Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 214
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:40:08
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc nhìn đến đây, trong lòng “a” lên một tiếng.
Thì ra trọng điểm ở chỗ này đây.
Cô đổ toàn bộ hai túi đồ của Dương Nịnh ra, nhanh chóng tìm kiếm, có không ít hộp, hộp trang điểm, hộp cất giữ, hộp gỗ...
Còn có một cái hộp đồng sơn đen rất không đáng chú ý.
Khương Nặc cầm ở trong tay, cảm nhận được một chút linh khí rất nhạt.
Lật cái hộp lên, cho dù sơn tróc ra, nhưng mơ hồ trên hoa văn vẫn có thể nhìn thấy được một chữ:
Thất.
Cũng chính là 7.
Lần trước Khương Nặc tận mắt nhìn thấy cái hộp này, còn là trước khi tận thế, lúc ấy rất nhanh cô đã ném vào trong không gian thăng cấp, cũng không dò xét cẩn thận.
Bây giờ cầm trong tay, cô không nhịn được có cảm giác.
Cô cảm thấy thứ này bình thường không có gì lạ.
Có chút linh khí, nhưng không nhiều.
Hiện tại Khương Nặc đã nhìn thấy nhiều rồi, có thể cảm nhận rõ ràng được nó và linh nguyên căn bản không có cách nào so sánh.
Cô mơ hồ cảm thấy, bí mật của cái hộp này chắc cũng không ở bản thân nó.
Bởi vì cái hộp này giống với cây măng mà mấy người Ngô Đại Giang đào được ở dưới viện nghiên cứu, có linh khí dính vào, sẽ dần dần mất đi theo thời gian.
Nhưng cái hộp này hiển nhiên là có niên đại lâu đời, đã qua lâu như vậy, còn có thể còn lại từng này, quả thực rất lợi hại.
Chỉ là nơi này tầm thường, không thuộc về chính nó.
Hơn hai năm trước, Giang Cầm mua một cái hộp, lúc mua phí hết tâm tư, sau khi mua được lại cảm thấy bị lừa, vứt sang một bên, khiến Dương Thành Quân cảm thấy khả nghi, nên đã lấy nó đi.
Sau khi Dương Thành Quân lấy đi, thì rơi vào tay Dương Nịnh, về sau Dương Nịnh bị Chương Tam Bình tìm được, lại đóng gói vào để đến căn cứ.
Nói thật ra, chuyện này quá quanh co, tồn tại quá nhiều may mắn.
Thảo nào Vũ Nô không tự đi tìm, đoán chừng ban đầu anh ta cũng không ôm hy vọng gì quá lớn về Dương Nịnh.
Về phần lời hứa với Chương Tam Bình: “Bảo đảm cho ông ta ở căn cứ không có gì đáng lo”, chỉ là một câu hứa hẹn mà thôi.
Nghĩ như vậy, Vũ Nô kia thật sự là một người cẩn thận.
Theo như Chương Tam Bình nói, anh ta luôn bận rộn nhiều việc, luôn trong trạng thái vội vàng, cho nên không có thời gian từ từ đi tìm Dương Nịnh, nên đã đến tìm nhân tình của Dương Nịnh.
Nhưng anh ta không nói mình muốn cái gì, chỉ nói muốn Dương Nịnh, đồng thời muốn tất cả đồ vật của cô ta, để Chương Tam Bình cho rằng trọng điểm là ở trên người Dương Nịnh.
Nếu như ngay từ đầu anh ta nói là muốn cái hộp này, Chương Tam Bình sẽ có ý muốn không nói hay không, ông ta bị cứa mấy d.a.o đã khai hết rồi, căn bản không phải là người giữ được bí mật.
Mà đối với loại người này, nếu như sau này đối đầu, cần vô cùng cẩn thận.
Khương Nặc làm rõ đầu mối, suy ra được đầu đuôi câu chuyện bảy tám phần, mới coi như hoàn toàn thả lỏng.
Đầu tiên ném hết tất cả những thứ lộn xộn vào trong không gian.
Chỉ để lại cái hộp kia, cô bỏ một mình nó vào trong ba lô mang theo.
Sau đó duỗi lưng một cái.
Mấy ngày nay đều không được nghỉ ngơi tử tế, cho dù là cô, cũng cảm nhận được rã rời, cần điều chỉnh trạng thái thật tốt một chút.
Đầu tiên là ngủ một giấc.
Cuối cùng Khương Nặc chui vào ổ chăn, cuộn người lại, tiếp theo thở dài một tiếng khoan khoái.
Toàn thế giới nơi thoải mái nhất chính là chăn của mình.
Vốn dĩ định ngủ một giấc 5-6 tiếng, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, hơn nữa sau đó không lâu trời đã sáng, trong tiềm thức cũng không có cách nào ngủ say.
Khương Nặc ngủ bình quân 2 tiếng là sẽ tự nhiên tỉnh lại, tập trung lắng nghe một chút, lại ngủ tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-214.html.]
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, ngủ đến gần trưa mới thức dậy.
Khương Nặc ngủ đủ giấc thì vươn vai bò khỏi giường.
Củi đốt trong lò sưởi đã cháy hết nhưng bên trong lều cũng không hề lạnh lẽo, độ ấm rất phù hợp.
Cô rửa mặt đơn giản rồi dùng một chiếc khăn mặt lau qua loa.
