Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 215
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:40:10
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm sau, bầu trời xám xịt vừa hửng sáng, cô lập tức thu lại căn phòng rồi đi đến trước hồ nước kia.
Những t.h.i t.h.ể bị thiêu đêm qua hiện tại chỉ còn thừa lại một đống đen sì, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra đó là thứ gì.
Khương Nặc dùng xẻng xúc hết tro bỏ vào trong hồ nước, số tro tàn đó chậm rãi chìm xuống đáy hồ.
Đến bây giờ, mọi chuyện đều đã được giải quyết sạch sẽ.
Đời trước cô giãy dụa tìm sự sống ở mạt thế suốt mười năm, có rất nhiều kẻ thù, cũng có một ít ân nhân nhưng cái c.h.ế.t của mẹ vẫn là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô.
Khương Nặc không ngừng nhắc nhở bản thân tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra một lần nữa.
Cô phải trở nên mạnh mẽ, phải càng cẩn thận hơn.
Cô nhất định phải bảo vệ gia đình của mình thật tốt!
Bước ra ngoài, Khương Nặc tìm một góc khuất rồi lấy chiếc xe ra, sau đó lại trèo lên xe, đóng cửa lại, lái xe về doanh địa.
Cô ra ngoài lâu như vậy, không biết bọn họ thế nào rồi.
Cảm giác có nhà để về thật sự không tồi chút nào.
Chưa đầy ba tiếng đồng hồ, Khương Nặc đã vào địa giới vùng ngoại ô lân cận doanh địa của mình.
Cô nghĩ ngợi một lúc, tìm một chỗ đỗ xe rồi lại lấy ra một chiếc xe tải.
Chiếc xe này là cô tiện tay thu trên đường, từng bị ngập nước, từng bị mưa axit ăn mòn, từng dính tro núi lửa, cuối cùng chỉ còn lại một mớ đồng nát biến dạng nhưng dùng nó để vận chuyển vật tư vẫn tốt hơn là đẩy tay.
Cô để hai chiếc xe máy, hai chiếc xe đạp điện vào thùng xe, chuẩn bị kéo về nhờ Ngô Đại Giang sửa chữa.
Tiếp theo là mấy thứ kim loại, máy móc, vật liệu xây dựng linh tinh.
Còn có quần áo, đồ điện, vật phẩm chống lạnh, đao côn, dầu muối, bánh quy, cùng với mấy trăm cân lượng thực cứu tế thu được ở chỗ anh hai Hồ.
Còn có cả đệm chăn của Chương Tam Bình, thuốc lá, lá trà, trà sấy, mật ong, cà phê hòa tan.
Xe vận tải không chứa hết, cô lại lấy ra hai chiếc xe việt dã, chất đầy cả hai xe.
Sắp xếp xong xuôi, Khương Nặc lái xe quay về doanh địa.
Mấy chiếc xe kéo sau xe cô thật không tiện di chuyển trên đường nhỏ nên phải đi vào từ cổng lớn của căn biệt thự nhưng xe còn chưa kịp tới gần thì đã nghe thấy âm thanh phát ra từ phía doanh địa.
Tích — tích — tích — tích — tích…
Khương Nặc nhíu mày, đây là hàng rào phòng ngự cảm âm của Ngô Đại Giang sao?
Là có kẻ xâm lấn?
Cô giẫm chân ga, mau chóng đến khu vực bên ngoài doanh địa, từ đằng xa đã nhìn thấy ba người đàn ông tay cầm rìu thuyết hoặc chùy sắt đi về phía hàng rào phòng ngự.
Nhìn dáng vẻ hẳn là muốn phá vỡ hàng rào này.
Khương Nặc cũng không gấp gáp, cô đỗ xe ven đường, quan sát từ xa.
Hàng rào này được chôn sâu khoảng một phẩy tám mét, thanh thép đều dùng loại dày khoảng không phẩy tám xăng ti mét, có thể chống chịu động đất và mưa axit, chỉ có mấy chiếc búa thế này mà muốn phá hủy nó sau, thật đúng là nghĩ nhiều quá rồi.
Quả nhiên, còn chưa đến gần thì một người đàn ông đột nhiên hét lên thảm thiết.
“A! Đau c.h.ế.t tôi rồi, là thứ gì vậy!?”
“Dưới đất có gai! Cẩn thận... dưới đất có gai!! A!”
Chông trúc chôn dưới đất vô cùng cứng cáp và sắc bén, tất cả đều được vót nhọn đầu, dùng cỏ khô che đậy, rất khó nhìn ra.
Gai nhọn lập tức xuyên qua đế giày.
