Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:33
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Đại Hà khó tránh khỏi có chút kích động. Sau khi tiến vào tận thế, anh ta cũng khá may mắn, rất ít khi bị đói. Chỉ là trong tay có đồ ăn cũng không dám ăn thoải mái, cố gắng tiết kiệm nhất có thể, còn bởi vì sợ nấu nướng có mùi bay lên trên lầu nên càng không dám tùy tiện nổi lửa.

Sau khi chuyển đến biệt thự, mẹ Vu nấu cơm, mỗi ngày anh ta và con gái cũng được ăn đồ ăn nóng hổi.

Hiện tại lại có nhiều đồ ăn như vậy khiến cho anh ta lập tức kích động, lại sợ biểu hiện ra quá rõ ràng, nhất thời không biết làm sao cho phải, vô cùng ngượng ngùng.

Khương Nặc nhìn anh ta rồi lại cầm một cái túi nhỏ đưa tới.

“Trong này có một hộp thuốc hạ sốt của người lớn, một hộp thuốc hạ sốt trẻ em, còn có một ít thuốc trị đau bụng tiêu chảy, anh cứ cầm lấy đi, nếu không đủ thì cứ trực tiếp liên hệ với tôi.”

Ngô Đại Hà vội vàng nhận lấy, vừa mới bị bệnh một trận, anh ta biết lúc sinh bệnh sẽ bất lực đến cỡ nào.

Khương Nặc không cho nhiều hơn, thật ra cô có rất nhiều thuốc, nhưng thuốc đặt ở trong không gian sẽ không bị thời hạn sử dụng ảnh hưởng, lấy ra để lâu sẽ mất đi hiệu quả của thuốc, cho nên chỉ lấy ra ít một chút.

“Được... được rồi, cảm ơn cô Khương.” Ngô Đại Hà chân thành nói.

“Tôi cũng đưa cho anh 2 bộ áo mưa, 1 đôi ủng đi mưa, 3 cái mặt nạ chống bụi. Hồ chứa nước và ống thoát nước không thể xảy ra vấn đề, cần phải bảo trì thường xuyên, việc này chỉ có anh mới có thể làm tốt.” Khương Nặc lại nói.

Áo mưa rất dày, có khóa kéo có thể trực tiếp che lại toàn bộ đầu và khuôn mặt, dẫn đến tầm nhìn không tốt lắm, nhưng sửa chữa đơn giản thì đủ dùng rồi, an toàn vẫn quan trọng hơn.

“Thật ra cũng không cần đâu.” Ngô Đại Hà suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Cho dù là mưa axit cũng không phải chỉ cần dính một chút là sẽ bị thương, chỉ cần bảo vệ mắt là được. Làm công việc tu sửa định kỳ này cũng chỉ mất 20 phút, mấy thứ này vẫn nên giữ lại đi.”

“Vậy anh cứ giữ lấy, lúc nào cần thì dùng.” Khương Nặc đặt xe đẩy ở cửa biệt thự số 1: “Ở đây còn có một ít quần áo, chăn bông, phần lớn là Lý Mộng đổi ở hội chợ giao dịch cộng đồng.”

Những thứ này bây giờ còn không quá đáng giá, Lý Mộng dùng bánh quy nén đổi được không ít, chọn đều là loại có giá trị cao, nhưng có cái cô cũng mặc không được.

Còn có một số quần áo Khương Nặc tìm được từ trong container, có thể giữ ấm, đều để chung một chỗ.

Sau khi Ngô Đại Hà đi vào khu nhà này vẫn luôn làm việc, làm cũng rất tốt, người cũng mệt mỏi bị ốm nên cô cũng phải thể hiện sự công nhận của mình.

Sau khi Khương Nặc rời đi, Lý Mộng cũng kéo mấy xe củi lớn cho anh ta, đều là dùng xe ván trượt để chở.

Tầng một của biệt thự số 1 vốn đã chất rất nhiều vật liệu, cộng thêm số củi này, tầng một căn bản không còn chỗ chứa, mà xem ra cũng sẽ không thiếu nhiên liệu.

“Thật sự cảm ơn.” Ngô Đại Hà chân thành nói lời cảm ơn.

Lý Mộng đi rồi, A Muội ở bên cạnh nhìn một lúc lâu, lại lâm vào trầm tư.

Nó chạy ra ngoài nửa ngày, cũng ngậm một con thỏ hoang về, dùng động tác ngầu nhất của nó ném cho Ngô Đại Hà.

TBC

Ngô Đại Hà liên tiếp nhận được an ủi, trong lòng cảm động, đồng thời cũng thiếu chút nữa toát ra mồ hôi lạnh.

Nhìn về phía con thỏ hoang đang giãy dụa trong tay anh ta, anh ta cũng thấy rất mừng vì thứ A Muội ngậm đến cho anh ta không phải là một con rắn.

Đối với Khương Nặc mà nói, phảng phất như cô đã trở lại thời gian sống ở tầng 36.

Luyện đao, đọc sách, nghỉ ngơi, ăn cơm mẹ nấu.

Mẹ cũng không khác lúc đó là mấy, không đi đâu cả, chỉ ở nhà làm đồ ăn.