TBC
Tối hôm qua gội đầu xong thì cũng chẳng còn tâm sức đi sấy khô mà chỉ dùng khăn lông lau sơ sài rồi lại vùi đầu lục túi, trước khi mái tóc kịp khô hoàn toàn thì cô đã chìm vào giấc ngủ.
Khương Nặc cũng chỉ lau sơ đầu tóc một hồi rồi lại không thèm để tâm đến nữa.
Tóc của cô vốn dĩ là một mái tóc dài, sau khi sống lại thì càng lúc càng có nhiều việc nên đã bất tri bất giác đã quên mất việc chăm sóc nó, chẳng mấy chốc tóc cô đã dài chạm thấy lưng, làm gì cũng bất tiện.
Khương Nặc buộc tóc lại dùng một chiếc kéo trong không gian bắt đầu cắt tóc.
Đoạn tóc vừa cắt đã được buộc lại, đó chính là tóc của cô, cô đặt nó vào trong một căn phòng nhỏ trong không gian, sau đó lại cắt tỉa một hồi, hiện tại độ dài của tóc vừa chạm đến bả vai, có thể búi có thể cột, thoải mái sảng khoái hơn nhiều.
Chỉ là cắt khá tùy ý cho nên tóc tai nhìn chẳng khác gì bị chuột gặm.
Mới dậy còn chưa ăn uống gì nên cô cũng chỉ dùng một ít cháo với đồ chua kèm với hai chiếc bánh bao chiên.
Ăn uống xong xuôi, Khương Nặc khoác bộ quần áo gió màu đen vào người rồi đeo ba lô lên vai.
Cuối cùng là thu căn phòng bằng container của mình lại, cô rời đi không để lại một chút dấu vết gì.
Lúc xung quanh không có ai thì cô sẽ đạp xe, khi nghe thấy phía xa có động tĩnh, cô sẽ thu xe đạp vào, vòng qua những nơi đông người, lặng lẽ vào trung tâm thành phố.
Trong thành cũng là một đống đổ nát, mọi người đều tận lực tụ tập ở địa bàn của xã khu, mà phía chính phủ cũng ngầm đồng ý những hành vi như vậy, tụ tập như thế thì mỗi ngày bọn họ đều được chia một ít nước sạch.
Ai có thể lên đường thì đều lục tục hướng về phía căn cứ, rất nhiều nơi ngoài đổ nát thê lương thì còn chẳng tìm được nửa bóng người.
Chỉ cần thêm vài ngày nữa là thành phố sẽ càng thêm trống vắng.
Cứ đi mãi đi mãi, cuối cùng trời cũng sập tối.
Lái xe ban đêm quá mức phô trương, Khương Nặc cũng không vội vã về doanh địa mà lại đến vườn thực vật gần đó.
Đây là một vườn thực vật dùng để dạy học, trước mạt thế thì đây là một nơi rất thanh tĩnh, chủ yếu là nơi để phổ cập kiến thức khoa học về sinh vật học cho thanh thiếu niên, người trong thành phố này cơ hồ đều có kỷ niệm với chỗ này.
Khương Nặc cũng nhớ khi bản thân còn nhỏ đã từng tới đây xem tiêu bản côn trùng.
Lúc ấy có một bạn học nữ hỏi giáo viên vì sao lại biến bọn chúng thành tiêu bản? Có phải là rất đáng thương không.
Giáo viên đã nói rằng phải như vậy thì mới tiện cho chúng ta làm quen với bọn chúng.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc lắc đầu thở dài.
Hiện tại vườn thực vật đã biến thành một đống hoang phế, những thứ có thể dùng đều bị người ta dọn đi hết, những thứ còn lại nếu không phải hư hỏng thì là đổ nát, toàn bộ thực vật cũng đã héo khô.
Xung quanh tĩnh lặng không tiếng động, không trung một mảnh đen nhánh.
Khương Nặc chậm rãi đến trước một hồ nước.
Hồ nước này đã bị mưa axit làm ô nhiễm nghiêm trọng, vừa đến gần là đã ngửi thấy mùi vị gay mũi, tính ăn mòn cực kỳ cao.
Cô lấy mấy khúc củi tiện tay thu vào không gian ra ngoài.
Sau đó lại vứt t.h.i t.h.ể của đám người Hồ Chính Lương lên trên đống củi rồi dùng lửa thiêu cháy.
Cứ để đống rác rưởi này trong không gian thật là quá đen đủi.
Trong bóng đêm, ánh lửa mau chóng lóe lên.
Khương Nặc nhìn nó từ từ thiêu rụi mọi thứ, bản thân lại rút đao bắt đầu luyện tập trong bóng đêm.
Luyện hơn một tiếng đồng hồ thì cô dừng lại uống nước, thuận tay ném thêm củi vào đống lửa khiến thế lửa càng cháy dữ dội hơn.
Sau đó cô cũng mặc kệ, chỉ đi tìm một nơi tránh gió thanh tịnh trong vườn thực vật, lấy thùng container ra dọn ổ nghỉ ngơi.
Trong bóng tối, ở một nơi hoang phu, căn phòng nhỏ của cô ấm áp sáng ngời khiến cô cảm thấy trong lòng rất an nhiên.
Khương Nặc lấy máy tính ra, vừa dùng bữa vừa xem phim, sau đó lại vào không gian đọc sách.
Đêm hôm đó xem như cô ngủ được một giấc yên ổn, chỉ tỉnh giấc đúng một lần.