Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:47
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Tử Phàm dùng sức gật đầu: “Hiểu rồi.”

Nó rất hiểu chuyện, thu dọn vật tư trên đất một lượt, chồng chất toàn bộ ở trên một xe ba gác khác, lại nhanh nhẹn dùng dây thừng buộc chặt đồ.

Thuần thục như vậy, xem ra bình thường bị sai sử làm việc không ít.

Khương Nặc đẩy cái xe ba gác chở vật tư này, Ngôn Tử Phàm đẩy mẹ mình, hai người đi ra khỏi trạm nghỉ.

Khương Nặc cầm chiếc đèn pin vừa rồi, giả bộ dùng chút ánh sáng yếu ớt này để tìm đường.

Trọng lượng của xe đẩy đối với cô không tính là gì, nhưng đối với một đứa bé trai lại quá nặng, nhưng nó một tiếng cũng không kêu, vững vàng đẩy mẹ, lúc thực sự rất mệt mới có thể mở miệng.

“Thật xin lỗi, có thể nghỉ ngơi vài phút hay không? Cháu sẽ lập tức khoẻ hơn.”

“Không sao.”

Ra đến đường cao tốc, xe đẩy càng khó khăn hơn, bé trai vẫn yên lặng cắn răng đuổi theo, cơ thể gầy gò chống đỡ tất cả trọng lượng, bởi vì mẹ của nó còn đang nằm ở trên xe đẩy ngủ mê.

Dáng vẻ quật cường, giống như một con sói con độc hành giữa cánh đồng trống.

Khương Nặc đi chậm lại, để nó có thể đuổi theo.

Xa xa, cô nhìn thấy có một công trình đường hầm, nên đã bảo Ngôn Tử Phàm chờ, tự mình đi qua xem xét.

Đường hầm chỉ xây một nửa, lại gặp động đất liên tục, gần như đã đổ sập, đi vào nhìn, tìm được một công trình rộng hơn 3 mét, dài hơn 5 mét, phía trước bị sụt phá hư hỏng, lại ở vào góc c.h.ế.t của tầm mắt, là một chỗ ẩn thân không tệ.

Cô quay trở về, cùng với Ngôn Tử Phàm đẩy hai xe đẩy gỗ vào trong đường hầm, lại dùng hòn đá tiến hành che chắn một chút.

Sau đó, cô nhóm củi lửa, để Đường Nguyệt không bị lạnh trong đêm khuya.

“Mẹ cậu mất m.á.u quá nhiều, nhiệt độ cơ thể rất thấp, trong đêm chú ý đừng để cho bà ấy bị lạnh.” Khương Nặc nói: “Ban ngày ra ngoài tìm củi lửa, phải thông minh cơ trí một chút.”

Ngôn Tử Phàm nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngây người một lúc sau, hít mũi một cái: “Cám ơn... cháu cũng không biết nên cảm ơn dì như thế nào...cháu... cháu chưa bao giờ gặp người tốt như dì.”

“Cuối cùng sẽ gặp được.”

Trong ánh lửa, Khương Nặc khẽ nói: “Chắc chắn sẽ có người đứng ra.”

Ngôn Tử Phàm không nghe rõ.

Ánh mắt nó lạnh lẽo lại mê man, đều khiến Khương Nặc nhớ tới bản thân mình đã từng.

Nhưng con người sẽ trưởng thành, chỉ cần lương tâm không phai mờ đi, không ngừng tiến lên, nhất định sẽ gặp được ngọn hải đăng của chính mình.

Còn khoảng một tiếng nữa là bình minh, Khương Nặc cũng lười ngủ, dứt khoát ngồi cạnh đống lửa.

“Người kia thật sự là anh trai dì sao?” Ngôn Tử Phàm đột nhiên hỏi.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

“Cháu cảm thấy không giống, anh ta không phải người tốt gì.”

Khương Nặc cảm thấy thú vị, khẽ cười: “Thật ra tôi cũng không phải người tốt gì.”

Ánh mắt Ngôn Tử Phàm chớp động, nhìn cô, dường như không tin.

“Cậu thì sao? Vì sao đêm nay đột nhiên động thủ?” Khương Nặc nói: “Thời cơ cậu chọn đêm nay cũng không tốt, mẹ cậu thiếu chút nữa thì c.h.ế.t rồi.”

Lời này có chút sắc bén, nhưng nhất định phải có người nói ra.

Hốc mắt Ngôn Tử Phàm đỏ lên: “Bọn họ đánh mẹ cháu, cháu không muốn chịu đựng nữa.”

Nó gục đầu xuống, giọng nói vẫn tràn ngập hận thù như cũ.

