Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 192

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:39
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có một hố to nằm cách quốc lộ đối diện biệt thự mười lăm phút đi bộ, hẳn là người ta đào nền xây dựng công trình nhưng phải gác lại, rác thải trong nhà bọn họ phần lớn đều ném ở đó, có khi Khương Nặc cũng đi nơi khác vứt.

Nếu không muốn bị người khác nhìn thấy thì cô cứ việc bỏ vào không gian rồi lại lấy ra sau.

Trước đây muốn ra ngoài đều phải chọn lúc không đổ mưa axit, hiếm có khi hành tẩu dưới cơn mưa như thế này.

Trở lại biệt thự, cô cởi áo mưa, cẩn thận treo lên giá áo trên cửa cho nó tự khô, sau đó lại cởi ủng đi mưa, thay dép vải rồi đi lên lầu.

Mẹ cô đang hái rau chân vịt trên lầu ba.

Khương Nặc nhìn thấy thì vội vàng gọi bà ấy vào: “Vẫn còn mưa đất, đừng hái nữa, đợi ngày mai đi.”

“Được.” Vu Nhược Hoa cũng nghe lời cô khuyên, dứt khoát dùng dây nilon buộc đống rau chân vịt vừa hái này lại rồi ném vào trong thùng nước, một tay bung dù, một tay ôm thùng đi vào.

“Cẩn thận hai mắt.” Khương Nặc nói.

Nhà kính được đặt bên trong nhưng lại sát mép ngoài, bước ra khỏi phòng một chút là không thể chắn được mưa.

“Không sao, có vài bước chân thôi.” Vu Nhược Hoa cẩn thận cụp dù treo lên cửa.

Theo lý thuyết thì mấy loại vật liệu có kết cấu như thủy tinh có thể chống chịu được mưa axit cho nên Khương Nặc chỉ che tấm nhựa ở mấy chỗ có kết cấu là sắt thép, không để cho chúng tiếp xúc với cơn mưa axit và cô thường lấy nó ra khi trời không mưa.

Cô thu nhà kính vào trong không gian rồi quay vào nhà, Vu Nhược Hoa đang rửa rau.

Rau dưa được tưới tiêu bằng nước suối vẫn được bảo quản trong nhà kính, trên cơ bản không có gì phải rửa, chỉ cần xối qua một lần nước là được, lá cải xanh biết mọng nước trông rất ngon miệng.

Tuy Khương Nặc không thích ăn rau chân vịt nhưng dù sao cũng là thứ do mình trồng, cảm giác vô cùng khác biệt.

Hôm nay mẹ làm thịt một con thỏ béo, cắt thịt thành từng khối nhỏ, làm món thịt thỏ xào ớt cay.

Sau khi sắp ra dĩa, bà ấy còn chọn mấy quả ớt khô bỏ vào cối nghiền thành bột phấn, những quả ớt này đã được tẩm dầu và gia vị, không cần thêm muối và bột ngọt nữa, chỉ cần rắc một ít mè rang, bột đậu phộng, bột hồi, bột thì là vào là đã rất thơm, rắc thứ này lên mặt bánh hoặc thịt khô đều rất tuyệt.

Bà ấy bỏ gia vị vào trong một chiếc túi để bảo quản rồi kèm thêm một phần thịt thỏ buộc vào dây thừng truyền xuống cho Lý Mộng.

“Con bé thích ăn cay, để nó ăn cho đã đi.”

Đưa cho Lý Mộng xong, bà ấy lại chuẩn bị cho cha con Ngô Đại Giang một phần, nhờ Lý Mộng chuyển xuống lầu một.

Lúc này Khương Nặc đã dọn xong chén đũa, hai mẹ con ngồi xuống cùng nhau ăn cơm.

“Mẹ, mấy ngày nữa con muốn ra ngoài một chuyến, có thể không về ngay được.” Khương Nặc bỗng nhiên nói.

Vu Nhược Hoa sửng sốt: “Một mình con sao?”

Khương Nặc gật đầu.

