Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 187

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:28
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Đại Hà ngủ một giấc, ngoại trừ đang ngủ bị con gái lay dậy ăn chút cháo một lần ra, lúc ăn mí mắt cũng không nâng lên nổi, ăn xong liền ngã xuống ngủ tiếp, ngủ một giấc mười ba tiếng đồng hồ đến buổi tối bảy giờ mới tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, cảm giác khó chịu toàn thân giống như đều biến mất, ngoại trừ cơ thể có chút suy nhược ra thì không có vấn đề gì khác.

Anh ta ngồi dậy, Ngô Tiểu Giang vội vàng chạy đến tìm Vu Nhược Hoa, sau đó bưng một bát cháo trắng về cho cha mình.

Thấy con gái bận rộn vì mình, Ngô Đại Hà cảm thấy vô cùng áy náy.

Anh ta nhanh chóng húp sạch bát cháo, rửa mặt, thay quần áo đi tìm Khương Nặc.

Nhưng lúc này Khương Nặc vẫn chưa quay lại.

Lý Mộng đang dọn đồ, thấy anh ta đã tỉnh dậy liền nói với anh ta: “Anh nên nghỉ ngơi trước đi, chạy ra ngoài hóng gió lạnh rồi ngày mai lại nằm thì khổ, thời gian của chúng ta bây giờ rất quý giá.”

Ngô Đại Hà gật đầu.

Lý Mộng hiểu được sự uể oải trong lòng anh ta, trước tiên khuyên anh ta trở về căn phòng nhỏ của mình, sau đó nói lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện cảu cô ấy với Khương Nặc cho anh ta nghe.

“Hôm qua tôi cũng cảm thấy trời sắp sập, bây giờ nghĩ lại, từ khi mưa to đến bây giờ, lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn còn sống thật tốt, có nước có vật tư, đã hơn người khác quá nhiều rồi, bởi vậy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu anh ngã xuống, con gái của anh phải làm sao bây giờ?”

Nhắc tới con gái, vẻ mặt Ngô Đại Hà liền trở nên nghiêm nghị.

“Cô Lý, cô nói không sai.”

Hiện tại, con gái chính là toàn bộ của anh ta.

Con bé còn nhỏ như vậy, nếu như mình ngã xuống, cô bé phải làm sao bây giờ? Là anh ta không có tiền đồ, không kiếm được nhiều tiền, lại không lên được mặt bàn mới khiến vợ mình ly hôn, lấy người đàn ông khác rồi ra nước ngoài, khiến cho con gái từ nhỏ đã không có mẹ.

Bây giờ là thời điểm sinh tử, nếu mình không chăm sóc tốt cho con bé, c.h.ế.t cũng sẽ không an lòng.

“Tôi có thể bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ.” Anh ta nói.

“Hôm nay anh cứ nghỉ ngơi đi đã.” Lý Mộng lắc đầu: “Khương Nặc ra ngoài tìm vật liệu gốm sứ và thủy tinh, bây giờ trời cũng đã tối, nếu anh cảm thấy trạng thái vẫn ổn thì nghĩ xem tiếp theo phải làm gì, nghĩ cụ thể một chút.”

Ngô Đại Hà đành phải trở về nằm lại.

Thân thể không còn khó chịu nữa, nhưng vừa mới bị bệnh một trận, nằm thêm một lúc vẫn tốt hơn.

Cửa ki-ốt đang mở ra, anh ta thấy Lý Mộng tiếp tục chuyển đồ, nghĩ đến Vu Nhược Hoa cho vịt ăn cho dê ăn xong, còn có thể tinh thần sáng láng vung đao 2000 cái, lại nghĩ đến Khương Nặc mạnh hơn...

Tại sao một người đàn ông trưởng thành như mình lại là người yếu đuối nhất chứ?

Haizzz…

Ngô Đại Hà thở dài, ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi.

Nếu là thông báo khẩn cấp, vậy thì thời gian để bọn họ chuẩn bị sẽ không quá dài, anh ta phải lên kế hoạch cẩn thận những việc cần làm tiếp theo.

...

Khương Nặc quả thật đã đi ra ngoài tìm vật tư.

Nhưng cô không chọn khu biệt thự, mà là đi tới công viên rừng rậm.

Khu biệt thự cách rất gần, sẽ còn nhiều cơ hội để từ từ tháo dỡ. Còn trong công viên rừng rậm có một số điểm nghỉ ngơi, nhà đá, đặc biệt có cả phòng gốm, có thể tháo ra không ít thứ trong đó.

Cô lái chiếc xe bán tải ra ngoài rồi đỗ xe ở gần đó, trước tiên cô tìm được nhà đá trên bản đồ.

Tên gọi là nhà đá, Khương Nặc còn tưởng rằng đó là một ngôi nhà được làm bằng đá, không ngờ rằng đó lại là một phòng triển lãm trưng bày các loại đá.

Có đá gốm màu, đá mật, cây hóa ngọc, thạch nhũ, đá cẩm thạch.

Tất cả đều được hình thành một cách tự nhiên, được tạo hình thành nhiều hình dạng khác nhau bằng bàn tay sáng tạo kỳ lạ của thiên nhiên.

Những tảng đá này đều nặng đến lạ thường, đoán chừng căn bản cũng không kịp di chuyển, đều còn đặt ở trong phòng triển lãm, bị nước lụt ngâm lâu như vậy nên tất cả đều phủ đầy bùn, rêu xanh mọc đầy bên trên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-187.html.]

Một số phần của phòng triển lãm đã bị sập do trận động đất kéo dài, vách tường có những khe nứt, trông rất nguy hiểm.

