Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 207
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:53
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay lúc hạ gục tên thứ hai, một tiếng động lớn phát ra, Khương Nặc lập tức thu chiếc xe ba bánh vào trong không gian, tiếp theo đó lại thu cả hai t.h.i t.h.ể kia vào.
Trong sân chỉ có một con đường nhỏ được lót đá cuội, những chỗ khác đều là đất bằng nhưng đều đã bị bùn lầy bao phủ, m.á.u chảy ra đất nhưng không nhiều lắm, Khương Nặc khua chân hai cái, tùy tiện dùng bùn đất che đậy.
Ánh đuốc không chiếu được quá xa, trừ phi bọn họ dí đuốc xuống đất quan sát, bằng không sẽ không phát hiện được chút dấu vết này.
Khương Nặc vừa lắng nghe động tĩnh vừa cẩn thận rút lui, giấu mình trong bóng đêm, yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu đã thấy ánh đèn pin nhấp nháy từ trong sân lóe lên.
Đáng tiếc là chỉ có một người.
Phỏng chừng là giám đốc Chương đã sợ c.h.ế.t khiếp, vốn dĩ còn có bảy người Hồ Chính Lương bảo vệ ông ta nhưng bây giờ hai người đã đi mất, chỉ còn lại năm người, nếu lại đi thêm người nào thì e rằng cả đêm ông ta không thể ngủ mất.
Khương Nặc vẫn duy trì bình tĩnh, nhìn người kia rời đi, đôi mắt trong đêm tối của cô lập tức lóe lên, giống như thích khách đang chờ đợi con mồi.
Chờ ánh đèn pin cách xa một quãng thì cô mới cầm s.ú.n.g lặng lẽ theo sau ông ta.
Màn đêm đen ngòm bây giờ đã trở thành màu sắc tự vệ của cô.
Cô có thể nhìn thấy người khác nhưng người khác không thể nhìn thấy cô, cô có thể nghe thấy âm thanh của người khác, người khác lại không thể nghe thấy động tĩnh của cô.
Trong đêm đen mịt mù, lão Từ cầm đèn pin bước lên đường cao tốc.
TBC
Khương Nặc xác định xung quanh chỉ có một mình ông ta, cho dù Hồ Chính Lương có nhận ra thì cũng không thể chạy tới cứu viện kịp thời, cô không giữ khoảng cách nữa mà tức khắc áp sát ông ta.
“Ai?”
Lão Từ nghe thấy động tĩnh, là tiếng giày dép đạp lên cỏ khô, âm thanh càng ngày càng đến gần ông ta, ông ta lập tức xoay người, nã s.ú.n.g về phương hướng kia.
Đùng!
Nghe tiếng thì có vẻ là ông ta đã b.ắ.n hụt rồi.
Lão Từ trấn tĩnh không hoảng loạn, ông ta trời sinh thính tai, sau khi đánh người ta bị thương rồi bị bỏ tù vào năm mười chín thì đã bái một sư phụ ở trong nhà giam, học nghề mở khóa, sau đó bèn đi theo gã phát tài.
Sư phụ tích được rất nhiều tài phú, gã xem ông ta như con trai ruột bảo bối chính là vì thính lực của ông ta quá tốt.
Ông ta có thể nghe được âm thanh những khoảng trống trong ổ khóa, từ đó suy ra hình dạng của chìa khóa, những âm thanh người khác không nghe ra, ông ta lại có thể nghe được.
Trời sinh ông ta ra để làm những nghề này.
Trong bóng đêm, thính lực có thể giúp ông ta tìm kiếm đối thủ, giúp ông ta g.i.ế.c người!
Lão Từ nắm chặt khẩu súng, đầu hơi nghiêng, ông ta tập trung lắng nghe động tĩnh, đồng thời còn cố ý lên tiếng khiến đối phương lộ ra sơ hở.
“Ra đây, tao biết mày là phụ nữ, bởi vì bước chân của mày rất nhẹ nhàng, không muốn c.h.ế.t thì bước ra đây, biết đâu tâm tình tao tốt lại tha cho mày một mạng.”
Xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ.
Lão Từ nhíu mày, xem ra người phụ nữ này rất cẩn thận, lẩn trốn không hề động đậy khiến ông ta rất khó phát hiện ra cô.
Nhưng không sao, chỉ cần cô cử động thì mặt đường đầy bùn đất này sẽ phát ra tiếng bước chân, đến lúc đó sẽ là giây phút tử vong của cô.
“Tao nói là giữ lời, chỉ cần mày ngoan ngoãn ra đây thì tao sẽ không đánh mày, cũng không bắt nạt mày, nhiệm vụ của tao bây giờ là đi bắt hai tên phản đồ, nếu mày không liên quan tới bọn chúng thì mau rời đi, không cần giả thần giả quỷ, tự tìm đường chết!”
Xung quanh cũng chỉ vọng lại tiếng nói chuyện của lão Từ và tiếng gió đêm cuồng vọng.
Lão Từ bắt đầu nghi hoặc, chẳng lẽ là ông ta nghe lầm? Căn bản không có người phụ nữ nào cả?
Hay là gió thổi khiến cỏ khô lay động phát ra âm thanh?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-207.html.]
Chắc chắn là như vậy...
Lão Từ buông súng, chuẩn bị tiếp tục đi tìm người nhưng khi ông ta vừa xoay người, khoảnh khắc ánh đèn pin mong manh lập lòe, ông ta đột nhiên trông thấy một người xuất hiện ngay trước mắt.
Một người phụ nữ vô thanh vô tức đứng phía sau ông ta, hơn nữa khoảng cách gần như là dán sát vào người ông ta!
