Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:40
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc còn chưa tới gần, người đàn ông cũng đã nhận ra cô.
Anh ta lui lại mấy bước, gương mặt cảnh giác, nhưng nhìn trái nhìn phải, thấy sau lưng Khương Nặc không có ai, nhất thời hơi buông lỏng sự đề phòng.
“Xin chào.” Khương Nặc tiến lên nói: “Tôi muốn hỏi đường.”
“Cô khoan hẵng đi tới đây.” Người đàn ông nhìn cô một chút, vứt củi lửa trong tay xuống, quay người chạy vào bên trong.
Khương Nặc đứng im không nhúc nhích.
Nửa đêm, có người xuất hiện ở nơi mình cư trú, đối phương chắc chắn sẽ vô cùng cẩn thận, phản ứng này là rất bình thường.
Rất nhanh, bên trong có một đám người đi ra, có 15 người đàn ông, một người phụ nữ, một đứa trẻ con.
Một người đàn ông trung niên trong đó vóc người cao lớn, vẻ mặt thật thà, đi đến trước mặt Khương Nặc hỏi:
“Cô nói cô muốn hỏi đường?”
Khương Nặc nhẹ gật đầu.
Đeo khẩu trang, hai mắt và tai cô đều lộ ra, cho dù những nơi khác đều bọc rất kín, cũng có thể nhìn ra được là một cô gái có nhan sắc không tệ, tối thiểu đôi mắt vẫn rất đẹp.
Hơn nữa phóng tầm mắt nhìn tới, quả thực chỉ thấy một mình cô.
Mặc dù ít nhiều gì vẫn rất quái dị, nhưng chỉ là một cô gái không có tính uy h.i.ế.p gì, mấy người trao đổi với nhau một ánh mắt, quyết định nói chuyện với cô.
“Em gái, trời tối như vậy, sao cô bước đi được?” Người đàn ông chất phác hỏi.
Mấy ngày này âm trầm giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón, người bình thường buổi tối đều tìm nơi để trốn đi nghỉ ngơi, nếu không thì cầm theo một ngọn đuốc đi trên đường cũng quá khó khăn.
TBC
Khương Nặc nói: “Tôi đi một mình một ngày rồi, thực sự quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi ở trong khe đá, chờ đến khi tôi tỉnh lại, trời tối đen, tôi rất sợ, may mà nhìn thấy xa xa chỗ mọi người có ánh lửa, đã đi theo ánh lửa mà tới đây.”
“Hoá ra là như vậy.” Người đàn ông chất phác khẽ cười: “Cô muốn đến căn cứ sao?”
Khương Nặc nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là hỏi thăm đường, hỏi xong tôi sẽ đi.”
Thấy cô nói như vậy, mấy người lại buông lỏng cảnh giác thêm một chút.
Nếu nói hỏi đường, hiện tại không phải đều là thuận theo đường cái mà đi sao, có gì để mà hỏi, nghe xong rất giả dối.
Cô gái này rõ ràng là ở trong đêm tối quá sợ hãi, muốn tìm một nơi có người để chờ một chút mà thôi.
“Cô có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi.” Người đàn ông chất phác nói: “Chúng tôi là người trong thôn gần đây, vẫn rất hiểu rõ địa hình.”
Khương Nặc cũng là người địa phương, nghe khẩu âm và dáng vẻ bọn họ nói chuyện, điểm này chắc là không gạt người.
Sống trong cùng một làng, quan hệ hàng xóm thân thích tốt, kết bạn mà đi đến căn cứ, cũng là chuyện thường gặp.
Đối với người đàn ông mặc quần áo trượt tuyết của Hồ Chính Lương kia, thật ra trong lòng cô đã đoán được đại khái.
Đơn giản có hai loại khả năng.
Một là, quần áo này là của người đàn ông trung niên, tiếp theo người này gặp Hồ Chính Lương, Hồ Chính Lương g.i.ế.c anh ta rồi lấy đi quần áo của anh ta.
Hai là, quần áo này là của Hồ Chính Lương, bọn họ đã gặp mặt, Hồ Chính Lương đưa quần áo cho anh ta.
Khả năng thứ nhất rất nhanh đã bị Khương Nặc loại bỏ.
Kiếp trước Hồ Chính Lương mặc bộ quần áo này, mà lúc đó anh ta đang trên đường đến căn cứ thứ hai ở Giang Nam.
Lần này, anh ta đến căn cứ thứ nhất Nam Giang.
Nếu như bộ quần áo này là của người đàn ông trung niên, quê bọn họ lại ở ngay hướng của căn cứ thứ nhất, dĩ nhiên là sẽ đến căn cứ thứ nhất.
Hai căn cứ lại ở hai phương hướng khác nhau, kiếp trước Hồ Chính Lương căn bản sẽ không gặp anh ta, cũng sẽ không mặc bộ quần áo này.
Cho nên chính là khả năng thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-201.html.]
Bọn họ đã gặp nhau.
Nói cách khác, chắc là có thể có một tin tức có ích.
Suy nghĩ xoay chuyển cực nhanh trong lòng, Khương Nặc nhẹ giọng nói: “Tôi muốn biết, gần đây có nơi nào có thể cho rất nhiều người nghỉ chân hay không? Tôi và các anh tôi đã bị tách ra, bọn họ đại khái có mười người.”
