Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 200
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:38
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giải quyết xong chuyện này, Khương Nặc cũng không ngừng nghỉ, lập tức rời khỏi nội thành.
Cô dựa vào nhãn lực siêu phàm, cũng không cần bật đèn pin, yên lặng đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, tới một góc đường không có một bóng người.
Nơi này trước kia cũng là khu dân cư của một phố cổ đông đúc, sau này đã bị hồng thủy nhấn chìm hết, đa số nhà ở cũng đã đổ sập, không còn một người nào ở đó.
Yên lặng nghe ngóng một hồi, Khương Nặc quyết định lấy chiếc xe trong không gian ra.
Lái xe giữa đêm thật sự là một hành động rất phô trương, đặc biệt bây giờ đã làm ban đêm, ngoài mấy đốm lửa nhỏ thì trong thành phố không có lấy một chút ánh sáng, mấy ngày nay đến đèn còn không thắp nổi, đèn xe lập tức trở thành thứ bắt mắt.
Tuy trên đường không gặp ai nhưng cô vẫn có thể cảm giác được xung quanh vẫn có những người kinh ngạc nhìn cô.
Nhưng cũng không sao, dù sao cũng đâu nhìn rõ là ai.
Cô lái xe chạy đến đường cao tốc phụ cận, tìm một nhà nghỉ ven đường, bước vào một góc khuất không ai nhìn thấy thì mới tắt máy xe, xác nhận bốn bề vắng lặng thì mới thu lại chiếc xe.
Cô không muốn lãng phí thời gian, phải nhanh chóng tìm được Hồ Chính Lương.
Từ nơi này đến căn cứ số hai Nam Giang phải mất ít nhất hai ngày đường, nhưng chuyến này đám người Hồ Chính Lương còn phải hộ tống giám đốc Chương, giám đốc Chương quyên tặng nhiều vật tư như vậy, có thể giành được năm danh ngạch, chắc chắn sẽ lựa chọn một căn cứ lớn.
Căn cứ số một Nam Giang.
Đây là tư duy của người bình thường, căn cứ càng lớn thì càng an toàn, nếu có thể chọn căn cứ lớn thì không ai tới căn cứ nhỏ cả, huống chi giám đốc Chương có không ít kẻ thù, đến căn cứ lớn sẽ càng an toàn hơn.
Mọi mặt của căn cứ lớn đều tốt hơn căn cứ tầm trung, điểm khó khăn duy nhất là đường sá xa hơn, trên đường đi có thể sẽ gặp nguy hiểm cho nên gã ta mới thuê anh cả Đại theo bảo vệ.
Anh hai Hồ có hỏa lực, Hồ Chính Lương cũng không thiếu s.ú.n.g đạn, công phu của gã cũng không tồi, xuống tay tàn nhẫn, tuy không thể làm thủ lĩnh nhưng cũng đủ tư cách làm tay đấm.
Nhờ việc hộ tống giám đốc Chương mà hai gã có được hai phần danh ngạch, sau khi hộ tống giám đốc Chương quay về gã cũng có thể càn quét vật tư trên đường đi, đó cũng là hướng đi về căn cứ.
Đều có danh ngạch để vào căn cứ lớn, bọn họ chắc chắn sẽ tới đó.
Bắt đầu từ lúc này, lộ tuyến đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước.
Kiếp trước hai anh em họ Hồ đến căn cứ số hai là vì Khương Nặc và mẹ cô đã gặp gỡ hai gã trên đường.
Nhưng hiện tại hai gã không còn đi con đường đó nữa.
Rất nhiều tình báo trong tay Khương Nặc phút chốc trở thành phế thải, kiếp trước cô đã bắt ba người thẩm vấn, ghi tạc mọi hành động và kế hoạch của bọn chúng ở trong lòng.
Cô biết bọn chúng sẽ hành động như thế nào, chọn nơi nào làm cứ điểm.
Cô thậm chí còn biết bọn chúng nghỉ đêm ở đâu, trông giữ vật tư như thế nào.
