chưa? Cuộc sống thực sự quá mệt mỏi, có lẽ nếu c.h.ế.t đi thì có thể gặp lại người thân của mình.” Giọng nói của Lý Mộng run rẩy.

Khương Nặc lắc đầu.

Cô vẫn luôn nghĩ đến việc sống tiếp, kiếp trước khi mẹ cô vẫn còn sống, cô muốn sống cùng mẹ, sau đó mẹ vì bảo vệ cô mà chết, cô càng muốn giữ lại cái mạng này của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-185.html.]

Còn sống mới có thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù, mới có thể nhìn xem thế giới này đến cuối cùng sẽ biến thành bộ dáng gì, c.h.ế.t rồi tất cả đều không còn nữa.

“Cô thật lợi hại.” Lý Mộng nói một cách chân thành.

“Tình huống của mỗi người không giống nhau.”

Khương Nặc vốn định nói tôi không lợi hại như vậy đâu, nhưng khi đối mặt với đôi mắt một lần nữa lộ ra ánh sáng của Lý Mộng, cô lại nuốt lời định nói trở về.

TBC

Chính cô là người đã đưa bọn họ tới đây, nếu như cô biểu hiện không đủ kiên định, bọn họ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.

“Không sợ không sợ, chúng ta nhất định có thể sống tốt, ừm, hay là chúng ta nướng một con thỏ ăn đi.”

Khương Nặc vỗ tay, đi tới trước chuồng thỏ.

Năng lực sinh sản của loài thỏ vô cùng mạnh mẽ, nhìn tên nhóc này mập thành như vậy, chắc hẳn phải có một tổ thỏ ở gần đó.

Trong sáu ngày Khương Nặc ở công viên rừng rậm, thật ra thỉnh thoảng cô cũng có thể nghe thấy động tĩnh của một số loài động vật nhỏ, chỉ là cô không đi theo nhìn xem.

Lông của thỏ hoang có màu xám, nhưng dáng vẻ vẫn rất đáng yêu.

Mà thỏ đáng yêu như vậy nên đương nhiên phải ăn thỏ.

Khương Nặc nhanh nhẹn lột da thỏ hoang, Lý Mộng thu da lông lại, nói giữ lại sẽ có tác dụng.

Những thứ khác đều dùng để ăn, ăn thịt trước, nội tạng thì giữ lại xào với ớt.

Cho các loại gia vị vào để ướp, khử bớt mùi tanh, sau đó dùng que gỗ đã rửa sạch dàn đều ra, xiên lại rồi trực tiếp đặt lên trên đống củi bắt đầu nướng.

Vừa nướng vừa lật.

Từ từ rắc thêm muối, thì là, bột ngũ hương, bột ớt.

Không bao lâu sau mùi thơm liền bay ra.

“Ăn thỏ nướng thì phải ăn cay.” Khương Nặc nói, lại rắc thêm một lớp bột ớt đỏ bừng lên trên.

Lý Mộng thích ăn cay, cảm giác thèm ăn rất nhanh đã nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thịt thỏ.

Vu Nhược Hoa bưng chậu nước đi ra, đổ nước đã nguội vào trong một thùng sắt. Vừa quay đầu đã thấy hai cô nàng đã ăn đến miệng đỏ bừng, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười: “Mới sáng sớm tinh mơ, trời còn chưa sáng mà hai đứa đã ăn đồ nhiều gia vị như vậy, thế mà cũng ăn được.”

Khương Nặc gặm đùi thỏ thơm ngào ngạt: “Mẹ, mẹ và cô bé con đều không ăn được đồ cay thế này nên con mới không để dành lại cho mẹ.”

“Mẹ không ăn, hai đứa chỉ thích ăn mấy thứ cay nồng như vậy thôi.” Vu Nhược Hoa nói rồi bắc nồi nấu nước, bắt đầu vo gạo: “Ngô Đại Hà bị bệnh, phải ăn chút đồ gì đó thanh đạm thôi. Để mẹ nấu cơm, hai đứa đứng qua một bên đi, đừng có đứng đây làm mẹ vướng tay vướng chân nữa.”

Lý Mộng và Khương Nặc liếc nhau, khóe miệng hơi nhếch lên.

Cảm giác sa sút, uể oải, tuyệt vọng, bất lực của tối hôm qua cũng dần dần phai nhạt.

Khương Nặc có thể làm cho lòng cô ấy cảm thấy yên ổn.

Con thỏ hoang lớn hơn sáu cân, g.i.ế.c xong lấy nội tạng ra cũng còn lại hơn ba cân thịt, hai người đều không thể ăn hết nên để dành lại một ít để buổi trưa hâm lại rồi nướng thêm.

Lúc Vu Nhược Hoa nấu cơm, Khương Nặc lại đi vào kiểm tra tình trạng Ngô Đại Hà một chút. Anh ta đã ngủ say, nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi không ít.

Để đảm bảo an toàn, cô lại cho anh ta uống thêm nửa cốc nước suối.

Ngủ một giấc, lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Sau khi Khương Nặc đi ra, cô đi đến trước mặt Lý Mộng, nói với cô ấy: “Bây giờ chúng ta có thể thảo luận xem phải đối phó với thảm họa thiên nhiên xảy ra tiếp theo như thế nào.”

Lý Mộng lúc này đã khôi phục lại sự tự tin, gật đầu nói: “Được!”

Loading...