Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:39:59
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ nhỏ thân thể của gã đã vô cùng phát triển, tay dài chân dài, thể lực dư thừa, lúc nhỏ chẳng tốn tâm tư học hành nhưng vẫn có thể trúng tuyển vào một trường thể thao.

Gã từng luyện vật lộn tự do, từng đánh muay Thái kiếm tiền thưởng, nói về đánh tay đôi, gã thật sự không ngán ai!

“Mày... mày có bản lĩnh thì giáp mặt đánh với tao... trốn trong tối thì có gì hay...”

Khương Nặc âm thầm cười lạnh một tiếng, hung hăng dẫm chân lên vết thương trên bụng gã, nghiến răng đè xuống.

Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Chính Lương biến thành tiếng xin tha ngắt quãng.

Nhưng Khương Nặc vẫn không hề lên tiếng.

Rốt cuộc đám phản diện này c.h.ế.t cũng là do nói quá nhiều.

Giết người báo thù, khiến gã nếm hết thống khổ, không cần dừng lại nói chuyện phiếm.

Cô không lên tiếng, Hồ Chính Lương càng không thể xác định thân phận của cô, đến tột cùng là người hay quỷ, như vậy gã sẽ càng thêm sợ hãi, sẽ càng thêm không cam lòng.

Cô phải khiến gã c.h.ế.t không cam lòng như vậy.

Miệng vết thương bị người ta dẫm lên, đồ vật kỳ quái kia càng ghim sâu vào thân thể, lúc này Hồ Chính Lương đã chảy m.á.u rất nhiều, ướt hết cả đất.

Mỗi khi gã muốn ngất đi thì cơn đau đớn truyền đến lại khiến gã bừng tĩnh, trải qua sự thống khổ vô tận như vậy, cuối cùng trái tim của gã đã không còn chịu đựng được nữa.

Thân thể run lên kịch liệt, Hồ Chính Lương bất động, hô hấp cũng hoàn toàn đình chỉ.

Khương Nặc lạnh lùng thu chân, tùy tay tìm một thanh gỗ trong không gian đ.â.m thẳng vào tim gã, bồi thêm một nhát cuối cùng.

Sau đó cô lại kéo Hồ Chính Lương đã c.h.ế.t ra khỏi đường quốc lộ, ném t.h.i t.h.ể gã ta vào trong đám cỏ dại.

Đến lúc này, kẻ thù cuối cùng của cô đã bị cô tự tay g.i.ế.c chết.

Khương Nặc thở phào nhẹ nhõm.

Thù báo rồi nhưng chuyện còn chưa xong, Chương Tam Bình và Dương Nịnh vẫn còn ở trong căn nhà kia.

Chương Tam Bình vốn nên c.h.ế.t từ sớm rồi.

Trước mạt thế, ông ta đã dùng thủ đoạn không sạch sẽ ức h.i.ế.p nữ sinh, lợi dụng ép buộc bọn họ bán thân thể, sau khi bước vào thời mạt thế, gã dựa vào tài phú tích góp được thu nhận đàn em khắp nơi, cướp bóc vật tư, mỗi lần đều ồn ào đến mức người ta phải gọi ông ta là ông chủ Chương.

Nếu Phương Viễn không c.h.ế.t thì ông ta căn bản không sống được tới bây giờ.

Là Khương Nặc g.i.ế.c Phương Viễn nên ông ta mới sống dai như vậy, còn mang theo cả Dương Nịnh.

Cô không thích những thay đổi mang tính chất không xác định như vậy.

Lý thuyết về độ phức tạp tính toán này bắt nguồn từ một nhà khí tượng học người Mỹ tên Edward.

Ông ấy đã phát biểu rằng: “Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil cũng có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas.”

Một khi đã như vậy thì cứ để cô tự tay cắt cánh của con bướm này đi.

Trước khi Khương Nặc rời đi còn lục soát t.h.i t.h.ể Hồ Chính Lương một hồi.

Cô tìm được một khẩu súng, một hộp đạn, một chiếc d.a.o gấp.

Trên người gã có s.ú.n.g nhưng chỉ biết cắm đầu bỏ chạy, không dám quay đầu lại nã một phát súng, không biết nên nói là gã quá hèn nhát hay là lực cảnh giác của gã quá thấp.

Ngoài ra cô còn lục được một thẻ tích điểm.

Khương Nặc cầm đèn pin rọi vào, cô phát hiện trong đó có hơn sáu ngàn điểm, đủ để đổi thẻ căn cứ vào căn cứ, dù không đổi thẻ căn cứ thì cũng có thể đổi được rất nhiều vật tư.

Hồ Chính Lương thật đúng là đã cướp được không ít.

Nhưng thẻ tích điểm này đều là thu được khi đăng ký quyên vật tư ở xã khu, lúc tới căn cứ sẽ được mang đi xác minh, sau đó lại đổi sang một cái thẻ từ.

Mà việc xác minh này phải do đích thân chính chủ thực hiện mới có hiệu lực.

TBC

Nếu chính chủ tử vong thì thẻ tích điểm này cũng không còn tác dụng nữa.

Nhưng phương diện quản lý của các căn cứ bây giờ vẫn còn lộn xộn, như vậy thẻ tích điểm này vẫn còn có tác dụng của nó, tóm lại là có thể cất trữ.

Khương Nặc bỏ mấy thứ đó vào trong không gian rồi bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-210.html.]

Sau đó không lâu, cô trở lại nhà gạch.