“Hoá ra là bị tách nhau ra...” Người đàn ông chất phác nghĩ một chút: “Tách ra bao lâu rồi?”
“Hơn hai ngày rồi.” Cô trả lời: “Tôi đang đuổi theo bọn họ, cho nên cả đường đều đi tìm nơi có thể cho 10 người nghỉ ngơi.”
Người đàn ông chất phác nghe vậy, nhất thời như có điều suy nghĩ.
“Anh trai cô có dáng vẻ như thế nào?”
“Vóc dáng anh ấy rất cao, gần 1m9.” Khương Nặc nói xong, giống như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, chỉ vào người đàn ông trung niên mặc áo trượt tuyết bên cạnh: “Ngày chúng tôi tách ra, anh ấy mặc quần áo trượt tuyết giống như này.”
Người đàn ông chất phác khẽ cười: “Em gái à, vậy thì thật khéo, chúng tôi đã từng gặp anh trai cô.”
Đầu lông mày Khương Nặc khẽ nhúc nhích, ra vẻ mừng rỡ: “Thật sao? Lúc nào?”
“Chính là chiều hôm qua, tôi đoán...” Người đàn ông chất phác ngừng lại một chút: “Không quá 12 giờ, bộ quần áo trên người anh ta, chính là của anh trai cô.”
Phỏng đoán trong lòng được xác thực, Khương Nặc không hề có phản ứng dư thừa, chỉ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Em gái, cô nói sớm đó là anh trai cô, chúng tôi cũng không đề phòng cô rồi.” Người đàn ông chất phác cười nói: “Đến đây, đến đây, đến đây ngồi đi, bên ngoài quá lạnh.”
Khương Nặc đứng tại chỗ không nhúc nhích, dáng vẻ vội vàng: “Anh nói cho tôi biết trước đi, anh tôi bọn họ thế nào rồi?”
“Không sao, xe của bọn họ bị rơi vào trong hố, vừa vặn chúng tôi đi ngang qua, nên đã lấy ra chút vật tư, nhờ chúng tôi giúp nhấc lên một chút, sau khi chúng tôi làm xong, quần áo trên người đều là bùn, bọn họ lại lấy mấy bộ quần áo định bồi thường, anh trai cô còn cởi cả món đồ trên người ra, ha ha ha, con người rất tốt.” Người đàn ông chất phác nói.
Suy nghĩ trong đầu Khương Nặc thay đổi thật nhanh.
Đầu tiên là nhấc xe.
Khả năng không lớn là xe hơi, nếu như là xe hơi, không có khả năng chỉ mới đi đến đây.
Đến căn cứ thứ nhất Nam Giang, lái xe thì chắc chắn đã tới từ lâu rồi.
Phải biết là, lái xe có thể đi trong đêm, phàm là Chương tổng bây giờ có thể lấy được xe, căn bản không cần phiền toái như vậy, trực tiếp nửa đêm lên đường, bình minh cũng sắp đến rồi, kẻ thù cũng không sờ được tới ông ta.
Này hơn phân nửa là xe đẩy tay, ví dụ như thêm ba vành, vận chuyển vật tư, người ngồi, đều được.
Kiếp trước cô cũng đã thấy có người đi xe này ở trên đường.
Tiếp theo, những người ở trong thôn này nhìn thì chất phác thật thà, nhưng chỉ sợ không dễ chọc như vậy.
Nếu không thì Hồ Chính Lương cũng sẽ không cởi quần áo trên người mình xuống.
Theo như tính cách của Hồ Chính Lương, nếu không phải dẫn theo Chương tổng, không muốn phức tạp, sẽ trực tiếp cướp sạch của những người này.
Cho dù không cướp thì thù lao đã nói xong, cũng có thể trở mặt không trả.
Nói rõ những người trong thôn này vẫn có chút hung hãn, tối thiểu trong tay có không ít vũ khí.
Mặc dù mọi người tạo thành nhóm để đi đường, mang theo trang bị cũng là bình thường, nhưng cũng đủ để chứng minh bọn họ không dễ chọc.
Thấy cô trầm ngâm nửa ngày không nói chuyện, người đàn ông chất phác còn tưởng rằng cô lo lắng: “Em gái, không cần phải sốt ruột, bọn họ đi không nhanh, sau khi chúng tôi gặp gỡ mấy tiếng, trời đã tối rồi, cô cũng đã đuổi tới đây, thật ra cũng gần rồi, sốt ruột cũng vô ích, không bằng đến đây sưởi ấm đi, bên ngoài quá lạnh.”
“Đúng, một cô gái như cô, thực sự quá nguy hiểm.”
Nhìn mấy người thật thà trong thôn, nhìn thì có vẻ thành thật chất phác nhiệt tình và thiện lương, dưới lớp khẩu trang, khoé miệng Khương Nặc cong lên một nụ cười lạnh.
Nhưng cô cũng không lập tức từ chối, mà chính là ra vẻ do dự suy nghĩ.
Lúc này, người phụ nữ duy nhất đứng phía sau người đàn ông, trong ánh mắt lại có một tia lo lắng.
Cô ấy nhìn về phía Khương Nặc, dùng khẩu hình miệng nói với cô:
Đi mau.