Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 219

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:33
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy nhà ở chợ liên kết với nhau, cũng chỉ được 15 người, hơn nữa có phụ nữ, lực chiến đấu kém hơn nhiều so với bọn họ.

Bọn họ ở đây chính là 33 người đàn ông vẫn luôn làm việc nặng.

“Kho lạnh này đã có mấy đợt người tới cướp, tôi đoán ở xung quanh đây, đều nhớ thương cái hầm lạnh này, nhanh chóng muốn cướp, chúng ta không ra tay nhanh một chút, ngay cả một ngụm canh cũng không được uống!” Nhậm Vũ Cường nói.

“Cậu, cậu nói xem làm thế nào, tất cả chúng cháu đều nghe theo cậu.” Tằng Khải nói.

Nhậm Vũ Cường tâm tư giảo hoạt, cũng không vội, sau khi nói tình hình với Tằng Khải, bảo cậu ta đi kiểm tra lại vũ khí trong tay, côn gậy và đồ sắt trong nhà máy không thiếu, tốt nhất lại tìm thêm mấy con dao, chuẩn bị đầy đủ đồ.

Sau đó chính là, chuyển được đồ về thì phải có chỗ để, không để bị ngập nước, còn có thể khoá kín.

Vật tư bọn họ muốn phải nằm trong tay mình.

Quan trọng hơn là, nhà máy không có thuyền, chiếc thuyền duy nhất này là anh ta nhân lúc loạn lạc mà trộm một cái nhỏ về, nhiều lắm là có thể chở được 6 người, đồ đạc cũng không xếp được là bao.

Muốn lôi được hàng hoá ở trong kho lạnh ra thì phải cướp thuyền.

Người ở chợ có hai cái thuyền, cũng là cướp được, vậy thì cũng không đủ chở hàng.

Đều làm việc trên máy tiện, hiện tại những máy móc này cũng không thể dùng, nhưng dù sao trong nhà máy vẫn còn chút vật liệu, Nhậm Vũ Cường bảo Tằng Khải nghĩ cách làm một vài cái bè, có thể kéo sau thuyền để chở đồ.

Chờ sau khi chuẩn bị đầy đủ thì ra tay.

Dặn dò xong những chuyện này, Nhậm Vũ Cường mệt mỏi ngả xuống ngủ, Tằng Khải cảm thấy đáng tin, đi làm theo lời anh ta nói.

Hai ngày sau, Tằng Khải và Nhậm Vũ Cường đi đến chợ.

Gần chợ có nhà dân, đều đã rất cũ kỹ, bọn họ chọn căn nhà gần nhất để dừng lại.

Căn nhà này có tổng cộng năm tầng, nhà cửa cũ kỹ, bên dưới tầng 3 cũng không thể có người ở, đều chen lên bên trên, dẫn đến mùi vị rất lớn.

Đến cũng đến rồi, Tằng Khải hoặc không làm, đã làm thì làm cho trót, cầm d.a.o và gậy gộc cướp sạch tầng này, người già và đàn ông đều đạp vào trong nước, để cho bọn họ tự bơi tự sống, còn có ba người phụ nữ, lớn nhất là 40 tuổi, nhỏ nhất 22 tuổi, đều trói lại mang về trước.

Bọn họ lấy nơi này làm cứ điểm, người đến hết thuyền này đến thuyền khác.

Chờ trời tối, đưa người đến nhà ở gần chợ, một người thân thể khoẻ mạnh, leo lên nóc nhà theo đường ống dẫn nước để ẩn núp trước.

Những nơi này Nhậm Vũ Cường đã quen thuộc từ lâu, một đường thông thuận.

Thời gian vừa đến, Nhậm Vũ Cường tự dẫn người, đá văng cửa phòng, g.i.ế.c đi vào.

Nghĩ đến có đồ ăn, có phụ nữ, cả đám đều đỏ mắt, 33 người đàn ông có 30 người đi ra ngoài, mỗi người đều cầm trong tay tuýp sắt, dao, đồ sắt, gặp người là đập, m.á.u thịt văng tung tóe.

Bà chủ bán hoa quả nhìn thấy chồng c.h.ế.t rồi, chỉ vào Nhậm Vũ Cường vừa khóc vừa mắng. Nói rằng buổi tối mấy ngày trước, còn tưởng rằng anh ta vì mọi người mà mất tích trong lúc hỗn loạn, tất cả mọi người đều thương tâm cho anh ta, không nghĩ tới anh ta lại là loại súc sinh này.

