Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 202
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:42
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc cảm thấy rõ như tuyết, ánh mắt lướt qua không để lại dấu vết, lắc đầu nói: “Không cần.”
Khi cô muốn đi, lại phát hiện mấy người đàn ông cùng nhau tới gần, dường như mơ hồ muốn chặn đường lui của cô.
“Em gái, bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, đừng đi.”
Khương Nặc cười lạnh trong lòng, thản nhiên nói: “Không sao, một mình tôi cũng được, cám ơn ý tốt của mọi người, chờ đến căn cứ rồi, anh tôi và bên trên có chút quan hệ, đến lúc đó mọi người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”
Người đàn ông chất phác nghe thấy cô nói như vậy, lộ ra một nụ cười thuần phác, nói với cô: “Vậy thì tốt, cô nên cẩn thận.”
Khương Nặc lui về sau, mấy người đàn ông thấy cô đi rồi, cũng không quay ra ngăn cản, mãi cho đến khi thân ảnh cô chui vào trong bóng tối.
...
Khương Nặc cũng không đi xa.
Đã nhận được tin tức mà mình muốn, có thể suy ra được đại khái khoảng cách của Hồ Chính Lương và Chương tổng.
Nhưng nghĩ tới người phụ nữ kia vì sao lại vì người xa lạ mà có ánh mắt lo lắng, cô quyết định xem chừng một chút.
Không thích xen vào chuyện bao đồng, nhưng cũng tuỳ tình huống.
Mười lăm người đàn ông, chỉ dẫn theo một người phụ nữ, mà người phụ nữ này mặc dù không tính là trẻ tuổi, dung mạo lại rất xinh đẹp, người cũng gọn gàng sạch sẽ, chắc hẳn không phải là người cùng trong thôn.
Tuổi tác của những người đàn ông này cũng không còn nhỏ, chắc chắn đã có gia đình, nhưng kết bạn rồi đi đến căn cứ, lại không có ai dẫn theo vợ con.
Cho dù là trực tiếp bỏ rơi, hay là đã chết, đủ để chứng minh bọn họ không phải người tốt.
Người phụ nữ duy nhất này, chắc cũng là vì xinh đẹp nên mới dẫn theo.
Nếu như người phụ nữ này là vì sinh tồn, tự nguyện đi theo đám bọn họ, vậy thì đó là lựa chọn của cô ấy.
Nếu như bị bắt tới, vậy Khương Nặc cũng không ngại mà tiêu diệt mấy tên rác rưởi.
Bốn phía đều màn đêm tối tăm.
Trước tận thế, cho dù thời tiết có như thế nào, trong đêm cũng có một chút ánh sáng.
Nhưng bây giờ, thật sự là giơ tay không nhìn thấy được năm ngón.
Bầu trời thật sự là quá âm trầm, mây đen dày đặc mỗi ngày giống như là đặt trên đỉnh đầu tất cả mọi người, khiến cho người ta ngạt thở.
Khương Nặc đi đến khoảng cách nhất định, xác nhận không có ai có thể thấy cô, lấy container ra ở ngay sau hai tảng đá lớn, đi vào trong lều nghỉ ngơi.
Lúc này bếp lò vẫn còn duy trì trạng thái cháy như buổi sáng bỏ vào không gian.
Cô đóng cửa container lại, ngồi bên cạnh bếp lửa, lấy từ không gian ra một con gà bọc lá sen, ăn no bụng.
Sau khi ăn xong, cô chỉnh trang lại mình đơn giản rồi chui vào trong chăn nằm xuống, cũng không thật sự nghỉ ngơi, mà chỉ là lưu ý động tĩnh bên ngoài.
Ngoại trừ tiếng gió, còn truyền đến tiếng nam nữ đứt quãng.
Trong đó còn mơ hồ có tiếng phụ nữ thút thít và cầu xin.
“Mấy người đã nói rồi... Mấy người đã đồng ý với tôi, để cho tôi dẫn theo con trai...”
“Đừng bỏ lại nó, van xin đó.”
“Chỉ cần mấy người đồng ý cho tôi dẫn theo con trai, tôi làm gì cũng được... đừng bỏ nó lại có được không?”
“Cái gì tôi cũng nghe theo mấy người...”
“Nó còn nhỏ như vậy, nếu như bị ném ra bên ngoài, vậy thì sống sót bằng cách nào... Vậy thì tôi cũng không muốn sống nữa...”
Khương Nặc nhớ tới đứa bé trai đứng bên cạnh người phụ nữ lúc vừa rồi.
