Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:26
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Mộng đưa Khương Nặc vào trong căn phòng nhỏ của cô ấy.

Không thể không nói, cùng là ki-ốt như nhau nhưng căn phòng của Lý Mộng so với phòng của Ngô Đại Hà, thật sự là một cái trên trời một cái dưới đất.

Phòng nhỏ của Lý Mộng được dọn dẹp gọn gàng, cô ấy cũng rất sạch sẽ, có thể thấy mỗi một món đồ nhỏ đều chứa đựng tâm tư của cô ấy, là một căn phòng nhỏ tươi mát thoải mái.

“Nào, uống nước nóng đi.” Lý Mộng đưa một cái cốc giữ nhiệt qua.

Khương Nặc nhận lấy, trong này là nước đường đỏ, uống nhiều là có thể làm ấm người.

Mấy ngày trước, Lý Mộng đến kỳ kinh nguyệt, Khương Nặc đã cho cô ấy không ít đường đỏ, cô ấy cũng không lười, mỗi ngày đều tự nấu cho mình.

Bây giờ mỗi ngày cô ấy đều đạp xe đạp tập thể dục, lượng điện cô ấy tích trữ cũng đủ để dùng trong cuộc sống hàng ngày. Mỗi ngày cô ấy dùng một cái nồi điện nhỏ để đun nước, nấu nước đường, thậm chí còn có thể nấu canh nhiệt độ thấp.

Trước đó khi Ngô Đại Hà thấy xe thì dỡ linh kiện và bình điện của người ta, bây giờ bình điện đã xếp thành một hàng dài, có thể thoải mái dùng không cần lo lắng. Lý Mộng cũng đang suy nghĩ đi đến biệt thự có người từng sinh sống, chuyển tủ lạnh loại nhỏ về, như vậy chờ đến khi thời tiết nóng lên, một ít thịt chưa ăn hết cũng có thể bảo quản.

Lý Mộng bỏ thêm củi vào lò than, lại mở rèm cửa sổ trong phòng để không khí trong lành tràn vào.

Khương Nặc tự tìm một cái đệm mềm, ngồi bên cạnh chiếc bàn thấp.

“Cô biết bao nhiêu về mưa axit?” Lý Mộng hỏi cô.

Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cái này còn phải xem đó là loại mưa axit nào nữa.”

Lý Mộng khẽ thở dài: “Theo thông báo thì hẳn là rất nghiêm trọng. Mặc dù chúng ta đã lợp mái che trên mấy cái hồ để ngăn ngừa ô nhiễm nhưng vẫn có một số vấn đề nghiêm trọng, hơn nữa còn có vấn đề về tro bụi núi lửa. Lúc này coi như chúng ta đang đối mặt với cả môi trường sống, phải đối kháng như thế nào đây?”

Khương Nặc uống một hớp nước đường đỏ, bảo cô ấy đừng gấp.

“Trước tiên hãy nói về mưa axit, vấn đề khó giải quyết nhất của mưa axit là nó gây ô nhiễm nguồn nước, đây cũng là lý do tại sao trong radio luôn nhắc nhở mọi người tích trữ nước. Hiện tại chúng ta có 300 tấn nước tích trữ trong bể, các bể chứa nước ở biệt thự số 1 số 2 cũng là hơn 10 tấn. Thùng nước mà cô đổi ở hội chợ giao dịch cộng đồng hiện chứa 4 tấn nước, bể bơi bơm hơi có thể chứa 32 tấn, tuy rằng bởi vì động đất nên đã bị đổ ra ngoài hết hai phần ba, nhưng bây giờ rõ ràng động đất đã giảm bớt, có thể thử tích đầy lần nữa.

” Khương Nặc bẻ ngón tay tính cho cô ấy xem: “Đây là 346 tấn, biệt thự số 3 của tôi còn có mấy chục tấn nữa, cho dù là để uống hay là sinh hoạt hằng ngày cũng đã đủ rồi, bây giờ chúng ta phải suy nghĩ làm sao để ngăn chặn ô nhiễm.”

