Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 196
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:30
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chiếc khăn trong miệng Tạ Bân bị rút ra, cuối cùng anh ta mới được giải thoát khỏi trạng thái hít thở không thông, cuộn tròn người ho khan một lúc lâu mới thở ra hơi.
“Mày là phụ nữ... Khụ khụ, con ch.ó cái này...” Tạ Bân mắng.
Khương Nặc đạp một cái, trực tiếp đạp trật khớp cằm của anh ta.
“A ——” Tạ Bân kêu thảm thiết, nhưng phát ra tiếng càng khiến cằm anh ta đau đớn hơn, cộng thêm hai tai còn đang đau nhức, anh ta chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu rên, đau đến mức toàn thân đều run rẩy.
Nhưng Khương Nặc không lưu tình chút nào, lại tiếp tục đạp mấy cái lên mặt anh ta.
Tạ Bân không kêu được nữa, trên mặt toàn là bùn và nước mắt, miệng mơ hồ không rõ cầu xin tha thứ.
“Đã nghĩ cho kỹ xem nên nói chuyện như thế nào với tôi chưa hả?” Khương Nặc thản nhiên hỏi.
Tạ Bân nguyền rủa người phụ nữ này trong lòng 800 lượt, lại đành phải ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.
Khương Nặc nhắm ngay cằm anh ta lại đạp một cái nữa, lần này đau đến mức trái tim Tạ Bân thiếu chút ngừng đập, nhưng chờ khi anh ta bình thường trở lại, phát hiện chỗ trật khớp của mình đã trở lại vị trí cũ, có thể nói chuyện được.
Nhưng lần này, anh ta không còn dám mắng nữa, chỉ có thể run run hít vào từng ngụm khí.
Tình hình của Tạ Bân, kiếp trước Khương Nặc đã điều tra ra rõ ràng, đã sớm không có hứng thú.
Cô trực tiếp hỏi: “Hồ Chính Lương ở đâu?”
“Tôi... tôi không biết Hồ Đại, rất nhiều ngày rồi tôi không gặp anh ta...” Tạ Bân nói, trên mặt anh ta đau đớn vô cùng, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Khương Nặc khẽ nhíu mày: “Nói những gì anh biết cho tôi.”
“Tôi thật sự không biết gì, chỉ nghe Hồ Nhị nói anh ta dựa vào được một nhân vật có thế lực... Gần đây anh ta làm việc cho lão đại... những chuyện khác, Hồ Nhị chắc chắn không nói cho tôi biết.”
“Vậy Hồ Nhị ở đâu?”
“Anh ta... anh ta ở trong nhà trọ phía sau chợ Thái Thịnh kia, đó là địa bàn của anh ta... Hàng của anh ta đều ở nơi đó...”
Tạ Bân tưởng rằng gặp phải cướp hàng hắc ăn hắc, nói xong cũng bắt đầu cầu xin tha thứ: “Cô đừng nói cho anh ta... Là tôi nói... Tôi cũng đã chỉ chỗ cho cô rồi, có thể tha cho tôi hay không?”
Khương Nặc không để ý tới anh ta, tiếp tục hỏi: “Mấy người định lúc nào đến căn cứ?”
Hai tay hai chân Tạ Bân đều bị trói ngược ra sau lưng, căn bản không đứng dậy được, cũng không nhấc nổi đầu, không nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong giọng nói cũng không nghe ra được cảm xúc gì, trong lòng càng thấp thỏm không yên, run rẩy vô cùng, đành phải thành thật trả lời:
“Bốn ngày nữa.”
“Đi như thế nào, nói rõ ràng.”
“Hồ Nhị nói... Trước tiên cầm hết vật tư trong tay đến xã khu đăng ký, toàn bộ đổi thành điểm tích, sau đó nhanh chóng đi... Trước tiên tìm một nơi để trông coi, từ trong số những người đi ngang qua, chọn một số người không có lực chiến đấu để vơ vét, mang đồ đến căn cứ, cuối cùng có thể đổi được mấy suất vào ở thì đổi, không đổi được suất vào, mỗi người cũng có thể được chia một số vật bàng thân...”
Khương Nặc nghe anh ta nói cũng giống với kiếp trước, chi tiết cũng hoàn toàn trùng khớp, lập tức lấy d.a.o găm ra kề lên cổ họng anh ta.