Bởi vì quá gầy yếu, không thể phân biệt ra được là mấy tuổi, đại khái chắc cũng gần bằng Ngô Tiểu Giang.
Bởi vì gầy, cằm nhọn hoắt, dáng dấp không tệ, giống mẹ nó.
Từ những tiếng nghe được, những người đàn ông này rất thô lỗ, người phụ nữ vẫn luôn chịu đựng đau đớn, không ngừng cầu xin bọn họ.
Rất nhanh, Khương Nặc đã nghe được một tiếng tát vang dội.
Tiếp theo là tiếng đ.ấ.m đá lên người.
“Có thấy phiền hay không hả con mụ này?”
“Mỗi ngày chỉ biết nhớ đến con trai, cục nợ lớn như vậy, nó lại còn không thể làm lao công, dẫn đến căn cứ còn phải chia điểm của chúng tao cho nó.”
“Ông đây vì sao phải nuôi con trai cho mày, con ông ông còn không quan tâm đây.”
“Nếu mày thích con trai như vậy, thì vứt đứa này đi, rồi sinh cho chúng tao, muốn sinh mấy đứa thì sinh, không phải cũng đều là con trai mày à, đừng có ngày nào cũng trưng ra bộ mặt như khóc tang đó nữa.”
Người phụ nữ khóc lên, nhưng hình như cô ấy đã quen bị đánh, không có một tia phản kháng, chỉ nhỏ giọng nói:
“Là mấy người đã đồng ý với tôi... đồng ý với tôi...”
Khương Nặc không nghe nổi nữa.
Cô lấy ná cao su ra, đang định đi ra ngoài nhìn, thì nghe “phập” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-202.html.]
Cô hết sức quen thuộc, là lúc đ.â.m d.a.o vào cơ thể người, phát ra một tiếng trầm đục.
Tiếp theo, là m.á.u phun tung toé, người đàn ông kêu thảm thiết như mổ heo.
Khương Nặc buộc phải bước nhanh tới.
“Thằng con hoang, tao g.i.ế.c mày.”
Xa xa, Khương Nặc nhìn thấy người đàn ông chất phác đang cởi quần được một nửa, còn chưa mặc vào, phía sau lại cắm một con dao, nằm rạp trên mặt đất kêu thảm.
Những người đàn ông khác đều vây quanh, cầm vũ khí lên chém.
Bé trai cầm một con d.a.o nhọn trong tay, mặt không thay đổi kề lên cổ người đàn ông chất phác, giọng nói non nớt hô to: “Bảo bọn họ đừng tới đây!”
Người đàn ông chất phác bị con d.a.o cắm trên người, m.á.u chảy đầy đất, đau đến mức khuôn mặt anh ta vặn vẹo.
“Mấy người tránh ra! Tránh ra... Mẹ nó, đau c.h.ế.t tao rồi...”
Những người đàn ông khác đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cắn răng nói: “Lão Trần đã không còn dùng được nữa, bị thương nặng như vậy, không sống được, sống cũng là vướng víu, trước tiên g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu súc sinh này đã.”
Nói xong, người đàn ông trung niên mặc đồ trượt tuyết cầm một con d.a.o bổ củi đến c.h.é.m về phía bé trai.
Bé trai khéo léo tránh được, đồng thời hai tay nắm chắc chuôi dao, dùng toàn lực đ.â.m vào bắp đùi người đàn ông trung niên.
“A! Tao g.i.ế.c mày!”
Người đàn ông trung niên nào nghĩ ra được một đứa bé lại tàn nhẫn như vậy, bị đ.â.m một dao, đau đến mức khiến anh ta kêu to, đạp một cái lên mặt bé trai, đạp nó xuống đất rồi điên cuồng đạp lên ngực.
Lúc này quần áo của mẹ bé trai lộn xộn, run lẩy bẩy trong không khí rét lạnh, đã hoảng sợ đến bối rối.
TBC
Người trong thôn xông lên, cầm d.a.o bổ củi c.h.é.m lên đầu bé trai.
Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, bị giẫm trên mặt đất như thế cũng không giãy dụa nổi, thấy d.a.o sắp c.h.é.m vào trên người, mẹ nó đột nhiên nhào tới, chắn trước người nó.
Dao bổ củi c.h.é.m vào trên người cô ấy, dòng m.á.u ấm áp b.ắ.n ra, văng tung toé lên mặt bé trai.
Nó mở to hai mắt, đã mất đi giọng nói.
Mẹ dùng sức ôm lấy nó, người phụ nữ yếu đuối vô năng này, bị đánh bị vũ nhục cũng không hề có bất kỳ sự phản kháng nào, vào thời khắc này không hề suy nghĩ mà chắn trước dao.