Lý Mộng gật đầu: “Ở trong nhà thì không lo, chủ yếu là nước ở trong hồ và bể nước lộ thiên. Tôi chỉ lo là tấm PVC và vải nhựa căn bản không ngăn chặn được.”

“Có thể dùng thủy tinh và gốm sứ.” Khương Nặc nói: “Đợi Ngô Đại Hà khỏe lại rồi tôi sẽ thương lượng với anh ta. Thủy tinh và gốm sứ là vật liệu phân tử cao, có khả năng chống ăn mòn và kháng axit rất mạnh. Hồ nước có bạt che rồi, cái cần ngăn chặn bây giờ chính là thẩm thấu từ các chi tiết như ống nước, từ đó gây ô nhiễm nguồn nước. Nếu chúng ta làm tốt công tác phòng hộ đối với hồ nước và bể nước, bình thường khi sử dụng cũng cẩn thận hơn một chút, thực hiện bảo trì kiểm tra thường xuyên thì vấn đề này cũng không nghiêm trọng nữa.”

Nghe cô nói như vậy, trong lòng Lý Mộng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Khu biệt thự lớn như vậy, lấy ra một ít vật liệu gốm sứ thì không phải là vấn đề.

Tóm lại là luôn có thể tìm ra cách.

“Thời gian quý giá, tôi đi tìm vật liệu đã, mọi người không cần phải lo lắng quá.

Ngô Đại Hà phụ trách sửa chữa nhà cửa, lúc này mấy cơn động đất nghiêm trọng nhất đã qua rồi, có thể chuẩn bị chuyển về biệt thự ở. Với mấy ki-ốt bây giờ, khi mưa axit và tro bụi núi lửa tập kích phạm vi lớn thì sẽ không chịu nổi đâu.” Khương Nặc nói: “Nhưng mấy ki-ốt hiện tại cũng phải giữ lại, ba ki-ốt thì có thể lấy hai cái để làm nhà kho, cất giữ vật tư, nhưng cũng phải để trống một cái, lỡ như lại có động đất thì mọi người cũng có chỗ tránh nạn.”

TBC

Có Khương Nặc phụ trách tìm vật liệu, Lý Mộng yên tâm hơn nhiều, cô ấy nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy tro bụi núi lửa kia chúng ta phải ứng phó như thế nào? Chúng ta đóng kín cửa không ra, lại đóng chặt cửa sổ nữa thì có được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-186.html.]

“Có thể. Nhưng lúc nào cũng phải đeo khẩu trang, tro bụi núi lửa bản chất là những hạt rất nhỏ, hít vào nhiều sẽ làm tổn thương đường hô hấp và phổi, nếu kèm theo mưa axit nữa thì sẽ rất nghiêm trọng, sẽ trực tiếp làm bỏng da và mắt.” Khương Nặc nói xong lại uống một ngụm nước: “Nhưng cô cũng đừng quá sợ, chỉ cần không trực tiếp tiếp xúc với tro bụi núi lửa và mưa axit nghiêm trọng thì không c.h.ế.t được, chỉ cần người còn sống thì có gì đáng sợ chứ?”

Khương Nặc nói hời hợt, nhưng đó cũng là suy nghĩ chân thật của cô.

Kiếp trước, cô đã bị mưa axit mang theo tro bụi núi lửa làm bị thương, phía sau lưng và cánh tay đều lưu lại vết sẹo, nhưng cô vẫn sống sót.

Chỉ cần người còn sống, kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra biện pháp để vượt qua khó khăn.

Con người bất lực trước những thảm họa thiên nhiên, dù sao cũng không thể làm gì được, sợ cũng vô dụng, chẳng thà không sợ luôn. Đối với thiên nhiên nên nhìn nhận với sự tôn kính chứ không phải là sợ hãi.

