Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 195
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:38:47
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Vân thật sự rất trẻ, còn chưa tới hai mươi, dáng vẻ không tồi, sau khi tốt nghiệp trung cấp thì đã đến làm thu ngân trong một siêu thị, còn Tạ Bân lại là một tài xế lái xe tải, sau khi quen biết Tiểu Vân, hai người mau chóng nói chuyện yêu đương rồi dọn về sống chung.
Chẳng bao lâu, chỗ nào cũng ngừng kinh doanh vì không có điện, nơi nào cũng nghỉ ngơi im lìm, chỉ có siêu thị lại phải mở cửa suốt đêm, Tiểu Vân cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngày ngủ đêm làm, ban ngày nghỉ ngơi, mười giờ tối bắt đầu công việc.
Khi mưa to ập tới, Tiểu Vân đang cùng bà chủ kiểm kê kho hàng ở siêu thị, đột nhiên nghe thấy tiếng sấm, cả hai còn đang vui vẻ vì nhiệt độ đã hạ xuống nhưng lại thấy nước bắt đầu dâng cao.
Hệ thống thoát nước của khu phố cổ rất kém, siêu thị cũng bị ngập nước, may mà kho hàng ở lầu ba, Tiểu Vân vội vàng gọi điện thoại cho Tạ Bân, bảo gã tới đón.
Mà bà chủ lại sốt ruột siêu thị, không màng khuyên can chạy xuống dọn đồ đạc, từ đó về sau Tiểu Vân cũng không còn gặp lại bà ấy nữa.
Tạ Bân vừa hay ở gần đó, đội mưa to đi vào kho hàng rồi cũng bị nhốt trong đó cùng với Tiểu Vân.
Hai người không ra được, trải qua mấy ngày, mưa to không ngừng đình, Tạ Bân dứt khoát khóa c.h.ế.t cửa kho hàng, chỗ nào cũng không đi.
Không gian kho hàng không lớn, chỉ hơn ba mươi mét vuông, vật tư đã chiếm gần hết chỗ, có không ít thứ có thể ăn, cả hai không đến mức đói bụng nên quyết định ở luôn trong đó, có rác thì sẽ ném ra ngoài.
Nhưng mưa vẫn không ngớt, chậm rãi ngập lên đến lầu ba, mắt thấy hai người sắp c.h.ế.t đuối tới nơi thì cánh cửa kho hàng đột nhiên bị người ta phá.
Là Hồ Chính Lương nghe nói siêu thị này có kho hàng nên mới đưa người tới đây.
Cửa mở, bọn họ kéo Tạ Bân cùng Tiểu Vân đầu bù tóc rối ra ngoài rồi mang toàn bộ vật tư đi.
Lúc đó Hồ Chính Lương vẫn là tay đ.ấ.m của KTV, gã nhìn trúng nhan sắc của Tiểu Vân nên đã cưỡng bức cô ta, xong việc, Tạ Bân lại không một câu oán trách, thái độ cũng rất tốt, Hồ Chính Lương cũng vừa ý thu nhận gã ta làm đệ tử.
Khi Tạ Bân kể chuyện, gã nói lúc đó trong lần gã cũng rất hận, cũng muốn g.i.ế.c Hồ Chính Lương để xả giận cho Tiểu Vân nhưng gã ta căn bản không phải là đối thủ của tên kia, nếu gã c.h.ế.t thì Tiểu Vân không còn ai bảo vệ, cuộc sống sẽ càng thảm hơn, vì Tiểu Vân, gã chỉ có thể khuất phục.
Đương nhiên Khương Nặc không tin.
Bởi vì sau đó không lâu Hồ Chính Lương đã môi giới ép Tiểu Vân bán thân, dáng vẻ cô ta không tồi, còn là một người thông minh hiểu chuyện, đổi được không ít lương thực.
Tạ Bân cứ tiếp tục ăn cơm mềm như vậy cho đến khi nhận được lương thực cứu tế.