Lúc này Chương Tam Bình đã tỉnh, miệng không ngừng ú ớ, thân thể giãy giụa liên tục, ý đồ thoát khỏi trói buộc.

Dương Nịnh ở bên kia lại không có động tĩnh gì.

Bị trói như một con vật khiến trong lòng Chương Tam Bình vô cùng uất ức, ông ta đã từng tuổi này, chưa bao giờ gặp chuyện như thế.

Khương Nặc nhìn ông ta phí công giãy giụa một hồi lâu, cuối cùng tinh bì lực tẫn, áp mặt xuống đất thở dốc.

Nghe thấy tiếng bước chân của Khương Nặc, toàn thân Chương Tam Bình cứng đờ, liên tiếp đặt câu hỏi: “Mày là ai?”

“Mày là Phương Viễn đúng không? Mẹ nó, mày phản bội tao, cầm đồ vật của tao chạy mất, bây giờ lại muốn g.i.ế.c tao?”

“Không... mày là người Ngụy Binh! Mày muốn báo thù cho vợ mày có đúng không?”

...

Ông ta điên cuồng chất vấn, lần lượt nói ra tên từng kẻ thù hiện lên trong đầu.

“Tao biết rồi, mày là Hồ Chính Lương! Thứ lòng lang dạ thú, tao đã biết bọn mày không đáng tin mà, hai tên đàn em ôm đồ chạy mất là do mày sắp xếp! Mày đưa tao tới căn nhà nát này, còn không chịu đi chính là muốn tìm cơ hội g.i.ế.c tao đúng không!”

“Hồ Chính Lương, mày đúng là ếch ngồi đáy giếng, mày cho rằng làm như vậy thì sẽ không bị người ta phát hiện sao? Trước khi xuất phát tao đã nói với ngài Diệp rồi, nếu tao xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi thì chính là do mày làm! Mày chọc thủng trời rồi có biết không? Nếu không muốn c.h.ế.t thì thu tay bây giờ vẫn còn kịp —— a!”

Ông ta lải nhải quá nhiều, Khương Nặc cảm thấy rất phiền nên bước lên cầm lấy một thanh đao khoét một miếng thịt trên đùi ông ta, m.á.u tươi lập tức chảy ròng ròng.

Chương Tam Bình cũng không mắng nữa, bắt đầu rên rỉ kêu đau.

Trong bóng đêm, ông ta không nhìn thấy Khương Nặc nhưng Khương Nặc có thể lờ mờ trông thấy ông ta cho nên cô cũng lười đốt lửa, trực tiếp kề đao lên cổ Chương Tam Bình.

“Từ giờ trở đi, tao hỏi cái gì thì mày trả lời cái đó, biết chưa hả?”

“Mày... sao mày lại là phụ nữ? Mày là ai?”

Khương Nặc không nhiều lời vô nghĩa với ông ta, lại động đao khoét thêm một miếng thịt trên đùi lão.

“A —— đừng, đừng cắt, đừng cắt... tao nói, tao nói...” Chương Tam Bình la toáng lên.

Khương Nặc vô cảm bồi thêm một đao.

Chương Tam Bình đau đến mức muốn ngất xỉu.

Vết thương này không nặng không nhẹ, sẽ không làm ông ta mất ý thức nhưng đủ khiến ông ta đau khổ, có thể thấy đây không phải một người phụ nữ bình thường mà là một người đã quen với đao kiếm.

Chương Tam Bình vừa đau vừa hận vừa giận nhưng lại không thể thoái thác, run rẩy nghĩ một hồi rồi nói: “Hiểu... hiểu rồi.”

“Tại sao mày lại muốn đưa người phụ nữ này đến căn cứ?” Khương Nặc hỏi.

“Là... là bởi vì ngài Diệp cần cô ta.”

“Ngài Diệp là ai?”

Thật ra khi nghe tới tên ngài Diệp này, trong lòng Khương Nặc cũng có rất nhiều suy đoán.

Chương Tam Bình đã từng dùng đại lão sau lưng ông ta để dụ dỗ Hồ Chính Lương.

Khi Tiểu Hoàng điều tra người phụ nữ tên Văn Vịnh Vi cũng có tra ra được sau lưng cô ta là một gia tộc họ Diệp giàu có ở Hải Thành.

Đều là họ Diệp, trùng hợp như vậy sao?

“Tôi không biết ngài Diệp là ai... tôi thậm chí chưa từng gặp ngài ấy...”

Chương Tam Bình không muốn chịu khổ nên lập tức khai hết những gì ông ta biết.

Sau khi Phương Viễn chết, thuộc hạ của ông ta cũng trốn chạy khắp nơi, Chương Tam Bình phát hiện bản thân gần như không uy h.i.ế.p được bọn họ nữa, người nghe lời rất ít, người đắc tội thì nhiều, tình cảnh vô cùng gian nan.

Cũng may ông ta đã sớm chuẩn bị, dùng vật tư đổi được năm thẻ căn cứ, vẫn luôn giấu trong người phòng thân, chỉ cần căn cứ mở thì ông ta sẽ lập tức trốn vào đó.

Nhưng tin tức của căn cứ vẫn chậm chạp không truyền ra, động đất và mưa axit lại đua nhau tới.

Khi ông ta gần như không gượng được nữa thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, mặt chữ điền tới tìm ông ta.

Người đàn ông này nói mình tên Vũ Nô.

Loading...