Tạ Bân bị dọa đến hồn phi phách tán, nhịn không được cầu xin tha thứ: “Tôi chưa từng đắc tội với cô, những gì cô muốn hỏi, tôi đều đã nói cho cô biết, không đến mức muốn g.i.ế.c tôi chứ, buông tha cho tôi có được hay không?”
Trong mắt Khương Nặc không có một chút hơi ấm nào, cô cố gắng hết sức đè thấp giọng âm bên trong hàm chứa một tia khàn khàn.
“Tôi g.i.ế.c anh, là bởi vì anh đáng chết.”
Lời vừa dứt, cô một d.a.o cắt cổ.
Lưỡi d.a.o cắt đứt khí quản và động mạch của Tạ Bân, khiến anh ta trừng to mắt cũng không phát ra được tiếng nào, m.á.u cuồn cuộn chảy ra.
Khương Nặc không để anh ta c.h.ế.t ngay lập tức, mà chính là đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn anh ta run rẩy dần dần ngưng lại, hơi thở trở nên yếu ớt, cuối cùng tắt thở.
Cô nhặt một cây gậy gỗ lên, cắm vào tim anh ta lần nữa, xác định người đã c.h.ế.t hẳn, mới quay người mở cửa.
Lúc này, có một tiếng bước chân vô cùng yếu ớt từ trên lầu truyền tới.
Trong bóng tối, Khương Nặc liếc về phương hướng kia, cũng không có hành động nào.
Vào lúc cô bắt đầu thẩm vấn Tạ Bân không lâu, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, cùng với hơi thở run rẩy của một cô gái.
Là Tiểu Vân.
Căn phòng cũ cách âm kém, cô ấy nghe thấy tiếng Tạ Bân kêu thảm và giãy dụa ở dưới lầu nên đã xuống để xem.
Nhưng cô ấy không dám vào, lại không dám có hành động gì, chỉ trốn ở ngoài cửa, nghe thấy người đàn ông này ở trước mặt cô ấy thì diễu võ giương oai, lúc đối mặt với người mạnh hơn so với anh ta, chỉ có thể không nhịn được mà cầu xin tha thứ.
Chờ Tạ Bân c.h.ế.t rồi, cô ấy ý thức được người bên trong sẽ ra ngoài, nên cẩn thận rời đi từng li từng tí, không phát ra bất cứ động tác dư thừa nào.
Nhưng Khương Nặc đã biết cô ấy tới ngay từ đầu, cũng biết cô ấy lặng lẽ rời đi.
Tạ Bân c.h.ế.t rồi, những vật tư anh ta để ở nhà cũng là của Tiểu Vân rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-196.html.]
Tiểu Vân có thể sống sót trong tay nhiều kẻ ác như vậy cho đến nay, chắc chắn là người thông minh nhanh trí, sẽ biết làm thế nào lợi dụng được những vật tư đó để tồn tại, Khương Nặc nghĩ vậy.
Mà những chuyện sau này, không còn liên quan gì tới cô nữa rồi.
Khương Nặc lắng nghe hơi thở của Tiểu Vân, phát hiện lúc này cô ấy còn đang trốn ở trong hành lang.
Đoán chừng là tiếng động mở cửa quá lớn, sợ bị phát hiện, nên tạm thời chui ở trong hành lang, không dám có hành động.
Mà hành lang không có cửa sổ, không nhìn thấy phía dưới.
Lúc này vừa vặn cô rời đi.
Cho dù là ra vẻ, Khương Nặc cũng không muốn có những tiếp xúc dư thừa với người khác.
Cô lại thả lỏng cảm giác, xác nhận tình hình xung quanh, không chút do dự đi xuống lầu, đi đến chỗ tối, lại quay người mấy cái, thân ảnh rất nhanh đã biến mất ở trong ngõ nhỏ.
...
Khương Nặc về lại quảng trường.
TBC
Lớn lên ở nội thành cũ, chợ Thái Thịnh ở đâu đương nhiên cô biết rõ, ngay cả nhà trọ phía sau cô cũng rõ ràng.
Một nhà trọ nhanh ở giữa chợ, cải tạo từ một căn nhà cũ, cao bốn tầng, điều kiện bình thường nhưng được cái rẻ, nhớ lúc còn học cấp hai, có lần ăn tết, thân thích ở quê đến thăm, mẹ đã thu xếp cho bọn họ ở đây.