Nhậm Vũ Cường muốn người phụ nữ này rất lâu rồi.

TBC

Bà ta càng mắng, Nhậm Vũ Cường càng đắc ý, anh ta lột sạch người phụ nữ này rồi đánh nhau, muốn bà ta phục tùng, nhưng người phụ nữ cướp d.a.o tự sát, nhanh chóng c.ắ.t c.ổ mình, trước khi c.h.ế.t còn nguyền rủa anh ta:

Tên súc sinh, mày c.h.ế.t không được yên lành.

Sau khi chế ngự toàn bộ người ở chợ, Tằng Khải vẫn dùng thủ đoạn cũ, đánh người ta gần chết, rồi nhốt ở trong tầng lầu thấp nhất khoá trái cửa lại, không có đồ ăn.

Còn có hai người phụ nữ, cũng trói lại dẫn đi.

Sau đó, chính là phá kho lạnh.

Muốn phá kho lạnh chỉ có thể lặn xuống dưới nước, cũng may đều lớn lên ở nông thôn, khi còn bé chơi đùa ở trong sông nước không ít, đều có chút kỹ năng bơi, thể lực lại tốt, tìm chút thời giờ là đã dùng được sức mạnh phá vỡ cửa đá của kho lạnh.

Sau khi cửa mở, một lượng lớn nước chảy vào, rất nhiều vật tư đều hỏng, bọn họ không ngừng xuống nước, không ngừng vơ vét, không ngừng chuyển, lại cũng chỉ chuyển được hơn phân nửa.

Những thứ khác hoặc là bị ngâm nước hỏng, hoặc là bị cuốn đi rồi.

Nhưng may mà một nửa này, cũng đủ cho bọn họ sinh tồn.

Lần cướp đồ này, có mấy người bị thương, bởi vì không có cách nào điều trị, thương thế lặp đi lặp lại không khỏi, cuối cùng c.h.ế.t mất hai người.

Nửa đường lại bởi vì vấn đề phân chia đồ ăn và phụ nữ, lại bạo phát một lần ẩu đả, đánh nhau kịch liệt Tằng Khải cũng không khuyên nhủ, lại c.h.ế.t thêm hai người.

33 người đến cuối cùng chỉ còn lại 29 người.

Mà 5 người phụ nữ bị bắt trở về, có một người bị đánh chết, còn lại đều lần lượt tự sát, không có một ai sống sót.

Bọn họ vẫn luôn làm ổ ở trong nhà máy, qua thời kỳ mưa to là đến thời kỳ động đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-219.html.]

Lúc mưa axit không có nước uống, cũng không có việc gì, còn có thể ra ngoài cướp.

Nhưng đồ ăn cũng sắp tiêu hao hết.

Mãi cho đến khi nghe thấy tin tức căn cứ nhận lao công, bọn họ mới quyết định rời khỏi nhà máy, đến căn cứ thứ hai Nam Giang.

Nhậm Vũ Cường nghĩ rất đơn giản, đến căn cứ nhỏ, bọn họ nhiều người như vậy, còn có thể tiếp tục hợp lại thành đội, không chỉ không bị bắt nạt, còn có thể bắt nạt người khác.

Tiếp theo, chính là cùng nhau đi tới, đi nhầm hướng, trong lúc vô tình phát hiện ra thị trấn Ngô Hưng.

Ban đầu lúc đám Tằng Khải đi ngang qua thị trấn Ngô Hưng, không có ý định dừng lại thêm.

Nhưng Nhậm Vũ Cường cảm thấy một thôn trấn lớn như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ còn mấy người sống sót, không bằng đi tìm một chút xem có phụ nữ hay không?

Tằng Khải biết anh ta lại tái phát bệnh cũ rồi, trước kia cũng là trong tay có chút tiền là chạy đến tiệm cắt tóc, nhìn thấy phụ nữ là không đi nổi nữa.

Nhưng Tằng Khải cũng tán thành đề nghị này, nếu gặp may có người còn sống sót, là sẽ có vật tư.

Lúc vào căn cứ còn chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì, bây giờ có thể cướp một chút.

Bọn họ không thiếu đồ ăn, chỉ thiếu nước.

Trên đường nhiều người không tiện ra tay, sợ mất đi tư cách đăng ký vào căn cứ, nhưng hiện tại bọn họ đi lệch đường, nơi này không có người ở, coi như thuận tiện làm một chuyến.

Sau khi hạ quyết tâm, Tằng Khải cầm vũ khí, dẫn một nhóm người vào trong thị trấn.