“Vốn dĩ cháu cũng định tìm lúc bọn họ đều ngủ để ra tay, g.i.ế.c sạch bọn họ, lấy giấy chứng nhận căn cứ đi, nhưng bọn họ phòng bị rất kỹ, cháu vẫn luôn không thể tìm được cơ hội... Mà bọn họ chắc chắn sẽ bỏ rơi cháu và mẹ cháu đi vào hai ngày này, không phải hôm nay thì chính là ngày mai, giống như bọn họ vứt bỏ người nhà của mình vậy.”

Ngôn Tử Phàm nhìn thì gầy gò nhỏ bé, giọng điệu cũng ngây thơ, nói chuyện cũng rất trưởng thành.

Trẻ con còn sống ở tận thế chỉ sợ đều là như thế.

Nhìn mẹ ngủ say, dường như nó cũng thả lỏng hơn rất nhiều, tất cả cảm xúc mấy ngày liền cũng dần dần trôi xuống đáy lòng.

Dù sao vẫn còn nhỏ, nó muốn tìm người để nói chuyện, cứ từ từ mà kể lại chuyện của mình và mẹ.

Mẹ nó là một họa sĩ, cha làm kinh doanh, có tiền cũng có tình yêu, ban đầu một nhà ba người bọn họ rất hạnh phúc.

Mưa to bất chợt xảy ra, lúc ấy cha ở bên ngoài đi nói chuyện làm ăn, cứ như vậy một đi không trở lại, đã mất liên lạc, cũng không biết sống hay chết.

Nhà nó ở tầng một, đêm đó đã bị ngập trong nước, hai mẹ con cái gì cũng không kịp mang theo, trong lúc vội vã trốn đến chỗ dì làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-204.html.]

Dì làm cửa hàng trưởng ở một cửa hàng mỹ thuật tư nhân, là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, bình thường bề bộn nhiều việc.

Nhưng sau đại nạn, tất cả triển lãm và hoạt động đều ngừng, nhân viên cũng nghỉ toàn bộ, chỉ có một mình dì ấy không nhàn rỗi được, vẫn là mỗi ngày đến cửa hàng làm một chút công tác chuẩn bị, nghĩ rằng đợi hạ nhiệt rồi thì tất cả có thể bắt đầu lại từ đầu.

Sau khi nhà Ngôn Tử Phàm bị ngập gọi điện thoại cho dì ấy, vừa vặn cửa hàng mỹ thuật cách đó không xa, dì đã để cho bọn họ đến đó.

Như vậy, bọn họ mới may mắn sống tiếp.

Doanh thu chính của cửa hàng mỹ thuật tư nhân chủ yếu nơi phát ra, ngoại trừ đầu tư cơ cấu, vé vào cửa, các sản phẩm phái sinh, ăn uống cũng là một phần rất quan trọng, trong cửa hàng mỹ thuật có nhà hàng của chính mình, cũng có một siêu thị không nhỏ.

TBC

Lúc nước không ngừng dâng lên cao, bọn họ hốt hoảng không ngừng di chuyển đồ đạc lên, cứ như vậy yên ổn vượt qua thời kỳ lũ lụt.

Về sau dùng hết nhiên liệu, bọn họ bắt đầu đốt bàn, đốt cửa, cuối cùng chỉ có thể đốt những tác phẩm nghệ thuật hiện đại đó.

Sau khi nước lũ rút, có người tìm kiếm vật tư tìm được tới cửa hàng mỹ thuật, đập cửa xông tới, trong tay còn cầm dao.

Ngôn Tử Phàm phát hiện có người xâm lấn, lúc này nó đã thi triển được năng lực ứng phó với nguy hiểm vượt qua người thường, người lớn còn đang kinh hoảng, nó đã đề nghị dùng tượng đá ném xuống dưới lầu.

Đó là một bức tượng điêu khắc thiên sứ bằng đá cẩm thạch lớn, toàn bộ màu trắng, xinh đẹp thuần khiết.

Pho tượng được đặt ở trên một cái bệ di động, phải dùng tay mở khóa mới có thể chuyển động, dưới sự thúc giục không ngừng của nó người dì run tay mở, nhưng lại không biết làm như thế nào để tiến hành bước kế tiếp.

Lúc này người bên ngoài đã đi tới đầu bậc thang, mũi d.a.o sáng loáng mơ hồ có thể nhìn thấy được, Ngôn Tử Phàm chờ đợi cơ hội, cứ vậy ở một khắc cuối cùng mới đẩy pho tượng, đập 4 người đang cùng xông lên xuống dưới lầu.

Trong lúc nhất thời, m.á.u b.ắ.n tung tóe.

Pho tượng điêu khắc lớn cao hơn 5 mét trực tiếp nện cho đám lưu manh thành thịt nát, có một người c.h.ế.t tại chỗ, còn lại 3 người bị thương nặng, có người bị đè nát, có người bị đập chấn thương sọ não.

