Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 191
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:37
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Mộng có chút ngượng ngùng, hắng giọng một hồi, đang muốn tùy tiện nói mấy câu đỡ lời nhưng phía bên kia bộ đàm, Khương Nặc lại đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của cô ấy, cô nhẹ giọng trả lời: “Ai biết được chứ?” Khương Nặc vẫn rất bình tĩnh: “Từ khi Trái Đất hình thành trong vũ trụ tới nay đã được bốn phẩy sáu tỷ năm, mà mặt trời cũng đã tồn tại hơn mười tỷ năm, cho đến lúc này, mọi thứ đều trở thành hư vô, không có bất kỳ sinh mệnh nào có thể tồn tại vĩnh cửu.”
Lý Mộng chớp chớp mắt, nhìn những giọt mưa đọng ngoài cửa sổ cùng với vùng đất hoang vu bát ngát vô tận, trong khoảnh khắc này, cô ấy thật sự cảm nhận được sự giãy dụa của bản thân vô cùng nhỏ bé.
“Khi nhân loại không ngừng tìm hiểu và truy tìm lịch sử hình thành của hành tinh này, con người cho rằng nó đã từng trải qua năm lần tận diệt, lại có ba lần sinh mệnh bùng nổ lớn.” Khương Nặc tiếp tục nói: “Có thể là một ngôi sao băng trong vũ trụ mênh mang kia va đập vào Trái Đất, có thể là một trận phun trào núi lửa, có thể là biến đổi khí hậu khiến tất cả sự sống kết thúc trong kỷ băng hà, nhưng cứ mỗi lần trải qua thời kỳ tuyệt chủng thì sẽ lại có những sinh mệnh mới ra đời, trật tự và hệ sinh thái của tinh cầu này sẽ được thiết lập lại. Nhân loại quả thật đã đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn nhưng trước giờ đều chưa từng trở thành chúa tể của vạn vật, nếu vận mệnh chú định nhân loại sẽ biến mất, chúng ta còn có thể làm gì được chứ?”
Lý Mộng nghe xong thì trái tim hơi nảy lên, cô ấy không nhịn được hỏi: “Khương Nặc, chúng ta sẽ có hy vọng sao?”
Phía bên kia bộ đàm, Khương Nặc trầm mặc hồi lâu.
Cô lại nghĩ tới lão Trịnh.
Không có sinh vật nào phức tạp hơn con người, có hắn ám cực độ cũng có cao thượng vô hạn.
Có lịch sử thảm đạm và cũng từng sáng tạo ra kỳ tích khiến người ta rung động.
Khi cô đang muốn nói đứng trước sự thay đổi của tự nhiên, con người còn có hy vọng gì thì lại bất chợt nhớ tới đôi mắt kiên định kia, cứ như nhìn thấy ánh hải đăng le lói trong đêm đen mù mịt.
“Có lẽ là có thì sao?” Cô thì thầm nói nhỏ.
Linh khí, quái vật trong rừng sâu, còn có sinh vật biến dị và sinh mệnh dài lâu.
Cô cũng không biết hiện tại Vân Diệu đang làm gì, nhưng từ việc của Tiểu Hoàng và viện nghiên cứu, cô đã biết trong bóng đêm mờ mịt này có rất nhiều người đang yên lặng nỗ lực, muốn bắt lấy thứ gì đó.
Nhân loại thật sự không thể biến dị sao?
Biến dị cũng có thể là một loại cơ hội.
“Lý Mộng, có biết vụ bùng nổ của những sinh vật trên Trái Đất không?” Cô hỏi.
“À ừ... tôi không am hiểu mấy cái này lắm, cô vừa nói là ba lần đúng không?” Lý Mộng ho khan.
Khương Nặc cười khẽ: “Đúng vậy, vào những thời kỳ khác nhau ở thời tiền sử, kỷ Cambri và kỷ Ordovic đều từng xảy ra sự kiện bùng nổ sinh mệnh. Đại khái là hơn năm trăm triệu năm về trước, cũng chính là thời kỳ Tiền Cambri, trên địa cầu đột nhiên xuất hiện đủ loại động vật, chúng nó không hẹn mà cùng nhau sinh sôi, cùng nhau xuất hiện, như thể đã bỏ qua quá trình tiến hóa dài đằng đẵng và viết lại lịch sử sự sống.”
Nói tới đây, cô dừng một hồi lâu rồi mới tiếp tục: “Đối mặt với sự bùng nổ sự sống này, giới học thuật vẫn chưa tìm được nguyên nhân, có người cho rằng là vì khi đó hàm lượng oxy của địa cầu tăng cao, nhưng cách giải thích này mau chóng bị phủ quyết, cho tới bây giờ đây vẫn là một câu hỏi bỏ ngỏ trong giới sinh vật học.”
Lý Mộng cảm thấy rất hứng thú: “Vậy cô cảm thấy là vì cái gì?”
TBC
“Tôi không biết.” Khương Nặc nói: “Nhưng có một lần trong lúc mọi người xử lý thịt dê, tôi đã nhìn thấy một con chuột biến dị trên đỉnh núi lân cận, tốc độ nhanh hơn chuột bình thường nhiều, sức gặm cắn cũng rất mạnh, người bình thường rất khó xử lý chúng nó.”
“Biến dị? Cô chắc không?” Lý Mộng nghe đến đó thì sau lưng bất chợt phát lạnh.
“Tôi chắc chắn.” Khương Nặc khẳng định chắc nịch.