Thôn trấn không lớn, nhà dân rải rác bên ngoài đã sụp đổ từ lâu, dù sao ở trung tâm cũng chỉ có mấy con phố, Tằng Khải khóa chặt những nơi còn nguyên vẹn, không có kiến trúc sụp đổ rồi đi tới.

Nhưng còn chưa đi tới gần, đã bị giá gỗ thạch đầu dựng lên ở ven đường chặn lại.

Tằng Khải chỉ cười, chỉ có từng ấy đồ mà muốn cản người lại?

Như này rõ ràng là bên trong có người may mắn còn sống, hơn nữa còn có không ít người.

Nhưng Tằng Khải cũng không lên là đánh, mà chính là phái hai người đi vào tìm hiểu, bọn họ rất nhanh đã bị mấy người đàn ông cao lớn cầm d.a.o và gậy gộc trục xuất ra khỏi đó.

Bọn họ nhớ kỹ Tằng Khải đã dặn dò, không được cứng rắn chính diện, mà phải giả bộ đáng thương.

Nói mình sắp c.h.ế.t đói rồi, mấy ngày rồi không có đồ ăn, bọn họ không có ác ý, chỉ muốn xin một miếng ăn, hoặc là cho chút nước, để bọn họ có sức rời khỏi nơi này đến căn cứ đăng ký.

Người đàn ông khoẻ mạnh ở trên trấn nghe vậy, không quyết định chắc chắn được, quay lại hậu phương hỏi một chút.

Cuối cùng bọn họ lấy một chai nước suối khoáng, một chút lương thực cứu trợ ra, nói với bọn họ mau rời đi.

Sau khi hai người này trở về, Tằng Khải hỏi Nhậm Vũ Cường làm thế nào?

Nhậm Vũ Cường cười khà khà, nói rằng trên trấn này có thể kiếm được rất nhiều.

Lấy ra được đồ cho người khác, nói rõ điều gì? Nói rõ bọn họ không thiếu.

Nếu như chính mình thật sự sắp c.h.ế.t đói, sẽ không quan tâm đến người khác.

Bọn họ chắc chắn có đồ ăn, cũng có phụ nữ.

Vì sao sẵn lòng cho bọn họ ít đồ rồi đuổi đi? Bởi vì bọn họ không muốn xung đột, Nhậm Vũ Cường rất chắc chắn, người ở thị trấn này chắc chắn sống sót không ít, chắc chắn có người già, có trẻ nhỏ, cũng có phụ nữ, những người đàn ông này phía sau có người yếu đuối, cho nên không muốn xung đột, nên đã hy vọng là bọn họ lấy đồ rồi rời đi.

Nếu như đánh nhau, ai sợ bị thường thì người đó chịu thiệt.

Tằng Khải cảm thấy anh ta nói có lý, nhưng không chắc trên trấn này rốt cuộc có bao nhiêu người, nếu như người có thể đánh chỉ khoảng mười mấy người, vậy thì bọn họ hoàn toàn có thể chiếm được cái trấn này.

Đến lúc đó ở lại nơi này, hay là vơ vét sạch rồi lên đường, cũng đều được.

Nhưng nếu như là trên trăm người, vậy thì quá sức rồi, tấn công không được, chỉ có thể nghĩ cách phóng hỏa.

Sau khi đưa ra hai phương án, thì tìm một nơi nghỉ chân ở ngay bên cạnh trấn, sau đó bắt đầu quấy rối liên tục.

Mỗi ngày phái người đến đòi đồ ăn, không cho thì làm ầm lên, đập phá đồ, đánh người, phóng hỏa.

Không ngừng thăm dò phòng tuyến cuối cùng của bọn họ.

Trước kia Nhậm Vũ Cường cũng không phát hiện chính mình có nhiều chủ ý như vậy, trước kia người người đều cảm thấy anh ta là một cái hồ lô vô dụng, nát rượu cờ b.ạ.c không còn gì khác, nhưng sau khi đại loạn, hiện tại có ai mà không tôn trọng gọi anh ta một tiếng anh Nhậm?

Sau khi xảy ra xung đột mấy lần, trên trấn điều động càng nhiều đàn ông hơn, hai bên ra tay đánh nhau.

Nhưng so sánh với những thôn dân ở thị trấn, đám Nhậm Vũ Cường đã quen làm việc nặng, cũng đã từng g.i.ế.c người thấy máu, đánh nhau dĩ nhiên là vô cùng hung hăng.

Loading...