Chờ người đàn ông kia toát hết mồ hôi rút được chân ra thì m.á.u tươi đã nhuộm ướt vớ gã ta, men theo lỗ hổng dưới đế giày chảy ra ngoài.
“Đau c.h.ế.t lão tử...”
Hai người còn lại thấy vậy thì không dám bước lên, do dự nói: “Có phá nữa không?”
Người đàn ông bị thương cắn răng: “Phá! Sao lại không phá? Có đồ ăn, còn có đàn bà, chúng ta không phá thì ngày mai cũng có người khác phá.”
Gã chịu đựng cơn đau, trải một một tấm ván dày vốn định dùng để phá lưới phòng ngựa xuống đất rồi đứng lên đó.
“Mẹ nó, không phải chỉ là gai nhọn thôi hay sao, chôn kỹ như vậy, suýt nữa là lão tử mắc mưu rồi, hôm nay không thu hoạch được gì thì đúng là quá thiệt.”
Gã ta nói xong thì cắn răng chịu đựng cơn đau, đứng lên tấm ván ổn định thân hình, tay vung rìu sắt, dùng hết sức bình sinh c.h.é.m vào hàng rào.
Âm thanh bén nhọn do kim loại va chạm vang lên.
Lưới phòng ngự vẫn vô cùng chắc chắn, gã ta c.h.é.m thẳng tay như vậy nhưng chiếc rìu chỉ để lại một chút dấu vết nhỏ trên hàng rào, gã hét to một tiếng rồi lại c.h.é.m xuống, lưới phòng ngự vẫn chẳng bị làm sao, ngược lại lại có một phiến nhọn kỳ lạ b.ắ.n vào mặt gã ta, ghim vào trong da thịt.
Người đàn ông liên tục bị thương, không ngừng mở miệng mắng to. Lúc này gã ta mới trông thấy trên lưới phòng ngựa có đính đầy phiến nhọn, phát ra hàn quang dày đặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-215.html.]
Vút ——
Lúc này, một viên bi thép nhỏ bay tới, xé gió găm thẳng vào đùi người đàn ông.
Gã ta la to, thân thể lập tức mất khống chế, ngửa đầu ngã xuống đất.
Dưới đất đều là phiến trúc nhọn, gã ta bị đ.â.m rách da rách thịt, toàn thân đổ máu.
Hai tên đồng lõa thấy thế thì biết nơi này không đơn giản như vậy, trực tiếp vứt bỏ đồng đội đang bị thương co giò tẩu thoát.
Vút vút ——
Bi thép tiếp tục bay ra, chuẩn xác găm vào chân một gã khác khiến gã ta ngã lăn ra đất.
Dưới thân gã ta không có mảnh trúc, đang muốn bò dậy tiếp tục chạy thì đột nhiên lại thấy một con sói to kinh hồn nhảy từ phía sau tới, phi thân đè mọp gã ta xuống đất.
Người đàn ông không thở nổi, hơi thở nặng nề của sói to không ngừng vang lên bên tai, răng nanh của nó có thể cắn c.h.ế.t gã ta bất cứ lúc nào, gã ta không thể phản kháng, suýt nữa đã bị đè gãy xương.
Còn một người cuối cùng nhanh chân chạy thoát, ngay lúc viên bi sắt bay tới, gã ta đã ném lại toàn bộ đồ vật rồi chạy về hướng ngược lại, nhưng thật không may, hướng đó lại giáp mặt với Khương Nặc.
Khương Nặc giẫm chân ga, chiếc xe tăng tốc chạy về phía gã ta.
Người đàn ông thấy chiếc xe lao đến, muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Rầm, gã ta bị tông ngã xuống đất.
Khương Nặc đỗ xe trước cửa, mới vừa bước xuống thì Vu Nhược Hoa đã mở cổng lớn, cầm theo một con d.a.o phay đi ra đón cô.
“Nặc Nặc, về rồi sao?” Vu Nhược Hoa vô cùng vui vẻ.
Ngay cả A Muội cũng phấn khích chạy ra ăng ẳng đón cô, một cái húc đầu nồng cháy lập tức nhào tới.
Khương Nặc mỉm cười ôm ôm A Muội, xoa đầu to và bộ lông mềm mại của nó rồi nói nhỏ: “Tên chạy trốn em bắt được lại muốn chạy rồi kia.”
TBC
A Muội quay đầu lại, nhìn thấy kẻ vừa bị mình đè dưới đất đang có ý đồ bỏ trốn thì rất tức giận, nó dùng tốc độ cực nhanh bay tới, lại đánh ngã tên kia một lần nữa rồi ngồi lên đầu gã ta thở phì phò.
Khương Nặc đi vào doanh địa, lúc này Ngô Đại Giang và Lý Mộng cũng đi ra.
