Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:40:03
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Nịnh tự cảm thấy không còn uy hiếp, cũng không cần nuôi thêm một tên phế nhân, nên nhân lúc anh ta không chú ý đã đẩy anh ta từ cửa sổ tầng 22 xuống dưới.

Về sau chính là bị Chương Tam Bình tìm thấy, Chương Tam Bình muốn cô ta còn sống, mặc dù nhốt cô ta lại, nhưng vẫn cho ăn uống.

Cho dù ở tận thế, Dương Nịnh cũng chưa từng chịu khổ, hiện tại Chương Tam Bình trở mặt không quen biết, không phải đánh thì cũng là mắng cô ta, Dương Nịnh hận c.h.ế.t ông ta, mà Chương Tam Bình muốn biết cô ta rốt cuộc có giá trị gì đối với Giang Cầm, không có việc gì lại lôi kéo cô ta đánh đập một trận, tát liên tiếp mười bảy mười tám cái, đồng thời tiến hành đặt câu hỏi.

Nghe đến đó, Khương Nặc hỏi: “Vậy ông hỏi ra được gì không?”

“Không...” Chương Tam Bình nói: “Nhưng về sau tôi suy nghĩ rõ ràng, bởi vì Vũ Nô và tôi gặp nhau mấy lần, mỗi lần đều trong tình cảnh vội vội vàng vàng, như thể bề bộn nhiều việc, tôi đoán Diệp tiên sinh cũng không phải nhằm vào một mình Giang Cầm, mà chính là tất cả cấp cao của căn cứ thứ nhất Nam Giang.”

Sau tận thế, mưa to tàn phá bừa bãi vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.

Mãi cho đến khi xã khu đăng ký phát lương thực cứu trợ, cũng công bố con đường quyên tặng, rất nhiều người mới có thể nhìn thấy một tia sáng.

Chắc là Giang Cầm đợi vào lúc này, quyên góp toàn bộ vật tư trong tay bà ấy.

Vật tư của bà ấy quá nhiều, dưới tay lại có một vài tinh anh xã hội, có thể ra vật còn có thể ra người, có thể đàm phán rất nhiều điều kiện giao dịch, dĩ nhiên không phải chỉ muốn một tấm giấy chứng nhận vào căn cứ, mà chính là nhờ vào đó nhận được một chức vụ không nhỏ.

Thứ mà Diệp tiên sinh nhằm vào chính là những nhân vật cấp cao ở căn cứ như bọn họ.

Diệp tiên sinh bảo vệ sĩ của ông ta ra mặt, thu nạp tất cả người thân, bạn bè của bọn họ, moi ra được bí mật của bọn họ, nắm giữ nhược điểm và uy h.i.ế.p bọn họ, từ đó âm thầm khống chế trụ sở này.

Không động được vào quân đội, thì động vào những nhân viên cấp cao có sức ảnh hưởng này.

Đây cũng là lý do vì sao, chỉ một tên vệ sĩ như Vũ Nô lại có thể nhẹ nhàng hứa hẹn: “Về sau chỉ cần ngươi ở căn cứ một ngày, thì có thể bảo đảm ngươi không có gì đáng lo.”

Đương nhiên, đây đều là Chương Tam Bình tự phỏng đoán.

Ông ta và Vũ Nô gặp mặt không nhiều, cũng chưa từng thấy Diệp tiên sinh, nhưng ông ta biết đó là lão đại, vì ôm lấy cột trụ này, ông ta còn tích cực đi tìm cha mẹ Giang Cầm, cuối cùng biết được cha mẹ của bà ấy cũng mất tích.

Là mất tích ở trong thiên tai, hay là bị Diệp tiên sinh mang đi? Chương Tam Bình không biết.

Nói đến đây, liên quan tới Dương Nịnh và Giang Cầm, tất cả những gì ông ta biết và không biết, đều đã khai báo rõ ràng.

Khương Nặc trầm ngâm không nói gì.

Cô chỉnh sửa lại những thông tin này ở trong lòng một chút, cuối cùng, cảm thấy phỏng đoán của Chương Tam Bình gượng ép, suy nghĩ cũng có chút quá lớn.