“Tha cho nó... tha cho nó...”
Bản thân người phụ nữ bị thương nặng, miệng nói thì thào.
Viu----
Khương Nặc đứng ở trạm nghỉ bên ngoài, trong tay nắm một viên bi sắt, nhắm chuẩn mọi người thả một mạch.
Tiếng xé gió không ngừng truyền ra, đánh trúng vào người chính là đau đớn kịch liệt, bi sắt có thể b.ắ.n trực tiếp vào trong thịt, một viên chính là một lỗ thủng.
Khương Nặc b.ắ.n 19 viên, b.ắ.n trúng 16 viên, sau đó thu ná cao su lại, cầm d.a.o găm đến gần, thấy người là đ.â.m vào cổ, xuyên thẳng chỗ hiểm.
“Mày... là mày... tiện nhân!” Người đàn ông trung niên bị thương đều ở trên đùi, đau đớn khiến ông ta khơi dậy hung tính, d.a.o bổ củi trong tay dùng sức c.h.é.m về phía Khương Nặc.
Sức lực của ông ta lớn vô cùng, lần này bị c.h.é.m trúng, chắc chắn sẽ bị mất mạng tại chỗ.
Nhưng động tác của ông ta quá chậm.
Khương Nặc nhẹ nhàng tránh đi, một d.a.o cắm vào lưng ông ta, đ.â.m thẳng vào tim.
Hơn 10 người đàn ông bởi vì trên người có vết thương, lực chiến đấu giảm mạnh, bị Khương Nặc vào sân sau c.h.é.m dưa thái rau một trận, đầu tiên là giữ một khoảng cách dùng d.a.o găm cắt bị thương, chờ bọn họ đau đến phát điên sơ hở trăm chỗ là một d.a.o kết liễu.
Đám người này cũng chỉ là có sức lực lớn, ra tay hung ác, không có thân thủ gì.
Bé trai cũng nhặt d.a.o ở dưới đất lên, nhào về phía người đàn ông c.h.é.m mẹ nó, mặt không thay đổi đ.â.m xuống hết d.a.o này đến d.a.o khác.
Sức lực của nó có hạn, không đ.â.m thủng được xương ngực, không cách nào thuận lợi tạo thành vết thương trí mạng, nhưng không chịu nổi d.a.o kia cứ đ.â.m liên tục vào thịt, người đàn ông bị nó đ.â.m m.á.u thịt be bét.
Máu tươi không ngừng b.ắ.n lên trên người nó, khiến quần áo nó ướt nhẹp, khiến nó trông như thể một người m.á.u nhỏ.
Lúc này tất cả uy h.i.ế.p đã được giải quyết xong xuôi, Khương Nặc thu d.a.o găm vào trong túi, đi đến phía trước người phụ nữ.
Cô ấy bị một d.a.o c.h.é.m vào ngực, để lại một vết thương sâu đủ để thấy xương, m.á.u chảy không ngừng.
Tiếp tục như vậy nữa, chẳng mấy chốc sẽ mất m.á.u quá nhiều mà chết.
Khương Nặc không do dự, giả bộ lấy từ trong ba lô ra cốc giữ nhiệt, lấy một ly nước suối trong không gian ra, trực tiếp dội lên người phụ nữ, sau đó lại lấy ra một số đồ dùng để cấp cứu, băng bó cầm m.á.u cho cô ấy.
Bé trai thấy thế, lập tức vứt d.a.o trong tay đi, đi đến trước mặt Khương Nặc quỳ xuống.
“Cứu mẹ tôi...” Nó khóc nói.
Vừa rồi g.i.ế.c người tàn nhẫn và c.h.ế.t lặng biến mất không thấy gì nữa, giờ phút này trên mặt của nó đầy nước mắt, còn có sự sợ hãi, đau thương, cầu xin không đếm hết.
“Mau cứu mẹ tôi, mau cứu bà ấy, tôi làm gì cũng được, xin cô.”
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của nó, Khương Nặc bỗng nhiên nghĩ đến chính mình.
Mẹ cũng đã từng chắn trước người cô, c.h.ế.t dưới d.a.o của kẻ ác ôn, mà khi đó người vô dụng lại chính là mình, lại chỉ có thể liều mạng trốn.
Cô đã nghĩ nhiều biết bao nhiêu có người có thể cứu bà, nghĩ sẽ có kỳ tích xuất hiện, có thể khiến cho mẹ còn sống, cô sẵn sàng trả giá.
Khương Nặc đè xuống nỗi lòng, giọng điệu vững vàng nói: “Cô ấy sẽ không chết.”