Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 213
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:40:05
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô không cảm thấy chúng ta rất giống nhau à... Bên cạnh đều chỉ có mẹ, không có cha... Từ nhỏ đã không nhận được... tình yêu của cha, mẹ tôi luôn luôn bảo tôi đi kiếm niềm vui ở chỗ cha... Bà ta chỉ để ý đến tiền, chưa từng thật sự quan tâm tôi...”
Cô ta nói những lời này, chẳng khác gì là vỗ m.ô.n.g ngựa đến đùi ngựa, Khương Nặc không hề xúc động, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Cho nên, cô cố ý vứt bỏ lại mẹ cô?”
“Đúng... bà ta đáng đời! Bà ta nuôi tôi thành như này... tôi dựa vào cái gì phải chịu trách nhiệm với bà ta? Tôi... Nói được thì làm được, chỉ cần cô để cho tôi sống, tôi sẽ...”
“Không cần.” Khương Nặc không có tâm tình gì ba động, lạnh lùng nói: “Tôi không hứng thú.”
Nói xong, một d.a.o c.ắ.t c.ổ Dương Nịnh.
Dương Nịnh còn đang nói chuyện, một chút tiếng động cũng không phát ra được nữa.
Khương Nặc tuỳ tiện tìm một chút gỗ trong không gian ra, đốt lên một đống lửa.
Lửa cũng đủ lớn, chiếu sáng căn nhà rách nát đã sập hơn phân nửa này, cô bắt đầu xử lý hiện trường.
Đầu tiên là thu dọn những tảng đá lớn bị cô ném ra đập phá nóc nhà.
Tiếp theo là tất cả túi lớn túi bé các loại vật tư trong phòng.
Có túi ngủ, có tấm thảm, còn có một số đồ ăn.
Tiếp theo, cô lại tìm trên người Chương Tam Bình.
Cho dù Chương Tam Bình nói như thế nào, nhưng ông ta đã không còn một ai có thể tin được, vật phẩm quan trọng chắc chắn được ông ta giấu trên người.
Trực tiếp cởi quần áo ra, Khương Nặc tìm thấy trên áo lót của ông ta có một khe hở trên cái túi được may c.h.ế.t bên trong.
Bên trong bỏ 5 tấm giấy chứng nhận căn cứ, chỉ có 1 tấm tên, còn lại 4 tấm cũng vẫn còn để trống.
Không tệ.
Mặc dù trên quần áo đều là mồ hôi bẩn thỉu, nhưng Khương Nặc không hề ghét bỏ chút nào, bỏ giấy chứng nhận căn cứ vào trong không gian.
Sau đó kéo Chương Tam Bình ra ngoài sân, lấy s.ú.n.g của Hồ Chính Lương ra, b.ắ.n ba phát vào thi thể.
Chương Tam Bình là trên đường bị Hồ Chính Lương hắc ăn hắc giết, không liên quan gì đến người khác.
Để đạn dính m.á.u ở nguyên tại chỗ, Khương Nặc trở lại trong phòng thu t.h.i t.h.ể tên đàn em của Hồ Chính Lương vào trong không gian.
Cuối cùng phóng hỏa đốt căn nhà này.
Rất nhanh, Chương Tam Bình và Dương Nịnh đều tan biến trong biển lửa, căn nhà bị cháy sụp đổ hoàn toàn, dấu vết trong sân cũng hoàn toàn bị thiêu hủy, chỉ để lại hai viên đạn của Hồ Chính Lương.
Khương Nặc kiểm tra lại tất cả một lần, đi ra phía sau tìm t.h.i t.h.ể của đám Hồ Chính Lương trở về, cũng mang đi cùng nhau.
Chuẩn bị tìm một chỗ không người cách đây mấy chục cây số đốt cháy rồi ném vào trong nước.
Làm xong tất cả, đã là sáu giờ sáng.
Cách lúc hừng đông còn một đoạn thời gian, nhưng Khương Nặc đã báo được mối thù lớn, lúc này trong lòng thoải mái, cũng không có ý định đi ngủ.
Trên người, trên mặt cô phun đầy máu, không chỉ nhìn dọa người, trên người cũng dính dấp khó chịu.
Cho nên đạp xe đạp, rời xa đường cao tốc, khoảng chừng nửa tiếng sau, tìm được một rừng cây.
Đây là rừng cây tự nhiên ở quê, không lớn, bình thường không có ai đến, hiện tại càng không tìm ra được một người sống ở vài dặm xung quanh, Khương Nặc xác nhận bốn phía, mới tìm được một chỗ, lấy nhà container ra.
Đầu tiên cởi quần áo dính đầy vết máu, lấy thùng tắm ra tắm rửa một cái.
Thay quần áo sạch, cuối cùng tinh thần sảng khoái.
Lúc này cô cũng khôi phục lại cảm giác muốn ăn, ở trong không gian chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định dùng than củi nướng chút thịt bò, ăn chút tôm và hàu nướng, cuối cùng ăn gần phân nửa quả dưa hấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-213.html.]
Ăn uống no đủ, cô mới đổ hết đồ của đám Chương Tam Bình ra đất, chậm rãi kiểm kê.
Chủ yếu là một số đồ dùng cao cấp hàng ngày, ngoại trừ quần áo đệm chăn, còn có hơn 20 điếu thuốc, 200 túi lá trà.
Còn có chính là đồ ăn.
