Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:44
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một ly nước suối, trên khuôn mặt trắng bệch của người phụ nữ hiện lên một chút hồng hào, Khương Nặc nhanh chóng băng bó, thấy m.á.u vẫn chưa ngừng chảy, lại lấy băng vải bắt đầu băng bó lại ở gần miệng vết thương.

Cô xử lý vết thương đã trở nên thuần thục hơn từ những lần thực tiễn, phản ứng cũng không chậm.

Miễn cưỡng đã cầm được máu, Khương Nặc lại “lấy” từ trong balo ra kim khâu ngoại khoa, thuốc khử trùng,...

Sau khi bé trai nhận được lời hứa của cô, cũng tạm thời tỉnh táo lại, nó nhìn Khương Nặc bận rộn một chút, cắn răng, quay người đi đến nơi sâu nhất ở trạm nghỉ, sau đó không lâu kéo một cái túi ra.

Nó lau sạch sẽ m.á.u dính ở hai tay, lấy trong đó ra một chiếc ví da, sau khi mở ra, bên trong có hai tờ văn kiện.

“Đây là hai tấm giấy chứng nhận quyên tặng vào ở căn cứ thứ nhất Nam Giang.” Bé trai nói: “Bọn họ tranh giành nhau đến mức cãi lộn ầm ĩ cũng chưa quyết định được rốt cuộc danh ngạch này thuộc về ai, còn chưa viết tên, bây giờ đều cho cô... Xin cô nhất định phải cứu mẹ tôi.”

Khương Nặc liếc mắt nhìn nó.

“Muốn cứu bà ấy thì đến giúp đi.”

Bé trai nghe vậy, nhanh chóng nhét đồ vào trong túi, đưa tay lau nước mắt trên mặt, đi đến trước mặt Khương Nặc.

Khương Nặc nói: “Soi sáng cho tôi.”

Bé trai không nói hai lời, quay người vào tìm một cái đèn pin.

Đèn pin không đủ điện, ánh sáng không đủ, nó lại đi lấy củi lửa.

Khương Nặc thấy nó mặc dù bối rối, tay cũng rất vững vàng, nên không nhìn nữa, chuyên tâm khâu lại vết thương cho người phụ nữ.

Lúc bé trai đi tìm củi lửa, cô nhân cơ hội lặng lẽ xoa một ít thuốc tê ở gần vết thương, lúc này người phụ nữ đã mất đi ý thức, nhưng khi bắt đầu khâu, cô ấy vẫn bị đau tới mức cơ bắp co giật.

Khương Nặc buộc tay của cô ấy lại, thuận tay lấy khăn nhét vào trong miệng, đề phòng cô ấy đau quá cắn vào lưỡi.

TBC

Việc khâu vết thương này, làm nhiều sẽ quen.

Chỉ cần khắc phục được chướng ngại tâm lý, khâu cho người cũng như khâu quần áo vậy, kiếp trước Khương Nặc chẳng những khâu vết thương cho mình, còn khâu cho người khác, khâu đã thành thói quen.

Bé trai sợ hãi nhìn mẹ đang đau đớn, lại cắn chặt răng không rên một tiếng, chỉ ở bên cạnh cẩn thận chiếu sáng cho Khương Nặc.

Khương Nặc nhanh chóng khâu xong vết thương, bôi thuốc khử trùng một lần nữa, sau đó lấy ra một ít thuốc giảm đau giảm viêm, và nước suối không gian cho cô ấy uống một lần nữa.

May mà không bị thương đến nội tạng.

Chỉ là ngoại thương, khâu lại cầm máu, uống thuốc nghỉ ngơi, lại thêm nước suối không gian, chắc là có thể nhặt về một cái mạng.

Lúc này Khương Nặc mới lấy khăn mặt trong miệng người phụ nữ ra, toàn thân cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi, hai tay bị trói tạo thành vết thương.

Giờ phút này vô cùng suy yếu, dường như mở mắt ra là tiêu hao hết tất cả sức lực.

Cô ấy nhìn thấy con mình, thấy nó không sao, bờ môi giật giật muốn nói gì đó, nhưng chung quy lại là không có sức, hai mắt biến thành màu đen ngủ thiếp đi.

Khương Nặc cất đồ.

Những gì có thể làm đều đã làm.

Cô đứng lên hoạt động một chút, rời khỏi trạm nghỉ, trở về thu hồi lại container, thuận tiện nhặt chút củi lửa, lại quay lại trạm nghỉ.

Mưa axit qua đi, cây cối c.h.ế.t héo hàng loạt, chuyện duy nhất mang tới thuận tiện chính là củi khô có ở khắp nơi.

Lúc này, bé trai lấy toàn bộ vật tư ra.

Đồ của nhóm người này cũng không ít, dùng kiểu xe kéo gỗ kia để đẩy lương thực, kiểu dáng cũ kỹ, nhưng khá chắc chắn.

Đồ ăn rất ít, cơ bản chỉ là khẩu phần của 15 người trong lúc đi đường, cũng không thừa nhiều.

Còn lại đều là chăn đệm và một số đồ dùng hàng ngày.

Đoán chừng vật tư quan trọng bọn họ đều đã lấy ra để đổi danh ngạch, cũng trang bị nhẹ nhàng lên đường.

Bé trai lấy từ trong đó ra mấy túi lương khô, ba bình nước, còn lại cũng không động vào, nhìn về phía Khương Nặc nói: “Tất cả những thứ này thuộc về cô, tôi và mẹ chỉ cần chút đồ ăn có thể chống đỡ được đến căn cứ là được.”