Nhưng hiện tại vì sự xuất hiện của giám đốc Chương mà mọi thứ đều thay đổi.
Nếu phải đi bộ tới căn cứ số một thì phải đi tận bốn ngày.
Cũng không còn cách nào khác, bây giờ ban ngày quá ngắn, cũng chỉ được mấy tiếng đồng hồ, trời tối xuống là không có cách nào lên đường, hơn nữa vì không khí rất tệ nên còn xuất hiện mưa axit.
Hiện tại mưa axit đã giảm xuống mức độ rất nhẹ, gần như đã không thể khiến người ta bị bỏng, chỉ là vẫn sẽ gây thương tổn cho mắt người.
Một khi trời mưa thì sẽ rất khó đi, cũng không biết sẽ xảy ra vấn đề gì.
Anh hai Hồ dự định bốn ngày sau sẽ lên đường, sau khi càn quét hàng hóa thì sẽ hội hợp với đám người Hồ Chính Lương.
Tính thời gian, Hồ Chính Lương đưa giám đốc Chương đến căn cứ, bọn họ đi đi về về một chuyến cũng mất tám chín ngày, như vậy lúc này hẳn là còn chưa tới nơi, người vẫn còn đang đi đường.
Tuy cô không sợ Hồ Chính Lương sẽ trốn thoát nhưng quả thật sẽ tốn sức hơn rất nhiều.
Mà biến cố này cũng là vì cô đã g.i.ế.c Phương Viễn nên mới làm giám đốc Chương sống đến bây giờ, dẫn đến hiệu ứng cánh bướm.
Tựa như con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh, ai cũng không biết nó sẽ dẫn đến một cơn sóng thần.
Lúc này đã là ba giờ khuya, Khương Nặc nghĩ nghĩ rồi trèo lên ngọn núi bên cạnh đường cao tốc, lúc lên đến chỗ có tầm quan sát cao nhất thì mới lấy một thùng hàng từ trong không gian ra, làm một chỗ để nghỉ ngơi.
Lúc này cô mới nhớ ra cả ngày hôm nay bản thân chưa ăn cơm, chẳng trách lại đói như vậy.
Bật đèn, ngồi bên cạnh chiếc bàn, lấy một phần cá thái nhỏ thơm phức, một phần cơm và một lọ nước trái cây từ trong không gian ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-200.html.]
Ăn xong thì lại lấy ra mười mấy quả cà chua bi rồi chui vào lều nhấm nháp trước khi đi ngủ.
Giấc ngủ này phải vừa ngủ vừa cảnh giác, chỉ ngủ được năm tiếng là đã tỉnh.
TBC
Nhưng thân thể không có điểm nào không khỏe, tinh thần cũng vô cùng phấn chấn.
Gần đây ban ngày rất ngắn, lúc này trời chỉ mới vừa hửng sáng, Khương Nặc rửa mặt đơn giản rồi rời khỏi thùng hàng, quan sát xung, xác nhận an toàn thì mới thu thùng đựng hàng lại.
Tìm tới tìm lui mới tìm được một chiếc xe đạp ở trong không gian, hẳn là tiện tay thu được ở bến tàu, vừa hay có thứ để dùng.
Khương Nặc đạp xe, mang mặt nạ phòng độc chạy dọc theo quốc lộ.
Kiếp trước, Hồ Chính Lương có tổng cộng ba điểm dừng chân trên đường đi, cơ bản đều là nhà dân ven đường, chỗ ở tự dựng, trạm chờ cao tốc.
Nếu được lựa chọn thì không ai muốn ngủ ở một nơi hoang dã, một là rét lạnh, hai là không có cảm giác an toàn.
Huống chi còn có giám đốc Chương đi cùng, hẳn là bọn chúng sẽ không khiến bản thân chịu thiệt ngủ ven đường.
Khương Nặc cũng không nóng nảy, bắt đầu xem xét những kiểu kiến trúc xuất hiện trên đường đến căn cứ số một.