Ngô Đại Giang cầm dây thừng, chuẩn bị trói hai tên đã ngất xỉu kia lại.
Còn người bị dính bẫy ngoài kia, chỗ đó toàn là gai nhọn, anh ta cũng không dám đi quá đó, đành phải dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Khương Nặc.
Sức lực Khương Nặc lớn, cô cẩn thận đi qua đó, lấy quấn dây thừng thành thòng lọng quăng vào cổ người nọ, sau đó lại kéo gã ta ra.
Người này ngã thẳng vào bẫy rập, toàn thân đều bị xây xát, bị trọng thương như thế, gã ta hít thở vào thì ít mà thở ra thì nhiều, chắc chắn là không vượt qua được.
Tự làm tự chịu, không có gì đáng để đồng tình.
Tên còn lại cũng bị xe tông bất tỉnh nhân sự, ngoài vết thương ngoài da thì phỏng chừng não cũng bị chấn động không nhẹ.
Người bị A Muội đè dưới đất bị thương nhẹ nhất, chỉ là bị chú chó ngồi lên mặt nên có chút hít thở không thông.
Khương Nặc nhìn về phía Lý Mộng: “Nhìn mấy thứ công cụ bọn chúng mang tới, hẳn là đã phát hiện ra chúng ta từ trước, đây là nhóm những kẻ xâm phạm đầu tiên soa?”
“Ngồi xuống nói đi.” Lý Mộng nói.
Lúc này Ngô Đại Giang cũng đã trói người quay về.
Ba lớn một nhỏ bước vào kiot vắng vẻ, có vẻ hơi đông người nhưng không gian khá nhỏ, một chậu than cũng đủ để sưởi ấm.
Lý Mộng đã đặt một chiếc bàn lùn ở trong, trên bàn có một ít đồ đạc, có mấy chiếc đệm, mọi người có thể ngồi vây quanh đống lửa.
Cô ấy nghĩ thỉnh thoảng có thể ra ngoài hít thở không khí, ngồi ở nơi này tâm sự, thậm chí còn có thể nấu nước pha trà trên bàn nhỏ.
Nhưng lúc nghĩ thì rất đẹp, thực tế gần đây bọn họ không hề nhóm lửa, ban đêm đều dựa vào máy sưởi điện để sưởi ấm nên chẳng có chậu than gì cả.
Nhưng dù sao trong nhà cũng ấm áp hơn bên ngoài, mọi người cùng nhau ngồi xuống, chỉ có Vu Nhược Hoa không vào tâm sự chung, hẳn là về lầu ba nấu cơm rồi.
Con gái về thật là đúng lúc, mấy con thỏ kia đã được nuôi béo tròn, con gái thèm món đầu thỏ, đương nhiên phải nấu cho con gái một bữa thịnh soạn.
...
Trong kiot, Lý Mộng thuật lại tình huống ở nhà mấy ngày nay cho Khương Nặc nghe.
Khương Nặc vừa đi được một ngày, cô ấy vẫn như thường lệ ngồi nghe thông tin của đài phát thanh qua radio, mấy ngày này cơ bản chỉ nói về chuyện đến căn cứ, đài phát thanh không ngừng lặp đi lặp lại vị trí của căn cứ, tuyến đường, cũng sẽ nói một số hạng mục cần lưu ý, nên kết bạn kết bè lên đường, đồng thời cũng nhắc nhở hiện tại ngày ngắn đêm dài, cần phải giữ ấm cẩn thận.
Người không đến căn cứ thì cũng phải chuẩn bị phòng lạnh, tránh để bị lạnh cóng, chú ý tin tức của xã khu, tận lực tụ tập ở những khu vực lân cận xã khu.
Mấy lời như vậy ngày nào cũng nói đi nói lại mấy lần, nghe quá nhiều lại khiến Lý Mộng nổi lên cảm giác nguy cơ, khiến cô ấy rơi vào trạng thái lo âu.
Cô ấy cảm thấy thời tiết vẫn sẽ tiếp tục lạnh lẽo như thế này.
Vừa hay gần đây không có mưa axit, cô ấy quyết định đi đốn thêm củi, cánh rừng bên cạnh còn chưa đốn xong, đi xa một chút lại có thêm một khu rừng nữa, trông cứ như không thiếu củi lửa, nhưng ai biết trời sẽ lạnh đến bao giờ?
Cho nên hôm đó cô ấy đã dỗ dành A Muội cùng ngoài đốn củi.
Cô ấy đốn củi, A Muội chạy chơi khắp nơi, chờ A Muội chơi đủ thì sẽ kéo xe scooter chạy về cho Vu Nhược Hoa dỡ hàng, sau đó sẽ kéo xe không quay lại.