Nói xong, nó còn đặt hai tấm giấy chứng nhận quyên tặng xuống dưới đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-203.html.]

Khương Nặc thản nhiên nhìn hai tấm giấy này.

Đây là thứ mà rất nhiều người mơ ước tha thiết, vì hai tấm văn kiện này mà có thể dẫn tới tranh giành đến đầu rơi m.á.u chảy.

“Không cần, tôi có rồi.” Cô bình tĩnh nói.

Nhưng bây giờ vẫn chưa tới tay, còn đang được bảo quản ở chỗ Chương tổng.

Cô không có ý định vào căn cứ, nhưng thứ này trong tương lai 5 năm nữa là thứ đáng tiền.

Bé trai dường như có chút bất ngờ, cũng có chút bối rối.

Khương Nặc lấy một cây bút từ trong túi áo khoác ra đưa cho nó: “Viết tên của mình lên đi, còn có của mẹ cậu, thứ này chính là của hai người.”

Bé trai không thể tin được, sững sờ ngay tại chỗ, nó nghi ngờ nhìn cô gái trước mặt.

Mặt cô được che khuất bởi một chiếc khẩu trang màu đen, đội mũ, không nhìn thấy rõ dáng vẻ, nhưng hai mắt của cô rất đẹp, ánh mắt khá yên bình, có thứ mà ở độ tuổi của nó không thể lý giải được.

“Thật sao?” Nó cảm giác mình đang nằm mơ: “Thật sự có thể chứ?”

Khương Nặc chỉ nói: “Viết đi.”

Bé trai nhận cây bút, nằm rạp trên mặt đất nghiêm túc viết tên của mình: Ngôn Tử Phàm.

Sau khi viết xong, lại viết xuống một tờ khác: Đường Nguyệt.

Sau đó, nó động tác nhanh nhẹn tìm ra một con dấu ở trong một cái túi khác, tự mình đóng dấu lên, lại dùng ngón tay của mẹ ấn xuống một cái, lúc này mới cẩn thận bỏ giấy chứng nhận vào trong cái túi nhỏ trong quần áo sát người.

Nhìn thấy tên của nó, Khương Nặc lại ngây ngẩn cả người.

Cô hơi nhíu mày, một lúc lâu không nói gì.

Ngôn Tử Phàm, không nghĩ tới là cậu ta.

Qua sáu bảy năm nữa, cậu ta sẽ rất nổi tiếng.

Có rất nhiều người ở sau lưng bàn tán về cậu ta, suy đoán cậu ta sao lại mạnh lên, có phải ăn sinh vật biến dị hay không, có phải có kỳ ngộ gì hay không, có lẽ căn bản là sản phẩm của phòng thí nghiệm, bởi vì cậu ta mạnh hơn hơn người bình thường rất nhiều.

Năm cậu ta c.h.ế.t là 20 tuổi, tính toán một cái thì hiện tại khoảng chừng 12 tuổi.

Nhưng dáng vẻ gầy nhỏ quá mức, thật sự có chút nhìn không ra.

Khương Nặc chỉ nhìn thấy cậu ta từ xa mấy lần, khi đó cậu ta đã rất cao lớn, trên mặt có hai vết sẹo vô cùng doạ người, bởi vậy nhìn không giống người tốt.

Mọi người đồn rằng cậu ta g.i.ế.c người đã thành tính, thậm chí còn có sở thích ăn thịt người.

Nhưng người như này, lại c.h.ế.t bởi vì bảo vệ người bình thường khỏi tay của sinh vật biến dị.

Nghe nói vốn dĩ cậu ta có thể đi, lại vì cứu một người mẹ dẫn theo con trở về, cuối cùng nộp mạng.

Khi đó, Khương Nặc không hiểu vì sao có người vẫn sẵn lòng đi bảo vệ người khác ở tận thế, ai mà không phải ăn bữa nay lo bữa mai, ai mà không phải thấy vô số tội ác mới có thể sống sót.

Hiện tại xem ra, có lẽ con người cả một đời đều sẽ sống trong nỗi đau tuổi thơ, không thể thoát ra.

Sau khi biết lai lịch của cậu ta, ánh mắt Khương Nặc nhìn cậu ta nhất thời đã nhu hoà hơn không ít.

Tương lai là nhân vật lợi hại, hiện tại cũng chỉ là một bé trai mặt mũi bầm dập mà thôi.

Mặt cậu ta bị đạp cho sưng vù, mắt trái ứ máu, sắp híp thành một đường chỉ, trên người bị đạp điên cuồng mấy lần, chắc hẳn cũng quá sức.

“Bây giờ cậu có thể bước đi không?” Cô hỏi Ngôn Tử Phàm.

Bé trai nhẹ gật đầu, vì để chứng minh với cô, cậu ta còn đứng lên đi vài bước.

Khương Nặc dọn sạch sẽ xe đẩy gỗ, trải đệm chăn lên, chuyển Đường Nguyệt lên đó.

Ngôn Tử Phàm không hỏi gì, chỉ yên lặng đắp chăn cho mẹ.

“Sau khi trời sáng tôi sẽ đi, trạm nghỉ này quá dễ thấy, sẽ trở thành nơi nghỉ chân của rất nhiều người đi ngang qua, cậu một mình chăm sóc một người bị thương, sẽ chỉ trở thành thịt cá của người khác, hiện tại nhất định phải chuyển cô ấy đi, hiểu không?”

Loading...