Cô cũng không quá tin tưởng.

Đầu tiên, Dương Nịnh chỉ là con gái riêng của Dương Thành Quân, có thể dùng cô ta để uy h.i.ế.p Giang Cầm cái gì?

Tiếp theo, cha mẹ Giang Cầm mất tích, chuyện này ở tận thế lại là chuyện không quá bình thường, hoặc là c.h.ế.t rồi, hoặc là bí ẩn còn sống, những năm nay người có chút thủ đoạn cũng sẽ không để cho người khác tùy tiện thăm dò được tung tích cụ thể.

Cuối cùng, nếu giống như Chương Tam Bình nói, Diệp tiên sinh này muốn thông qua việc khống chế những người này, để gián tiếp khống chế nhân viên cấp cao ở căn cứ, ngay cả con gái riêng của chồng trước cũng lôi lên, vậy phải khống chế bao nhiêu người mới được? Đều đưa đến căn cứ à?

Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Nặc cảm thấy, Dương Nịnh đúng là đặc biệt.

Có khả năng cô ta thông qua Dương Thành Quân, biết được bí mật gì đó của Giang Cầm.

Nhưng Dương Nịnh này ý chí yếu kém, để Chương Tam Bình đánh lâu như vậy, nếu có cái gì thì đã thú nhận từ lâu rồi, không có gì thú nhận chính là cô ta thật sự không biết.

Cho nên, cô ta chỉ biết manh mối, nhưng bản thân cũng không hiểu rõ tính đặc biệt của đầu mối này.

Mà Chương Tam Bình cũng không nắm giữ được phương hướng chính xác.

Giống như trước lúc tận thế, Khương Nặc vẫn cảm thấy bảo vật gia truyền đeo trên cổ chỉ là dây chuyền mà thôi, ai biết nó lại đặc biệt như thế, bên trong có càn khôn?

Rất nhiều chuyện, người ngoài cuộc không lĩnh hội được đến điểm mấu chốt.

TBC

Nghĩ tới đây, Khương Nặc quyết định chỉ rút ra được mấy manh mối quan trọng từ trong lời nói của Chương Tam Bình, những chuyện khác không suy nghĩ nhiều, tránh cho bị ông ta chơi đùa.

Cho dù là căn cứ thứ nhất Nam Giang hay là Giang Cầm, thậm chí gia tộc họ Diệp, hiện tại cũng không liên quan chút nào cô.

Cô không có lòng hiếu kỳ mạnh như vậy, không có khả năng tự mình nhảy vào trong phiền phức.

Lúc trước nhắc nhở Giang Cầm một câu, là thấy bà ấy làm việc quả quyết dứt khoát, lại là một phú bà, khả năng sống sót được không tính là nhỏ. Coi như kết một mối duyên lành, tương lai chưa chắc không có chỗ tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-212.html.]

Một câu nhắc nhở kia, đặt vào hoàn cảnh lúc ấy, bàn luận về tận thế ở trên Internet rất sôi nổi, người tin thì tin, có người trẻ tuổi giống như Lý mộng điên cuồng tiêu hao thẻ tín dụng tích trữ vật tư, cũng không biết lộ ra Khương Nặc có cái gì đặc biệt.

Sức ảnh hưởng của Giang Cầm ở căn cứ, là bản thân bà ấy lấy được, nhưng cũng đúng là một câu nhắc nhở nhìn như lơ đãng lúc trước này mới có hôm nay.

Tương lai làm sao lợi dụng phần ân tình này, Khương Nặc sẽ cân nhắc cẩn thận.

Dưới tình hình không cần thiết, cô sẽ tránh đi những chuyện và những người này.

Hiểu rõ được những điều này, Khương Nặc thoải mái hơn không ít.

Cô không có hứng thú xen vào chuyện bao đồng, chỉ muốn yên ổn sinh sống.

Nhưng yên ổn thì rất dễ bị phá vỡ, trốn đi cũng không thể giải quyết tất cả vấn đề, cô cần đầy đủ tin tức và tình báo, giúp cô đưa ra được phán đoán chính xác.

Con người tuyệt đối không thể tung bay, cũng không thể quá co rụt lại.