Kết quả bọn họ phàn nàn bất mãn các kiểu, lúc thì nói nước nóng không nóng lúc lại bảo không sạch sẽ, đến tai mẹ là không đón tiếp bọn họ chu đáo, mẹ cũng không chiều quen, trực tiếp bảo bọn họ trở về.
Đây cũng là lần cuối cùng Khương Nặc nhìn thấy những người họ hàng này.
Đi đến gần nhà trọ, từ xa xa, Khương Nặc đã thấy có người canh giữ ở cửa.
Người này cô cũng rất quen thuộc, là một người trong đội 12 người.
Khương Nặc âm thầm dò xét, nơi này cách quảng trường rất gần, người cũng nhiều, bốn phương tám hướng đều có người nhìn, không thể quá phách lối khiến người khác chú ý.
Cô nghĩ một chút, kéo áo mưa trên người, trực tiếp đi tới.
“Làm gì đó?”
Thấy có người tiến vào, anh ta lập tức vung con d.a.o dài lên, chỉ vào mũi Khương Nặc: “Biết đây là địa bàn của ai không? Cút ra ngoài cho ông!”
Khương Nặc kéo mặt nạ chống bụi xuống, đưa lưng về phía cửa, mặt hướng về phía anh ta: “Có phải Hồ Nhị ở bên trên hay không?”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cô gái, bờ môi non mềm, người đàn ông ngẩn người.
Mặc dù mặc rất dày, bên ngoài còn khoác áo mưa đen, nhưng nhìn da thịt trắng nõn và cần cổ thon dài, dáng người chắc chắn sẽ không tệ.
Hơi thở của anh ta đã gấp hơn không ít, cười nói: “Cô là người phụ nữ của anh ta à? Làm sao lại tìm được tới đây?”
Giọng điệu của Khương Nặc thản nhiên: “Anh chỉ cần nói có ở đây hay không?”
“Có.” Người đàn ông cười hì hì: “Nhưng Đường mập cũng ở bên trên, cô là người phụ nữ của Hồ Nhị vậy chắc chắn biết gã ta, tên kia vô cùng háo sắc, còn thích tra tấn phụ nữ, bây giờ cô đi lên, cẩn thận bị bọn họ cùng nhau bắt nạt.”
Nghe nói đến Đường mập này, quả thực Khương Nặc có ấn tượng.
Dù sao đó cũng là một trong ba người mà chính mình tìm được trả thù thành công.
Người này đơn thuần chỉ là rác rưởi, đối với kẻ mạnh trực tiếp quỳ gối liếm, đối với người yếu thì ức h.i.ế.p cùng cực.
Rác rưởi có chỗ dành cho rác rưởi, sau khi c.h.ế.t bị cô cắt ra ném vào trong núi rác, để cho chuột biến dị thoả thích gặm cắn.
“Bên trên có mấy người?” Cô lại hỏi.
“Hai người, cộng thêm Hồ Nhị là ba, cô vẫn đừng nên lên đó thì hơn, ở lại đây chơi cùng với anh.” Người đàn ông nói, dùng d.a.o khua trên mặt Khương Nặc đe doạ, muốn giữ cô lại để vui vẻ trước.
Khương Nặc đếm, tính cả tên này thì chính là bốn người, tính cả Tạ Bân là năm người.
Còn lại 7 người.
Khương Nặc vươn tay, chậm rãi đặt trên cổ người đàn ông, nhẹ nhàng bóp lấy, dùng lực không lớn, người đàn ông cho là cô đang chơi đùa, cười hì hì bị cô ấn vào trong góc cua, đi vào chỗ điểm mù của tầm mắt.
Sau đó, nụ cười trên mặt người đàn ông cứng đờ.
Trên tay Khương Nặc, chẳng biết từ lúc nào có thêm một con dao, cũng trong chớp mắt đã đ.â.m vào cổ anh ta, cơn đau đớn dữ dội ập đến, anh ta còn chưa kịp kêu ra tiếng, khí quản đã bị cắt đứt, toàn thân anh ta run rẩy, cổ họng không ngừng thều thào.
Máu tươi b.ắ.n lên tường, anh ta trừng to mắt, trực tiếp tắt thở.
Sau khi Khương Nặc xác định anh ta đã chết, thì không nhìn thêm nữa, tiện tay mở ra một cánh cửa, kéo t.h.i t.h.ể vào.
Sau đó quay người lên lầu.