Lúc này cơ thể của Tiểu Vân cũng đã bị tàn phá nghiêm trọng, không thể đổi được đồ nữa, Tạ Bân bèn đi theo hai anh em họ Hồ ra ngoài cướp của, may mắn sống đến khi căn cứ mở.
Sau khi nhận được tin căn cứ mở cửa, hai anh em họ Hồ dẫn dắt một đám người làm càn cướp đoạt vật tư, Tạ Bân cũng nhận được không ít chỗ tốt.
Về Tiểu Vân, gã ta chỉ nói thân thể cô ta không tốt, bệnh c.h.ế.t rồi.
Vốn dĩ gã muốn mang cô ta theo nhưng cô ta lại không chờ được đến ngày này.
Hiện tại theo cô thấy, thân thể của người này tuy không tốt lắm nhưng cũng không tới mức bệnh đến chết, hơn phân nửa là đã bị Tạ Bân bỏ rơi.
Khương Nặc ngồi ở đó chờ Tạ Bân trở về, đỡ mất công phải ra ngoài tìm người.
Tiểu Vân ngủ hơn một tiếng rồi lại thức dậy đi xuống bếp, tiếng chẻ củi vang lên, bếp lò mau chóng nổi lửa, sau đó không lâu, mùi cơm bay khắp nơi, trong đó còn có chút vị chua, hẳn là lương thực cứu tế.
Nấu cơm xong, cô ta lại cắt thêm hai cây xúc xích trộn vào chung.
Chuẩn bị xong, Tiểu Vân cũng không ăn mà lại kéo chặt quần áo trên người quay lại giường, từ đầu tới đuôi đều không nhận ra trong nhà có thêm một người.
Khương Nặc hiểu rõ, cơm đã nấu xong, Tạ Bân cũng sắp trở lại.
Quả nhiên, một lúc sau đã nghe thấy âm thanh từ ngoài cửa truyền tới, Tạ Bân sưng mặt hùng hổ đi vào, Tiểu Vân thấy gã ta thì kinh ngạc nói: “Anh bị làm sao vậy?”
“Đi theo anh hai Hồ ra ngoài cướp đồ, một tên ngu xuẩn đột nhiên nổi điên phản kháng, đánh lão tử thành ra thế này.” Tạ Bân vô cùng tức giận: “Mẹ nó, chỉ có mấy cân lương thực mà cứ như đòi mạng, mẹ.”
Tạ Bân mắng mỏ không ngừng, Tiểu Vân vội vàng giặt sạch khăn lông lau cho gã: “Anh hai Hồ có nói khi nào sẽ đến căn cứ không?”
“Sắp.” Tạ Bân qua loa lấy lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-195.html.]
Tiểu Vân nhìn sắc mặt gã ta, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí tức giận nói: “Tạ Bân, tôi đối với anh thế nào anh đều biết, nếu anh không đưa tôi đi cùng, tôi có thành quỷ cũng không tha cho anh.”
Tạ Bân sờ cơ thể cô ta, cười hì hì nói: “Em hỏi anh còn không bằng hỏi anh cả Hồ, không phải quan hệ của hai người rất tốt sao?”
Tiểu Vân tức khắc đỏ mặt: “Tôi và gã tốt chỗ nào? Tôi chỉ hận không thể g.i.ế.c gã.”
“Vậy em đi đi.” Tạ Bân vẫn cười hì hì.
Hốc mắt Tiểu Vân ửng đỏ nhưng chỉ có thể đè nén sự tủi thân, tiếp tục lau mặt cho Tạ Bân, nức nở nói: “Sao anh... sao anh có thể bắt tay với kẻ khác ức h.i.ế.p em?”
“Em đâu phải chỉ có mỗi anh là bạn trai, nói mấy chuyện này với anh làm gì.”
Tiểu Vân cắn môi, ném khăn lông lên giường: “Tạ Bân, anh đừng có vong ân phụ nghĩa!”
Tạ Bân tự cầm lấy khăn lông lau tóc: “Nói đùa hai câu thôi, em nháo lên làm gì? Yên tâm đi, dù em có dơ bẩn đến mức nào thì cũng đã theo anh lâu như vậy, anh mặc kệ em thì ai lo cho em chứ hả.”