Lại đặt ra một vài câu hỏi chi tiết cho Chương Tam Bình, mà ông ta mất m.á.u quá nhiều, giọng nói càng ngày càng nhỏ, đã vô cùng suy yếu rồi.

Có hỏi thêm lần nữa cũng không hỏi ra được điều gì, Khương Nặc một đao kết thúc nỗi thống khổ của ông ta.

“Đừng g.i.ế.c tôi... tôi có chứng nhận căn cứ, tôi cũng quen biết rất nhiều người... Chỉ cần cô đừng g.i.ế.c tôi... tôi có thể cho cô rất nhiều chỗ tốt...”

Người từng ngồi ở trên ghế sofa da cao cấp ở câu lạc bộ, không ai bì nổi này, miễn cưỡng nói ra một câu cuối cùng, sau đó tắt thở.

...

Sau đó là Dương Nịnh.

Nhìn thấy người phụ nữ bị trói ở trong bóng tối không nhúc nhích, Khương Nặc thản nhiên nói: “Đừng giả bộ nữa, tôi biết cô đã tỉnh từ lâu rồi.”

Dương Nịnh vẫn nằm sấp không nhúc nhích.

Khương Nặc cười lạnh, một đao đ.â.m về phía cô ta.

“Chờ một chút!”

Dương Nịnh đột nhiên hét ầm lên.

“Tôi biết cô là ai! Tôi nhận ra giọng của cô rồi!” Giọng nói sắc bén của Dương Nịnh vang vọng trở lại căn phòng, khát vọng muốn sống khiến cho cảm xúc của cô ta phấn khởi, trong giọng nói lại vẫn mang theo một chút cảm giác ưu việt quen thuộc.

“Là cô đúng không!” Dương Nịnh cao giọng kêu lên.

Khương Nặc không để ý tới cô ta, mà chính là thả lỏng giác quan, lắng nghe xem gần đó có người sống tồn tại hay không.

Rất tốt, không có.

Cô cầm d.a.o lên.

“Ha ha ha, cô giả vờ giống như vậy, khiến Chương Tam Bình sợ đến như thế, nhưng tôi biết, cô chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ không tiền không thế, những lão đại đó một đầu ngón tay là có thể đè c.h.ế.t cô, cô thì tính là cái gì?”

“Thả tôi ra! Thả tôi ra thì tôi sẽ không nói cho người khác biết khuôn mặt thật của cô...”

Khương Nặc không để cho cô ta nói chuyện, một d.a.o đ.â.m vào bụng.

Tiếng thét chói tai thảm thiết của Dương Nịnh nhất thời vang vọng vào màng nhĩ.

Cô ta dường như không thể tin được Khương Nặc thật sự nói động thủ là động thủ, sau khi Khương Nặc rút d.a.o ra, cô ta ôm bụng, run giọng nói: “Giết tôi... thì cô vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc biết... Vì sao có người muốn tìm tôi, bởi vì tôi biết bí mật của Giang Cầm...”

Khương Nặc cười lạnh: “Cô thì có thể biết bí mật gì? Cho dù có, cũng đã sớm nói cho Chương Tam Bình rồi.”

Dương Nịnh đau đến một mực hấp khí : “Không... tôi chưa nói cho ông ta biết, bởi vì tôi biết ông ta không dám g.i.ế.c tôi... nhưng cô thì khác, chỉ cần cô để cho tôi sống sót, tôi sẽ nói bí mật này cho cô...”

“Nếu như tôi chết, cô vĩnh viễn cũng sẽ không biết bí mật này… tôi... tôi chỉ muốn sống sót, không có yêu cầu gì khác...”

Trong bóng tối, Khương Nặc không nhìn thấy rõ nét mặt của cô ta.

Nhưng từ trong giọng nói, nghe thấy cô ta mãnh liệt muốn sống, m.á.u chảy không ngừng khiến cho ý thức cô ta mơ hồ, đau đớn kịch liệt khiến cô ta nói chuyện khó khăn, nhưng cô ta còn đang không ngừng nói chuyện, duy trì sự tỉnh táo.

Loading...