Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:57
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này hai tên còn sống sót ở trong nhà cũng ngơ ngẩn không thôi.

Nhìn cũng không nhìn thấy, trốn cũng trốn không thoát, chỉ nghe thấy tiếng đồng bọn kêu thảm thiết, sau đó lại không nghe thấy gì nữa.

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Sự sợ hãi của bọn chúng đã dâng cao đến đỉnh điểm, bọn chúng đụng phải quỷ rồi sao?

“A! ——”

Lại một tiếng hét thảm, sau đó mọi thứ lại yên lặng.

Khương Nặc lợi dụng bóng tối tiếp cận hai tên kia rồi kết liễu bọn chúng.

Cô bắt đầu lục soát trên người thi thể, thế mà lại tìm được một khẩu s.ú.n.g còn hơn ba mươi viên đạn.

Cô dùng dây thừng trói Chương Tam Bình và Dương Nịnh lại, trói chân bọn chúng hướng lên trời.

Lúc bị trói, Dương Nịnh rên lên một tiếng như muốn tỉnh lại nhưng Khương Nặc lại lấy một chiếc chùy sắt khiến cô ta tiếp tục hôn mê, cô ta bị đánh đến choáng váng, lập tức ngất xỉu.

Trói hai người này xong xuôi, Khương Nặc lại ra ngoài đi tìm Hồ Chính Lương.

Lúc này tiếng bước chân của Hồ Chính Lương đã vô cùng mỏng manh, chứng minh gã đã chạy rất xa.

Khương Nặc chỉ có thể phân biệt được gã ta đang ở hướng nào.

Tên này có vài phần cảnh giác, khi gặp nguy hiểm, chỉ có một mình gã tìm được cửa để chạy thoát ra ngoài, hơn nữa lúc đó gã còn chạy như điên, cơ hồ là không dám dừng lại.

Khoảng cách xa như vậy, chạy đuổi theo gã là một chuyện vô cùng phí công.

Khương Nặc lấy xe đạp trong không gian ra rồi bắt đầu đuổi bắt gã.

Trong vòng một trăm mét, con người có thể chạy nhanh hơn xe đạp nhưng chung quy sức người cũng có giới hạn, lộ trình càng dài thì chạy bộ không thể bì được với đi xe, cho dù đó chỉ là xe đạp.

Trời tối, duỗi tay không thấy năm ngón tay, gã ta muốn đào tẩu thuận lợi, không bị vấp phải cây cối đá sỏi nên quyết định đi đường quốc lộ.

Chuyện này tiện cho gã, cũng tiện cho Khương Nặc.

Khương Nặc đuổi sát con mồi, đạp được ba bốn phút thì tiếng bước chân, thậm chí là tiếng thở dốc của Hồ Chính Lương đã trở nên rõ ràng.

Gã chạy không thoát.

Hồ Chính Lương căn bản không biết bản thân đã chạy tới đâu.

Trong lòng gã vẫn còn kinh hãi, thể lực gần như đã chạm tới cực hạn, bước chân càng ngày càng nặng nề, chỉ dựa vào chút hy vọng sống sót để kiên trì.

Có thể ra tay oanh tạc như vậy chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường, cũng chưa chắc chỉ tới một người, thoạt nhìn hẳn đối phương phải có hơn năm người.

Kẻ thù của tên Chương Tam Bình này thật sự quá nhiều, chuyến này thật con mẹ nó chẳng khác gì bán máu.

Chưa chiếm được chỗ tốt gì cũng thôi đi, lúc này còn phải bù cả mạng vào.

Gã chỉ nhớ phía bên tay phải trước cửa ra vào chính là hướng chạy ra đường quốc lộ nên mới dùng hết sức lực chạy cắm đầu cắm cổ.

Xung quanh tối đen không nhìn thấy gì, gã suýt nữ thì vấp phải hòn đá ngã lăn, cũng may cuối cùng cũng đến được quốc lộ.

Sau đó gã ta nghe thấy tiếng s.ú.n.g phát ra từ phía căn nhà gạch, Hồ Chính Lương phát lạnh, cắm đầu chạy như điên.

Gã cố gắng bình tĩnh, dựa vào cảm giác ở dưới chân để phân biệt phương hướng, nếu dẫm phải cỏ dại hay mấy thứ linh tinh thì gã sẽ điều chỉnh hướng đi một chút.

Chạy trốn trong bóng tối mịt mù thật là một chuyện quá đáng sợ.

Không gian trên đỉnh đầu đen ngòm không thấy bầu trời, cũng không thấy một áng mây hay một ánh sao nào.

Trước mắt cũng tối thui, duỗi tay không thấy được ngón tay.

Càng đi về phía trước thì gã ta càng nghi ngờ rốt cuộc bản thân còn ở dương gian hay không, có phải gã đang nằm mơ hay không hay là gã đã tới địa ngục rồi.

Điều may mắn là gã đã nhìn thấy một tia sáng ở phía xa, hẳn là ánh lửa của người qua đường.

Những người này vì tránh né nguy hiểm nên sẽ tụ tập thành nhóm để giúp nhau sưởi ấm, nhóm lửa cùng nhau vượt qua đêm dài.