“Có được không vậy con? Thời tiết hiện tại đã như thế này.” Vu Nhược Hoa lại hỏi.

Khương Nặc cười cười: “Đương nhiên là đi được thì con mới đi.”

Dù thời gian có trôi qua bao lâu thì cô cũng sẽ không thể quên cái ngày định mệnh quan trọng đó.

Huyết hải thâm thù, không thể nào bỏ qua được.

Vu Nhược Hoa không nói gì, chỉ gắp cho cô một miếng thịt: “Trong lòng con biết rõ là được.”

Ăn cơm xong thì Vu Nhược Hoa đi nghỉ ngơi, ôm máy tính bảng xem phim, Khương Nặc cũng an tĩnh ngồi xuống đọc sách.

Nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ rồi.

Hẳn là mấy ngày tới đài phát thanh sẽ thông báo về việc mở căn cứ.

Nếu có danh ngạch thì có thể vào ngay trong tháng này.

Không có danh ngạch thì có thể đến đó báo danh đăng ký lao động.

Trên thực tế lúc này căn cứ còn chưa được tu sửa hoàn toàn, nhưng cũng không còn cách nào, bên ngoài quá rối loạn, chỗ nào cũng là cá lớn nuốt cá bé, thời tiết lại ác liệt, động đất khiến nhiều căn nhà sụp đổ như vậy, tìm kiếm vật tư càng khó khăn hơn, điều quan trọng nhất chính là nước trở nên khan hiếm, cuộc sống của con người ngày càng khó khăn.

Tuy rằng lúc này vẫn còn xuất hiện mưa axit nhưng cũng nhờ những cơn mưa không ngớt này mà tro núi lửa đã được tinh lọc hơn phân nửa, trong không khí đã không còn tỏa ra mùi lưu huỳnh khó chịu, đồng thời khả năng gây bỏng của mưa axit cũng giảm đáng kể.

Cho nên căn cứ đã lựa chọn mở cửa vào lúc này.

Cho dù không có chỗ để ngủ thì ít ra cũng còn có được một ít nước sạch để dùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-192.html.]

Khương Nặc muốn xử lý những chuyện cần làm ngay trong khoảng thời gian này.

Ngày nào cô cũng đúng giờ nghe đài phát thanh, cuối cùng qua ngày thứ tư cũng nghe được tin tức căn cứ mở cửa.

Tính toán ngày tháng một chút, kiếp trước cô và mẹ cũng lên đường vào ngày thứ sáu sau khi nhận được tin tức, đến ngày thứ tám thì mẹ cô c.h.ế.t trên đường đi.

Hiện tại cô muốn đi tới đó trước một bước..

Sắc mặt của Khương Nặc vẫn bình thường, luyện đao cùng mẹ một lúc thì lại nghe thấy tiếng tích tích từ bộ đàm vang lên.

“Khương Nặc, cô có nghe tin phát thanh chưa?” Lý Mộng hỏi.

“Nghe rồi.”

“Cô tính thế nào?”

“Không đi.” Khương Nặc dứt khoát nói.

“Được.” Lý Mộng cũng thực dứt khoát, không nói nhiều hơn một câu.

“Nếu cô muốn đi thì cứ làm theo lựa chọn của mình, tôi cũng sẽ giúp cô.”

Khi dùng bộ đàm thì chỉ có thể thay phiên nhau nói chuyện, tôi một câu cô một câu, Khương Nặc mới vừa nói xong thì Lý Mộng đã bấm phím số ba, cười nói: “Cô không đi thì tôi cũng sẽ ở lại đây, tôi không ngốc đâu.”

Nói chuyện với Lý Mộng xong, Khương Nặc nghĩ ngợi một lúc rồi chủ động liên hệ Ngô Đại Giang.

“Nghe phát thanh chưa?” Cô hỏi.

“Nghe nghe rồi, căn cứ mở trước thời hạn.” Ngô Đại Giang trả lời.

“Anh tính thế nào?”

“Tôi và Tiểu Giang đã thương lượng rồi, chúng tôi nghe cô.”