“Vậy... là thứ gì khiến chúng nó biến dị?”
“Tôi không biết.”
Lý Mộng ngơ ngác đứng bên cửa sổ, trầm mặc hơn nửa ngày rồi đột nhiên cười khổ.
“Cũng phải, thế giới này sắp tận diệt rồi, có gì mà không thể chứ... Khương Nặc, tôi biết cô muốn nói cái gì, cô muốn nói thế giới của chúng ta đang không ngừng biến hóa, đang rơi vào một thời kỳ mà cả khoa học cũng không thể giải thích được, mà sự thay đổi không biết nguyên do này có lẽ đã tồn tại từ hàng ngàn năm trước, do đó nếu chúng ta muốn sống sót thì phải thuận theo sự biến đổi này, từ đó mới có thể tìm kiếm hy vọng, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-191.html.]
Khương Nặc than nhẹ: “Cô thật sự thực thông minh.”
“Cảm ơn.” Tâm tình của Lý Mộng lập tức khá hơn rất nhiều, cô ấy nắm chặt bộ đàm, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng không thông minh như vậy đâu, mà ngay cả cô còn không từ bỏ, tôi không có lý do gì để tiếp tục mê man.”
“Tôi thật vinh hạnh, Lý Mộng.”
Nghe thấy Khương Nặc trịnh trọng gọi tên mình một cách kỳ lạ, ngón tay Lý Mộng run nhẹ, cứ như là một loại cộng sinh, cô có thể cảm nhận được sự công nhận của Khương Nặc.
“Tôi cũng vậy, cảm ơn cô đã nói chuyện phiếm với tôi.” Cô ấy chậm rãi nói: “Tôi biết cô rất khó tin vào nhân tính, nhưng tôi sẽ nỗ lực khiến cô tin tưởng tôi.”
Khương Nặc đã thật lâu không ra cửa, cứ mãi trốn trong nhà, đã không còn khái niệm về thời gian, chỉ nhớ lúc dê mẹ sinh con, thỏ mẹ vừa sinh lại mang thai.
Thấy dê con và thỏ con lớn lên từng ngày, lúc này mới nhận ra đã mấy tháng trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, nhiệt độ ban đêm đã rét đến mức có khi tụt xuống hơn âm hai mươi độ, nhiệt độ ban ngày khoảng chừng không độ, mưa axit đọng dưới đất đều biến thành băng, sau đó lại chậm rãi tan đi.
Lúc này Ngô Đại Giang muốn đi ra ngoài kiểm tu cũng vất vả hơn rất nhiều, nếu nhiệt độ không khí tiếp tục giảm xuống thì ống thoát nước sẽ bị đóng băng, thậm chí là bị nứt ra.
Lúc đầu anh ta chỉ cần cách bốn năm ngày ra kiểm tra một lần, gần đây ngày nào cũng phải đi kiểm tra, mỗi lần như vậy Khương Nặc cũng sẽ đeo mặt nạ chống độc ra ngoài hỗ trợ.
“Chúng ta phải chuẩn bị ngay thôi.” Ngô Đại Giang có vẻ hơi lo lắng: “Đã có sẵn dụng cụ thay thế rồi, nếu ống nước vỡ ra thì phải thay cái mới vào ngay, bằng không sinh hoạt của mọi người đều sẽ bị ảnh hưởng.”
“Đừng sốt ruột.” Khương Nặc nói với anh ta: “Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì mọi người cũng chỉ là không tiện dùng nước mà thôi, khắc phục một chút là được.”
“Ừ.” Ngô Đại Giang khẽ gật đầu: “Cô Khương, két nước của cô có bị đóng băng không?”
“Không có, tôi dùng tấm nhựa che két nước, phòng mưa axit ăn mòn, khi nào cần dùng lại giở ra, buổi tối cứ để trong phòng giữ ấm là được, Lý Mộng cũng làm như thế.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lúc hai người đang nói chuyện thì áo mưa đột nhiên tỏa ra mùi lạ.
Trước đây áo mưa nhựa này có thể phòng mưa axit nhưng mấy ngày gần đây nồng độ axit không ngừng tăng cao, tính ăn mòn vô cùng mạnh mẽ.
Nước mưa chảy vào mắt sẽ rất nguy hiểm.
“Trở về thôi.”
Khương Nặc nói xong thì mau chóng quay lại lầu ba biệt thự.
Hiện giờ mỗi lần đi ra đi vào đều phải khử trùng, ngày nào mẹ cô cũng quét tước nên dù vẫn ngửi thấy một chút mùi vị nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Lần này Khương Nặc ra ngoài cũng tiện tay vứt rác.
Rác thải hằng ngày chất đống ngay cửa, để lâu khiến người ta khó mà ngửi nổi, cũng may gần đây nhiệt độ rất thấp, nếu là thời tiết nóng bức thì e rằng sẽ bị hôi chết.
Suy xét đến điểm này, cô cũng đưa mặt nạ phòng độc cho Lý Mộng, nhờ cô ấy có khi nào cần ra ngoài thì thuận tay vứt rác luôn.
Lý Mộng rất ít khi nấu cơm nên cũng không có quá nhiều rác thải, chủ yếu đều là lon đồ hộp, giấy gói, một tuần vứt một lần là được.
Nhà Khương Nặc lại rất nhiều rác, chủ yếu là do nuôi gia súc hoặc là do mẹ cô nấu cơm thải ra.