Ở những nơi sáng sủa, chưa chắc gã đã nhìn thấy đốm sáng le lói này nhưng trong bóng đêm lại không giống như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-209.html.]

Cuối cùng Hồ Chính Lương cũng thấy yên tâm một chút, nháy mắt cảm thấy bản thân đã trở về thực tại, gã lập tức chạy về phía ánh lửa.

Chỉ cần nơi có người tụ tập thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Lẫn vào trong đám người cũng là một cách ẩn thân rất tốt.

Nếu thực lực của đám người này yếu kém thì gã ta có thể cướp đoạt vật tư của bọn họ, bù đắp tổn thất đêm nay.

Nghĩ vậy, Hồ Chính Lương càng cố sức chạy về phía trước.

Nhưng thấy núi núi lại xa, có đôi khi trông thấy ánh sáng này rõ ràng đến như vậy nhưng chạy cả nửa ngày vẫn thấy vô cùng xa xôi, không biết bao lâu mới tới nơi mà thể lực của Hồ Chính Lương cũng đã gần cạn kiệt.

Gã chỉ có thể thả chậm tốc độ, cắn răng kiên trì.

Điều càng đáng sợ hơn là gã lại nghe thấy có tiếng gì đó phát ra bên cạnh mình.

Gã không thể nào hình dung được, dù sao cũng không phải tiếng bước chân người.

Càng như là thứ gì trên mặt đất cọ xát, lại có máy móc chuyển động cạc cạc vang.

Trong bóng tối, sức tưởng tượng của con người được phóng đại vô biên vô hạn, âm thanh kia càng tới gần, gã càng thêm sợ hãi.

Thứ này đang đuổi theo gã!

Rốt cuộc đây là gì?

...

Khương Nặc theo sau Hồ Chính Lương, nhìn con mồi kinh hoàng, hai chân nhũn ra thật là buồn cười.

Kiếp trước, khi Uông Tiệm Ly mang theo hai người kia dùng danh nghĩa bảo hộ chiếm đoạt nhà cô, cô đã nhận ra thế giới này đang dần thay đổi.

Khi mưa to mới bắt đầu, bọn họ cũng muốn chừa lại đường lui nên mới bị d.a.o phay của mẹ cô đuổi ra ngoài. Kể từ khi đó, Khương Nặc đã muốn trở nên mạnh mẽ.

Chỉ có mạnh lên thì mới không bị người ta ức hiếp.

Nhưng lương thực hữu hạn, dinh dưỡng không đủ, cô cố gắng tập luyện một chút là đã thấy đói lả, đói bụng thì sẽ càng tốn thức ăn, hình thành một vòng tuần hoàn c.h.ế.t chóc.

Người bình thường muốn tồn tại ở mạt thế thật sự quá khó khăn.

Trừ phi trở thành kẻ ác, có thể g.i.ế.c người, dẫm lên kẻ khác, có thể muốn làm gì thì làm, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ khi người khác càng ngày càng yếu đuổi, tựa như đám người Hồ Chính Lương.

Cô muốn trở nên độc ác hơn tất cả những kẻ ác.

TBC

Nhìn Hồ Chính Lương không ngừng quay đầu tìm kiếm nhưng lại không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể vừa lăn vừa bò chạy trốn, trong lòng Khương Nặc tràn ngập khoái ý.

Cho đến khi nhìn chán trò hề của gã cô mới thu lại xe đạp, nhẹ nhàng bước ra sau lưng Hồ Chính Lương, trong tay là hai viên đạn đặc chế, cô dùng sức kéo ná.

Hai tiếng bụp bụp vang lên.

Khoảng cách gần như vậy, nhắm trúng mục tiêu không phải là việc khó.

Hai viên đạn đặc chế bay thẳng vào người Hồ Chính Lương, một viên găm vào phần eo, móc câu ghim thẳng vào da thịt, một viên b.ắ.n thẳng vào đùi gã ta.

“A! —— a ——”

Hồ Chính Lương ngã xuống đất, đau đến mức chỉ biết kêu la thảm thiết.

Gã ta cũng không biết đã xảy chuyện gì, vất vả lắm âm thanh kỳ quái mới biến mất, gã còn tưởng nguy hiểm đã qua đi, ai ngờ lại bị người ta tập kích.

Thứ này không phải súng, cũng không phải dao, gã cũng không biết đây là thứ gì!

Gã ta muốn đứng lên nhưng lại quá đau, chỉ cần động đậy một chút là móc câu lại khoét sâu vào trong da thịt, mỗi một lần đều chảy rất nhiều máu, thậm chí còn lòi cả thịt ra ngoài.

Bụp, lại thêm một viên.

“A a ——!” Hồ Chính Lương như muốn phát điên.

Viên đạn này ghim vào thân thể gã ta khiến ruột gan như bị xé nát, sự đau đớn cũng bị nhân lên gấp bội, gã run rẩy cả người, sống không bằng chết.

“Mày là ai... mày... mày là kẻ nào...”

Mỗi một chữ Hồ Chính Lương thốt ra đều kèm theo m.á.u tươi ồ ạt.

Gã biết bản thân xong đời rồi, nhưng gã không cam lòng!

Loading...