Ban đầu cho là bọn họ quần áo nhẹ lên đường, đồ ăn mang theo chắc chắn không nhiều, kết quả lại vượt quá dự đoán của Khương Nặc.
Đồ ăn của Chương Tam Bình cũng không ít, hơn nữa đều có thể dự trữ rất lâu.
Ví dụ như 5 chai mật ong lớn, nói ít có hơn 200 cân.
Mật ong này được niêm phong rất chặt, là người nuôi ong rừng cắt mật còn nguyên sắp xếp gọn vào, chắc là rất thuần khiết, không có bất cứ chất phụ gia gì.
Trên lý thuyết, mật ong không có chuyện có thời hạn bảo quản, bởi vì vi khuẩn và nấm men đều không thể tồn tại được ở trong mật ong, chỉ cần giữ gìn thích hợp, mật ong căn bản sẽ không biến chất.
Một câu chuyện thú vị: Năm 1913, một nhà khoa học đã phát hiện ra một chai mật ong từ 3300 năm trước ở trong Kim Tự Tháp Ai Cập, lại vẫn còn ăn được.
Mật ong này, cho dù không cần cất vào trong không gian, cũng có thể duy trì được trăm năm.
Ngoại trừ mật ong, còn có số lượng lớn cà phê hoà tan, đếm không hết có bao nhiêu, dù sao cũng đủ để chứa trong ba cái hòm lớn, những túi nhỏ này sắp xếp cà phê, cất giữ 10 đến 15 năm cũng không có vấn đề gì.
Cà phê hoà tan này chỉ cần có nước nóng là có thể dùng, nhiệt độ cao, lại chứa lượng đường lớn.
Đoán chừng là Chương Tam Bình đã góp hết những thứ trong tay không lâu, giữ lại những thứ có thể cất giữ, giữ lại đến căn cứ từ từ hưởng thụ, nghĩ đẹp vô cùng.
Nhóm người Hồ Chính Lương lại không được, ngoại trừ đao súng, mấy túi đựng chăn đệm bẩn, cơ bản không còn gì khác.
Phần lớn vật tư của Hồ Chính Lương đều đã đổi thành 6000 điểm ở căn cứ, một phần nhỏ ở chỗ Hồ Nhị, đã bị Khương Nặc thu giữ.
Trong số những thứ này, có hai túi lớn rất kỳ quái.
Đồ bên trong tạp nham vô cùng, hơn nữa tất cả đều là những đồ dùng vụn vặt hàng ngày, bàn chải đánh răng chén nước, gương, quần áo, gối đầu cái gì cũng có, còn có album ảnh, đồng hồ, túi văn kiện, có cái đã rách tung toé.
Rất khó tưởng tượng trên đường đi trốn kẻ thù lại mang theo những thứ này.
Hơn nữa từ trong tổng thể những món đồ này, cũng nhìn ra được đều thuộc về phụ nữ.
Khương Nặc suy đoán, những thứ này đều là của Dương Nịnh.
Sau khi Chương Tam Bình tìm được cô ta, đóng gói tất cả những thứ trong nhà cô ta đi, đây cũng là một trong số nội dung giao dịch giữa ông ta và Vũ Nô, mà những gì Diệp tiên sinh muốn, hơn phân nửa ở ngay đây.
Đoán chừng Chương Tam Bình cũng nghĩ như vậy, đồ ở ngay đây, nhưng cụ thể là cái nào?
Trong đây bắt mắt nhất là túi văn kiện vừa dày vừa nặng kia, đây vốn dĩ là đồ của Dương Thành Quân, bên trong đều là thông tin mà ông ta sai người điều tra kỹ càng về Giang Cầm.
Điều tra những người bà ấy gặp gỡ, xem bà ấy có vượt quá giới hạn hay không?
Điều tra sổ sách của bà ấy, xem bà ấy có phạm pháp hay không?
Điều tra chuyện kinh doanh của bà ấy, xem có sơ hở nào hay không?
Điều tra chuyện hàng ngày của bà ấy, xem có chỗ nào khả nghi hay không?
Hai vợ chồng vì kiện cáo ly dị mà cũng tốn tâm cơ rồi.
TBC
Dương Thành Quân thậm chí còn điều tra những khoản giao dịch hơn 200 ngàn tệ của Giang Cầm một lần, kể cả những khoản mua nhà, mua xe, đầu tư, mua đồ cổ.
Điều tra ở phương diện này, đề cập tới rất nhiều điểm đáng ngờ, Giang Cầm thích mua đồ cổ, tiêu rất nhiều tiền ở trên phương diện này, Dương Thành Quân nghi ngờ bà ấy lợi dụng đồ cổ để giao dịch gì đó, nên muốn tìm nhược điểm của bà ấy.
Ví dụ như một năm trước, Giang Cầm từng làm mọi thứ để giành được một cái hộp, cũng đập vào một số tiền lớn, kết quả sau khi mua về cũng không trân quý, cảm giác giống như bị lừa, nhét vào trong ga-ra.
Trong phần điều tra viết một năm trước, là lấy ngày điều tra ngay lúc đó làm chuẩn, cụ thể rốt cuộc là thời gian nào thì bên trên không có ngày chính xác, không thể nào xác định được.
Tóm lại Dương Thành Quân nghi ngờ cái hộp kia, nhưng ông ta thuê người kiểu gì cũng không điều tra ra được, ông ta lặng lẽ lấy cái hộp đi.