Người phụ nữ này bịt mặt, chỉ để lộ một đôi mắt, đôi mắt lạnh như băng kia nhìn ông ta một cách tràn ngập hận ý.
“A!! ——”
Lão Từ bị dọa c.h.ế.t khiếp, toàn thân nháy mắt đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết đối phương là người hay quỷ.
Tiếp đó, người phụ nữ vung tay, ông ta chỉ cảm thấy cánh tay tề rần, khẩu s.ú.n.g trượt khỏi tay rơi xuống đất.
Sau đó, thanh đao kỳ quái trong tay cô trực tiếp đ.â.m vào lỗ tai ông ta.
“A... A!!”
Chủy thủ tức khắc đ.â.m vào lỗ tai ông ta, thậm chí người phụ nữ kia còn chuyển động chuôi đao khiến lưỡi đao xẻo nát huyết nhục trong tai ông ta rồi mới chịu rút chủy thủ ra.
Dòng m.á.u ấm nóng lập tức ồ ạt chảy xuống cổ như vừa được mở van nước, lão Từ dùng sức che lỗ tai, bị một nỗi đau khó nói nên lời tra tấn.
“Tai của tôi... tai của tôi...”
Nhìn gã đàn ông lăn lộn dưới đất không ngừng tru tréo, Khương Nặc lạnh lùng nói: “Lỗ tai này của ông vô dụng như vậy, chi bằng phế đi.”
“Mày... mày...”
Lão Từ tức tới phát điên, đối phương là phụ nữ, cho dù ông ta có sơ suất bị ám toán nhưng cũng không đến mức không chế phục được một ả đàn bà.
Nghĩ vậy, ông ta cắn răng đứng lên nhưng Khương Nặc lại ra tay rất nhanh, vung tay thọc vào bên tai còn lại của ông ta.
Hai tai lão Từ đều bị xẻo nát, lúc này trong đầu chỉ còn lại ảo giác như bị ù tai.
“A a... Tôi không nghe thấy gì cả... Tôi không nghe thấy gì cả...!” Lão Từ như phát điên, đưa tay ôm đầu: “Tha cho tôi... tha cho tôi... rốt cuộc cô là ai...”
Khương Nặc lạnh lùng nhìn bộ dáng không ngừng xin tha của ông ta, đồng thời nhặt khẩu s.ú.n.g ở dưới đất lên.
Không tồi, bên trong còn năm viên đạn, vừa đủ để đoạt mạng Hồ Chính Lương.
Bỏ khẩu s.ú.n.g vào trong không gian, sau đó cô lại dùng một đao lấy mạng lão Từ.
Âm thanh tru tréo cuối cùng cũng im bặt.
Cô cũng ghét bỏ ném hai t.h.i t.h.ể trong không gian ra, để ba đống rác rưởi này hội hợp cùng nhau, lười liếc mắt nhìn thêm một cái.
Bên trong căn nhà.
Vì đã xảy ra chuyện nên ai cũng không có tâm trạng ngủ nghỉ, tất cả đều ngồi quanh đống lửa.
Ngay cả Dương Nịnh cũng sợ bị người ta đánh nên rất thành thật ngồi co ro trong góc.
Hồ Chính Lương thấy ánh lửa mỏng manh, độ ấm cũng giảm đi nên muốn đứng lên thêm củi nhưng Chương Tam Bình lại ngăn cản: “Đừng thêm, mang theo số củi này, chúng ta dùng làm đuốc trên đường.”
Hồ Chính Lương nhìn bộ dáng sốt ruột lo lắng của Chương Tam Bình, trong lòng rất không kiên nhẫn.
“Ông chủ Chương, ông bị làm sao vậy? Ông bảo lão Từ cầm s.ú.n.g ra ngoài tìm lại xe và vật tư, bây giờ lại đòi lên đường trước, vậy lão Từ thì sao? Từ bỏ số vật tư kia sao? Bỏ luôn khẩu s.ú.n.g à?”
“Bỏ đi.” Chương Tam Bình có chút lo âu: “Chờ tới căn cứ tôi sẽ đền cho cậu một khẩu s.ú.n.g khác, người của cậu phản bội tôi, tôi cũng không truy cứu, chỉ cần tôi có thể đến căn cứ an toàn thì sẽ không thiếu phần thù lao của cậu đâu.”
Hồ Chính Lương cảm thấy ông ta phiền muốn chết, ngữ khí càng thêm không khách sáo: “Ngài là ông chủ, chuyện gì cũng nghe ngài, nhưng ngài cũng phải xem tình huống chứ, OK? Cầm đuốc lên đường? Bây giờ đã là hai giờ sáng, ít nhất phải bảy tiếng nữa trời mới sáng tỏ, phải đốt bao nhiêu cây đuốc? Mọi người đều không được ngủ mà lại phải đi một đoạn đường xa như vậy sao? Thời tiết bên ngoài giá rét, vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, giơ đuốc đi một đêm, nhiều lắm chỉ cố được tới hừng đông, sau đó lại phải ngủ vật vờ ven đường giữa ban ngày ban mặt sao? Cái đó chẳng khác gì chờ người ta làm thịt?”
“Cậu còn biết tôi là ông chủ, chuyện do tôi quyết định sao?” Chương Tam Bình cười lạnh: “Họ Hồ, lúc tôi ra ngoài lặn lộn thì cậu con mẹ nó còn chưa ra ngoài đâu, cậu tốt nhất là đừng có tâm tư xấu xa gì, người của cậu đột nhiên ôm vật tư chạy mất, ai biết đó có phải là ý của cậu hay không?”