Thiên sứ màu trắng bị rơi vỡ, m.á.u và thịt như thể từng đoá hoa hồng nở ra dưới thân thể của nó.

Cục diện kia kinh ngạc như thế, hai người lớn trên lầu mất một lúc lâu cũng không có cách nào nói nên lời.

Ngôn Tử Phàm cầm d.a.o c.h.é.m 3 người còn lại, sức lực của nó không đủ lớn, lại không có kinh nghiệm, không có cách nào một đòn là mất mạng, chờ lúc nó trở lại, cả người đều là vết máu.

Dì đi lên tát mạnh vào mặt nó một cái.

“Cháu g.i.ế.c người đó cháu biết không? Cháu là kẻ điên sao? Bốn mạng người đó, cháu tự nhìn lại cháu xem, có giống một ác ma hay không!”

Đường Nguyệt nhào tới đẩy dì ra, bảo vệ con của mình.

“Chị, nếu như không có Tử Phàm, người c.h.ế.t chính là chúng ta, hai chúng ta là người lớn, lại phải để một đứa bé ra tay, làm gì có mặt mũi mà trách cứ nó!”

“Thế nhưng nó g.i.ế.c người...” Nước mắt trên mặt dì chảy ròng ròng: “Cả đời này của nó xong rồi, trừ phi, chờ cảnh sát tới, nói với bọn họ là chị đẩy...”

“Cảnh sát sẽ không tới.” Đường Nguyệt lớn tiếng nói: “Chị vẫn chưa rõ sao? Chúng ta bị vây ở đây lâu như vậy rồi, đây là nội thành đó, chị nhìn thấy bên ngoài c.h.ế.t bao nhiêu người không? Cái thế giới này đã thay đổi rồi, đã kết thúc rồi!”

Dì không nói gì.

Dì ấy cứ ngơ ngác một mình ngồi rất lâu.

Ngôn Tử Phàm ý thức được nguy hiểm, nói với mẹ phải chặn cửa, bọn họ phải chuyển đồ đến cửa, lại chặn cửa sổ, ngăn cách với bên ngoài.

Lúc này đồ ăn đã không còn nhiều lắm, sau đó không lâu động đất càng là m.á.u như sương giá.

Đả kích liên tiếp, dì bị bệnh, đồng thời sốt cao không ngừng, Đường Nguyệt cả đêm chăm sóc, nhưng khi dì ấy nhìn thấy giá vẽ bị đốt đột nhiên khóc lớn lên, nói hủy rồi, tất cả đều hủy rồi.

Nghệ thuật ở trước sinh tồn không đáng một đồng, dì ấy yêu quý cũng hiến dâng cả đời vì lợi ích công, dĩ nhiên, đẹp đẽ, đều thiêu thành tro tàn, cuối cùng dì ấy vẫn sụp đổ.

Dì ấy là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, cũng c.h.ế.t ở chủ nghĩa lý tưởng.

Sau khi dì chết, Ngôn Tử Phàm và Đường Nguyệt dựa vào đồ ăn còn thừa lại không nhiều để duy trì, sau khi đồ ăn nước uống tiêu hao sạch, bọn họ cũng từ sóng phát thanh nghe được tin tức về căn cứ.

Cuối cùng bọn họ cũng đi ra ngoài, đến xã khu nghe ngóng, mới biết được muốn ghi danh làm lao công, tối thiểu phải 16 tuổi.

Vậy thì Ngôn Tử Phàm chắc chắn là không đủ tư cách, Đường Nguyệt cần phải nộp đủ điểm tích cho nó, nhưng cứ như vậy, hai người sẽ vô cùng vất vả, khả năng đói rã ruột.

Nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác, thức ăn nước uống cũng không còn, trong tay nhận chút lương thực cứu trợ, đã sớm lên đường.

Ban đầu Ngôn Tử Phàm suy nghĩ rất nhiều, nó giấu d.a.o ở trong túi áo, muốn bảo vệ mẹ, nhưng mà mới vừa đi tới ngoại ô, đã bị mấy người đàn ông thô tục bắt lấy rồi.

Nó muốn phản kháng, bị đè xuống đất đánh gần chết, mẹ khóc thê thảm cầu xin tha thứ, lại bị vũ nhục trước mặt nó.

Mà cơn ác mộng này vẫn luôn kéo dài thật lâu.

Những người này nhốt mẹ lại, dưới sự van xin của mẹ, cũng tạm thời dẫn theo Ngôn Tử Phàm.

Bọn họ đều là người ở trong thôn gần đó, nghe nói đến tin tức về căn cứ lập tức thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, không có một ai mang theo vợ con, cho rằng đều là vướng víu.

Khi đó Ngôn Tử Phàm đã hiểu, bọn họ chắc chắn cũng sẽ vứt bỏ chính mình và mẹ.

Chuyện về sau, Khương Nặc cũng biết đại khái rồi.

Loading...