Khi sống trong một tòa nhà cao tầng, bạn rất dễ ngửi thấy mùi thơm mà người khác nấu nướng bởi vì ống xả khí giữa các tầng thường xuyên bị sự cố.

Nhưng ở biệt thự gần như không có vấn đề này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-189.html.]

Thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ cho biệt thự số 1 và số 2 một ít thức ăn.

Có khi là thịt gà rừng nướng, có khi là bánh xèo rau củ làm từ các loại rau dưa tưới bằng nước suối không gian.

“Nhìn Lý Mộng là biết những loại rau quả này sẽ giúp con người ta cải thiện thẻ lực rất nhiều, cũng không quá dễ thấy, thỉnh thoảng mẹ sẽ mang tặng một ít, bọn họ trở nên mạnh hơn, cũng có trợ lực tốt hơn cho con.” Vu Nhược Hoa nói.

Bánh xèo rau củ có chứa carbohydrate, vitamin, có linh khí, ăn vừa ngon vừa thơm, cả Lý Mộng và cha con Ngô Đại Hà đều rất thích.

Bọn họ không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bánh này rất ngon, mẹ Vu rất biết cách nấu ăn, ăn liền không giống với những loại bánh khác.

Dê và thỏ hoang đều mang thai, tạm thời không động đến chúng nó, mỗi ngày Vu Nhược Hoa đi quét dọn chuồng nuôi súc vật, rác rưởi thì dùng túi đựng vào, tạm thời chất đống ở nơi đó.

Chuyện này cũng nhắc nhở Khương Nặc.

Lý Mộng trữ đủ túi rác, dù sao thứ này rẻ, bỏ ra 2000 tệ đi chợ bán sỉ là có thể mua đến dùng không hết rồi.

Nhưng Ngô Đại Hà chắc hẳn là không có.

Vì vậy, cô dùng bộ đàm liên lạc với biệt thự số 1, lắc lắc sợi xích đưa qua một ít.

Ngô Đại Hà tỏ vẻ cảm kích, chuyển lại mấy cái đèn pin. Khương Nặc không thiếu những thứ này, đồ vật từ căn biệt thự số 1 tới lại phải qua căn biệt thự số 2 để Lý Mộng chuyển giao.

Cô dứt khoát để Lý Mộng nhận lấy.

Duy nhất không quen chỉ có A Muội, nó chạy ở bên ngoài quen rồi, hiện tại chất lượng không khí quá kém, chỉ có thể nhốt ở nhà, tinh lực không chỗ phát tiết, chỉ có thể từ lầu một chạy đến lầu ba, ở trên cầu thang nhảy nhót qua lại.

Khương Nặc thấy nó thực sự không nhốt được nữa, tìm tới tìm lui trong không gian, cuối cùng tìm được ba máy chạy bộ phát điện trong kho hàng siêu thị.

Đây là máy chạy bộ miễn phí đặt ở khu giải trí của siêu thị, bình thường đều là thú cưng chạy thử, nguyên lý cũng tương tự như xe đạp phát điện của Lý Mộng, nhưng máy chạy bộ tiêu hao lớn hơn, khả năng trữ điện cũng nhỏ hơn bình điện một chút.

Nhưng ưu điểm của cái này chính là vật nuôi.

Chó con bình thường tùy tiện chạy, quả thật không có bao nhiêu điện, nhưng A Muội một ngày chạy lên chạy xuống, toàn bộ khu nhà này sắp tan luôn rồi.

Khương Nặc tự mình mò mẫm tháo pin ra, đổi thành bình điện, sau đó để cho A Muội chạy trên đó.

Loại máy chạy bộ này có bánh xích lõm xuống phía dưới, tiêu hao lớn hơn máy chạy bộ bình thường 30%, chạy nhanh thì bánh xích xoay nhanh, chạy chậm thì xoay chậm, khá mệt người.

Như vậy, dưới sự khen ngợi cổ vũ của Vu Nhược Hoa, A Muội rốt cuộc tìm được chỗ giải phóng năng lượng, mỗi ngày chạy trong vui tươi hớn hở, Khương Nặc còn tiết kiệm được dầu diesel để phát điện.

Hoàn hảo.

...

Nhiệt độ không khí giảm xuống, tro bụi núi lửa bắt đầu che khuất bầu trời mà đến.

Mỗi ngày gió thổi bay phất phới, cửa sổ không ngừng rung chuyển, cũng may miếng dán kính từ lần dán cửa sổ trước đó còn lại nên mọi người đều nhanh chóng dán lên, gia tăng lực cản cho cửa kính.

Ngày nào trời cũng âm trầm, vừa lạnh lẽo vừa tối tăm, buổi sáng phải chờ tới hơn 9 giờ mới có chút ánh sáng, buổi chiều 5 giờ đã bắt đầu tối.

Đã rất lâu rồi Khương Nặc không cảm nhận được cái lạnh thấu xương.

Cô tìm mấy cái bếp lò từ trong không gian ra, dùng chúng để đốt than sưởi ấm, sợ mấy con vật nhỏ trong chuồng bị đông c.h.ế.t nên cũng đặt bếp lò ở bên trong.

Loading...