Bọn họ cơ hồ là lặp lại cuộc trò chuyện khi nãy, cuối cùng Ngô Đại Giang cũng không chút do dự lựa chọn ở lại.

“Vậy được.” Khương Nặc suy tư rồi nói: “Mấy ngày nữa tôi phải ra ngoài một chuyến, lúc tôi không ở đây, mọi người phải nhớ cẩn thận cảnh giác, có chuyện gì cần chú ý thì phải thương lượng với Lý Mộng.”

“Tôi biết rồi.”

*

Đêm nay mưa axit rơi tới nửa đêm mới ngừng.

Vừa hừng đông, Khương Nặc đã cầm kính viễn vọng trông về nơi xa, thực vật thu vào tầm mắt đều đã c.h.ế.t héo.

TBC

Có một vài cây lớn sống sót qua trận hồng thủy thì bây giờ cũng đã c.h.ế.t sạch vì bị ô nhiễm và ăn mòn liên tục.

Mà đó chỉ mới là biểu hiện bên ngoài.

Mưa axit còn có thể khiến cho thổ nhưỡng bị axit hóa và sẽ giải phóng một lượng phân tử ion nhôm lớn trong lòng đất khiến cho cây cối và sinh vật dưới lòng đất nhiễm độc tử vong, những chất dinh dưỡng và khoáng chất trong đất cũng bị xói mòn, kết cấu thổ nhưỡng thay đổi dẫn tới đất đai cằn cỗi.

Ngoài phần đất đai được bảo vệ trong các căn cứ thì sau này muốn trồng trọt đều vô cùng gian nan.

Tính thời gian thì còn khoảng bảy ngày nữa nhưng Khương Nặc lại muốn chuẩn bị khởi hành trước.

Mục tiêu của cô là căn cứ số hai Nam Giang ở một thành phố khác, người ở đây cần phải di chuyển đến đó, vì để không bị lạc đường mà mọi người đều chọn đi dọc theo đường cao tốc.

Cô ấn tượng sâu sắc với con đường đó nhưng lại không dự định chờ tới đó mới ra tay báo thù.

Mười hai kẻ thù cũ kia là một băng nhóm nhỏ ở khu thành cổ, do hai anh em cầm đầu, người anh tên Hồ Chính Lương, còn người em thì hay được người khác gọi là anh hai Hồ.

Kiếp trước, Khương Nặc đã hỏi thăm lai lịch của đám người này rất rõ ràng.

Hai anh em này vô cùng trẻ, một người hai mươi hai, người còn lại mới chỉ hai mươi, nghe nói không phải là anh em ruột mà chỉ là anh em họ, trước khi mạt thế ập đến, hai người bọn họ đều chỉ là những sinh viên thể dục thể thao đơn thuần, chỉ là bản tính có chút hiếu chiến, từng học vật lộn tự do và muay Thái, vào thời bình thật không có nơi dụng võ.

Nhưng mạt thế lại tìm tới.

Lúc trước bọn họ đi theo một người thân thích mở KTV làm tay đấm, chuyên ức h.i.ế.p phụ nữ, cướp đoạt vật tư, sau này lại phản bội thân thích kia, trở mặt không nhận người, trực tiếp g.i.ế.c người cướp của, đoạt địa bàn của người ta.

Nhưng hai kẻ này lại chẳng làm được việc gì, ngày nào cũng lăn lộn khắp nơi nhưng vẫn không gom đủ vật tư để đổi lấy danh ngạch vào căn cứ.

Vì để gom đủ vật tư mà bọn chúng dẫn dắt một đám người đánh cướp khắp nơi, đoạt được không ít đồ vật, có thể lấy được bao nhiêu danh ngạch thì lấy trước, không lấy được thì báo danh đi lao động để vào căn cư, dù sao trên đường đi có thể đoạt được bao nhiêu thì đoạt bấy nhiêu, có gì đó phòng thân thì khi vào căn cứ sẽ không quá thảm.

Loading...