Ngay từ đầu, trên đường cơ hồ không có ai, nhưng đến buổi chiều thì dần dần có người xuất hiện, đại khái đều là người dân của những trấn phụ cận, mọi người cũng đi dọc theo con đường này để đến căn cứ.
Hết ngày, Khương Nặc gặp được hơn năm mươi người.
Đa số mọi người vẫn chưa bắt đầu khởi hành, qua thêm mấy ngày thì sẽ càng có thêm nhiều người xuất hiện trên con đường này, mang theo ít vật tư còn sót lại, mang theo thân nhân, một đường bôn ba.
Bọn họ Khương Nặc đạp chiếc xe đạp nát, ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, vì an toàn nên đa số người đều chọn kết bạn cùng đi, duy chỉ có cô gái này lại đi một mình.
Hơn nữa mặt nạ phòng độc của cô thoạt nhìn có chút kỳ quái.
Khương Nặc chỉ là kéo thấp vành nón, tiếp tục đi về phía trước.
Mãi đến chạng vạng mà cũng không thấy tung tích của đám người Hồ Chính Lương, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu.
Đám người kia khởi hành trước, hẳn là lúc này vẫn còn ở phía trước.
Theo như thời gian biểu chi tiết của anh hai Hồ cùng với suy đoán của cô, hẳn là bọn chúng xuất phát trước cô một ngày.
Nếu là đi bộ thì hẳn là vẫn còn đang trên đường đi, nhưng khi trước giám đốc Chương có nhiều thuyền xung phong như vậy, tất nhiên không thiếu dầu diesel, cũng có thể dùng một chiếc xe, như vậy trong vòng một ngày là có thể đến căn cứ.
Nhưng đám người Hồ Chính Lương còn muốn gom vật tư, hẳn sẽ vòng về một chuyến.
Bắt giữ con mồi không thể nóng vội, chỉ cần sách lược không sai thì sẽ bắt được, trong lòng Khương Nặc trấn định, một chút cũng không gấp, cứ tìm kiếm từng bước một.
Nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ.
Trời tối, tầm nhìn của Khương Nặc cũng không bị ảnh hưởng mấy, có thể tiếp tục đi đường nên lại tiếp tục đạp xe đến hơn hai giờ đêm mới dừng lại nghỉ ngơi.
Xa xa đã nhìn thấy một trạm nghỉ chân ven đường, có một phần đã đổ sập nhưng ít ra vẫn là một nơi có thể che mưa chắn gió.
Bên trong có ánh lửa, hẳn là ba đống lửa, vậy tính ra cũng không ít người.
Cô thu xe đạp, chậm rãi tới gần.
Vốn chỉ định ở ngoài nghe ngóng một chút xem có phải là đám người anh cả Hồ hay không nhưng mới vừa đến gần thì đã đụng mặt một người đàn ông trung niên đang dọn củi lửa vào trong, trên người gã ta mặc một bộ đồ trượt tuyết cũ kỹ hai màu xanh vàng đan xen.
Khương Nặc vừa nhìn thấy bộ quần áo kia thì m.á.u nóng lập tức vọt lên đỉnh đầu, hai mắt sung huyết.
Cô có ấn tượng sâu sắc với bộ quần áo này.
Vô số giấc mộng lúc nửa đêm, vô số lần hận ý ngập trời.
Kiếp trước, Hồ Chính Lương mặc bộ quần áo này, tay cầm một thanh đao, mỉm cười càn rỡ.
Cô nhớ rõ từng chi tiết của Hồ Chính Lương ngày hôm đó, thậm chí nhớ rõ trên tay áo khoác của gã ta có một từ đơn tiếng anh màu vàng, chữ thứ hai còn bị tẩy phai màu.
Cô có thể chắc chắn bộ quần áo trước mắt này chính là bộ quần áo khi đó, nhưng người đàn ông gom củi khi nãy lại không phải là Hồ Chính Lương.
Sắc mặt Khương Nặc trầm xuống, lặng lẽ tháo mặt nạ, đeo khẩu trang vào rồi đi về phía người đàn ông kia.