Nhưng bởi vì đây là phòng triển lãm nên vẫn có mấy tấm kính, tuy rằng phần lớn đã bị vỡ vụn nhưng một số có thể mang đi.

Đặc biệt là trong phòng khách nhỏ có mấy cái tủ kính không bị vỡ, đều làm bằng kính cường lực, bị rung lắc lâu như vậy mà vẫn còn tốt, thực sự rất bền.

Ngoài ra, còn có không ít giá gỗ bằng gỗ nguyên khối.

Về phần mấy thứ trưng bày kia, Khương Nặc không có ý định mang đi, chỉ chọn hai miếng hơi dẹt mang về cho mẹ làm dưa muối, lại thu mấy miếng nhỏ, mang về nhà làm đá mài dao.

Rời khỏi nhà đá, Khương Nặc đi tới nhà gốm.

Nơi này chủ yếu nhằm vào khách du lịch, phần lớn các khu vực trong nhà gốm đều là kh vực tự trải nghiệm DIY dành cho phụ huynh và trẻ em, cho phép du khách tự làm đồ gốm.

Nhưng cũng có khu trưng bày thành phẩm.

TBC

Đều là những sản phẩm thủ công hiện đại, không đáng giá bao nhiêu, nước lại ngập nhanh nên không kịp di chuyển, hiện tại tất cả đều đã bị mắc kẹt trong bùn và gần như vỡ hết rồi.

Nhưng Khương Nặc không bỏ cuộc, tìm trong tìm ngoài, cuối cùng tìm được một rương gốm sứ.

Bên trong có hơn 200 cái đĩa lớn, hình dạng hơi vuông, hoa văn cũng lạ mắt, nhưng đều có thể dùng được.

Ngoài ra còn có một bảng trưng bày tranh vẽ bằng sứ màu rất lớn.

Trừ cái đó ra còn có một số tủ trưng bày và bàn gỗ nguyên khối.

Cô lại tháo xuống mấy tấm kính cường lực.

Đi tới đi lui, cảm thấy chất lượng của ống thoát nước không tệ nên cũng tháo cả ống thoát nước ra.

Kết thúc công việc.

Sau khi chất hết những gì có thể lấy được lên xe bán tải, Khương Nặc tìm một chỗ yên tĩnh rồi lấy phòng container ra nghỉ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, cô lại lấy một ít vật liệu từ trong không gian ra, đặt cùng một chỗ với đồ lấy được hôm qua.

Lúc lái xe trở về, cô nhìn thấy một chiếc xe ở bên đường. Cô có ấn tượng với chiếc xe này, là xe chạy bằng điện, trước tận thế còn bán rất chạy, hẳn là theo nước lũ trôi dạt tới đây, bây giờ lại mắc kẹt trong bùn.

Cân nhắc đến linh kiện và bình điện đều có tác dụng, cô liền lấy một sợi cáp thép buộc lại rồi dùng xe bán tải kéo đi.

Lúc này trời vừa sáng, lúc trở lại biệt thự, bọn Lý Mộng Ngô Đại Hà đã thức dậy bắt đầu làm việc rồi.

Khương Nặc dừng xe, Ngô Đại Hà vội vàng tới chuyển vật liệu.

“Mọi người cứ làm việc của mình trước đi, tôi lại ra ngoài một chuyến, nếu những chiếc xe này bị dính tro bụi núi lửa, lại bị dính mưa axit thì e rằng rất khó sửa chữa lại được. Tôi chuẩn bị đi xem xung quanh một vòng rồi kéo thêm mấy chiếc xe về nữa.”

Ngô Đại Hà đương nhiên rất vui vẻ: “Được.”

Khương Nặc lái xe đi ra ngoài vài vòng, lần lượt kéo tám chiếc xe trở về.

Trong đó có hai chiếc, là xe vận tải mà Khương Nặc từng thu trên đỉnh núi, cô để hàng hóa lại trong không gian, chờ ngày nào đó lại nhân cơ hội lấy ra, chỉ kéo hai chiếc xe vận tải trở về.

Trong khu biệt thự vốn đã có khoảng mười chiếc, có thể sửa thì đã sửa, có thể tháo dỡ thì đã tháo dỡ, hiện tại lại kéo những chiếc này trở về, không thể đậu được ở bên trong chỉ có thể cho dừng ở bên ngoài.

Ngô Đại Hà dùng các loại vật liệu mà cô mang về, bỏ ra hai ngày tiến hành gia cố cho hồ nước, bể nước, kiểm tra tất cả chi tiết, làm cho năng lực phòng ngừa ô nhiễm đạt tới tối đa.

Sau đó, nghĩ đến những con dê, vịt, thỏ, gà rừng này đều được Vu Nhược Hoa trông nom, mà trong thời gian xảy ra mưa axit lại phải đóng cửa không ra, anh ta liền dựng một cái chuồng ngay trước cửa biệt thự số 3, để Vu Nhược Hoa chỉ cần vừa xuống lầu liền có thể trông nom mấy động vật này.

Cân nhắc đến thiên tai, đây không phải đơn giản dựng chuồng là được mà phải dùng gạch xây, lại thêm xi măng cùng thép gia cố, phải có lối đi và cửa ra vào.

Thấy anh ta làm tỉ mỉ như vậy, Khương Nặc lại đi ra ngoài tìm vật liệu thêm hai lần nữa.

Cái nào có thể tháo thì tháo, cái nào có thể gõ thì gõ, cái nào có thể đập thì đập.

Nếu không được nữa thì bổ sung thêm bằng những vật liệu sẵn có trong không gian, cùng nhau kéo về.

Loading...