Lý Mộng nghe xong, theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y lại: “Tôi hiểu rồi, ngoại trừ bảo vệ nguồn nước ra, việc quan trọng nhất tiếp theo chính là nắm bắt thời gian, sửa chữa nhà cửa, mọi người đều dọn về biệt thự, chuẩn bị đầy đủ nước và thức ăn, chuẩn bị đóng chặt cửa lại cho đến khi cơn khủng hoảng qua đi…”

Nói tới đây, cô ấy cau mày: “Môn địa lý của tôi kém lắm, cô đừng có cười tôi… Cuối cùng thì tro bụi núi lửa phải dọn dẹp thế nào?”

“Không thể dọn dẹp được.” Khương Nặc nói: “Ít nhất là chúng ta không làm được, cuối cùng vẫn phải dựa vào môi trường tự nhiên để tự chữa lành, chẳng hạn như chuyển động của khí quyển, mưa…làm lắng động các hạt vật chất trong không khí, pha loãng các chất có hại đi. Tóm lại cứ chuẩn bị sẵn sàng, đóng cửa không ra ngoài là được.”

Lý Mộng thở phào nhẹ nhõm.

Không biết là do trước đó cô tưởng tượng theo chiều hướng quá tồi tệ hay là sự an ủi của Khương Nặc có tác dụng mà đột nhiên cô ấy cảm thấy hình như cũng không có gì quá lớn.

Ít nhất lần này có thông báo khẩn cấp, bọn họ cũng đã có chuẩn bị.

So với trận động đất không có dấu hiệu nào, bất kể là vật tư hay là tâm lý, đều có một bước đệm.

“Tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay.” Lý Mộng nói.

Nỗi sợ hãi đã được loại bỏ, cảm giác nguy cơ bắt đầu dâng lên, cô ấy thật sự không thể ngồi yên được nữa.

Chủ yếu là không ai biết được rốt cuộc khi nào thì mưa axit sẽ đến, nếu ngày mai đến thì 300 tấn nước kia sẽ xong đời.

Bản thân Lý Mộng không thiếu khẩu trang nhưng Khương Nặc vẫn cầm cho cô ấy một ít, lại cầm cho Ngô Tiểu Giang một ít, thuận tiện đi kiểm tra tình trạng của Ngô Đại Hà.

Uống xong hai cốc nước suối, Ngô Đại Hà liền ngủ say, đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại.

Nhưng cơn sốt cao đã hoàn toàn giảm bớt, hơi thở đã ổn định lại, anh ta ngủ rất sâu, nhìn trạng thái không tệ lắm.

Ngô Tiểu Giang vốn cũng lo lắng không thôi, vẫn luôn chăm sóc bên cạnh cha mình, sau đó thấy cha ngủ rất thoải mái liền vùi đầu vào việc tháo dỡ linh kiện.

Thấy Khương Nặc đến, cô bé lấy hết dũng khí đứng dậy nói cảm ơn: “Cô Khương, cảm ơn thuốc của cô, là cô đã cứu cha cháu.”

“Không sao đâu.”

Khương Nặc thật sự không biết nên ở chung với mấy bạn nhỏ thế nào, suy nghĩ một chút rồi thò tay vào trong túi áo, từ không gian lấy ra một thanh chocolate cho cô bé.

Ngô Tiểu Giang do dự không biết có nên nhận hay không, Khương Nặc mỉm cười với cô bé: “Cầm lấy ăn đi.”

Nói xong cô đặt thanh chocolate vào tay cô bé, nhìn vào mắt cô bé rồi nói: “Cha của cháu rất có năng lực, cháu cố gắng học tập chăm chỉ theo ông ấy, có thời gian cũng có thể rèn luyện thân thể với Lý Mộng.”

“Dạ!” Ngô Tiểu Giang gật đầu thật mạnh.

Loading...