Trong lòng Tiểu Vân rất khó chịu, nước mắt rơi lã chã: “Nếu lúc trước anh không ép tôi, nếu tôi không đi thì anh đánh tôi thì sao tôi phải làm những chuyện đó... Tôi có không tốt thế nào thì cũng đã dùng thân thể của mình đổi lấy thức ăn cho anh, sao lại nói với tôi những lời khó nghe đó? Rõ ràng là anh cố ý...”
Tạ Bân thấy cô ta lại muốn khóc thì trong lòng cũng mất kiên nhẫn: “Được rồi được rồi, anh thay quần áo rồi ra ngoài một chuyến, em cất phần cơm của anh đi, chờ anh về rồi ăn.”
Gã ta nói xong thì cởi bộ quần áo dính đầy m.á.u và bùn ra, đổi một chiếc áo khoác, quần áo gã ta mặc vào rõ ràng là nhỏ hơn một cỡ, hiển nhiên là cướp của người khác.
Gã thay quần áo xong rồi lại nói với Tiểu Vân: “Mặt mày đừng cứ như đưa đám thế, mấy thứ vật tư và thức ăn trong căn nhà này đều là anh hai Hồ gửi nhờ, sau này phải mang đến căn cứ, em để ý một chút.”
Gã ta nói xong cũng chẳng thèm nhìn Tiểu Vân, vội vã ra ngoài.
Vừa đến lầu hai thì đột nhiên bị người ta đập mạnh vào sau ót, người kia ra tay quá nhanh, gã ta còn chưa kịp kêu tiếng nào thì đã thấy trước mắt tối sầm, lập tức gục xuống đất.
Chờ Tạ Bân tỉnh lại thì mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng tối.
Hai tay gã bị trói ra sau lưng, miệng bị khăn lông bịt kín, khăn nhét quá chặt khiến khớp hàm của gã vô cùng khó chịu, đừng nói là phát ra âm thanh, chỉ là xoay cổ thôi mà cũng đủ khiến gã buồn nôn.
Tạ Bân muốn đứng lên nhưng phát hiện hai chân cũng bị trói chặt, gã cứ như một con gia súc bị người ta trói tay chân ném lên thuyền, gã ta vô cùng hoảng loạn.
Là ai?
Không ai biết gã sống ở đây, lúc về nhà gã còn cố ý đi đường vòng, xác định không có ai đi theo gã!
Chẳng lẽ là Tiểu Vân?
Không thể, sao cô ta có lá gan đó.
Tạ Bân đổ mồ hôi lạnh, quan sát khắp nơi mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng lầu hai, lầu hai không người quét tước, đâu đâu cũng dính đầy bùn, lúc này gã nằm dưới đất cũng giống như đang nằm trong một vũng bùn hôi thối.
Xung quanh không có gì, chỉ có một ngọn nến, Tạ Bân đột nhiên trông thấy một gương mặt khủng bố xuất hiện sau ánh nến.
“Ô... ô...”
Nỗi sợ hãi khiến gã ta giãy dụa kịch liệt nhưng dây thừng trói rất chặt, dù gã ta có làm gì thì cũng không thể thoát được.
TBC
Khương Nặc mang mặt nạ phòng độc, trong bóng đêm, ánh nến rọi vào mặt cô, cô nhìn người đàn ông lăn lộn trong vũng bùn, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Đã không còn hận ý ngập trời như kiếp trước nhưng cô vẫn không giấu được sát khí trong mắt.
Cô bước lên phía trước, vung đao cắt một bên tai của Tạ Bân rồi vứt xuống đất.
Âm thanh đau đớn của Tạ Bân bị tắc trong miệng, ngoài đau thì gã ta còn cảm thấy lạnh hết cả người, ý thức được bản thân đã chọc phải một kẻ rất tàn nhẫn.
“Tao hỏi cái gì, mày trả lời cái đó, nếu không thì mày biết hậu quả rồi đó.” Khương Nặc nói.