Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:37
Lượt xem: 45
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngô Đại Giang như có điều suy nghĩ, thấp giọng nói ra: “Nhậm Vũ Cường có chút khôn vặt, nhưng chỉ có một chút ý tưởng độc ác, kiểu người trong đầu óc chỉ có dục vọng như anh ta không nghĩ ra được, cũng đều là người này ở sau lưng hiến kế.”
Sau khi mạch suy nghĩ được mở ra, Vu Nhược Hoa cũng hiểu rõ toàn bộ.
“Anh ta phát hiện ra doanh địa của chúng ta, để cho đám Nhậm Vũ Cường ầm ĩ ở trấn Ngô Hưng, bản thân lại lặng lẽ dẫn người tới, chuẩn bị cướp của chúng ta, đây là đang chuẩn bị cho phương án thứ hai của mình, Nhậm Vũ Cường có thể thành công, thương vong cũng không phải anh ta, không thể thành công, anh ta cũng không có gì tổn thất, nói không chừng còn có thể cầm đồ đến căn cứ, thật là giảo hoạt.”
Ánh mắt Khương Nặc nhìn về phía lão Lý.
“Lúc mấy người tập kích doanh địa này, tôi nghe thấy một câu, nói bên trong có đồ ăn, còn có phụ nữ, không đập thì ngày mai sẽ là của người khác.” Nói đến đây, cô dừng lại sơ qua một chút: “Làm sao mấy người biết ở đây có phụ nữ?”
Nghe thấy vấn đề này, sắc mặt Lý Mộng cứng đờ.
Đúng vậy, sau khi phát hiện ra bọn họ, tất cả mọi người đều đóng cửa không ra khỏi doanh địa, cẩn thận phòng bị, làm sao bọn họ lại biết có phụ nữ?
Trừ phi...
Trừ phi lúc mình đốn củi bị bọn họ nhìn thấy.
Nghĩ đến khả năng bởi vì chính mình mà lộ hành tung, biểu cảm của Lý Mộng rất khó coi.
Khương Nặc nhìn cô ấy một chút, biết cô ấy đang suy nghĩ gì.
Cô không muốn phải lên an ủi cô ấy với chuyện như này, cứ luôn an ủi bao bọc, cũng không phải là chuyện tốt.
Nhưng cô cũng không muốn Lý Mộng suy nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng.
“Không nhất định là có liên quan đến cô, cho dù có liên quan, chuyện này cũng có thể tránh né. Dù sao chúng ta cũng không phải là ngăn cách ở đảo hoang.” Cô nói nhỏ.
Lý Mộng nhìn cô một cái, nhẹ gật đầu, nhưng vẫn nhíu mày thật chặt.
Bắp đùi lão Lý đau dữ dội, khiến cho nói chuyện cũng mơ hồ không rõ: “Tôi là dụ dỗ anh ta... Tôi đoán một nơi lớn như vậy, có thể có rất nhiều người, dĩ nhiên là sẽ có phụ nữ, vì để lừa cho anh ta ra tay trước, nên tôi đã nói tận mắt nhìn thấy phụ nữ...”
Khương Nặc quay đầu nói với Ngô Đại Giang: “Anh đi hỏi người kia, xem có nói giống như này không?”
Ngô Đại Giang gật đầu, cầm dụng cụ tra khảo đi qua đó.
Rất nhanh bên kia cũng là một trận gào khóc thảm thiết, Ngô Đại Giang nhanh chóng lau mồ hôi trở về: “Anh ta nói cũng gần như vậy.”
TBC
Nhưng Khương Nặc vẫn không tin lời của mấy người này lắm.
Sự tồn tại của doanh địa, có khả năng đã bị đám người kia biết rồi.
Có trốn tránh thế nào thì phiền phức cũng sẽ tự nhảy ra, không bằng hiện tại quyết định, chủ động xuất kích, đánh cho bọn họ trở tay không kịp, chấm dứt tai hoạ về sau.
Khương Nặc suy nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Lý Mộng và Ngô Đại Giang, còn có mẹ.
“Nếu như tôi nói, tôi định đến trấn Ngô Hưng cứu người, mọi người có đồng ý không?”
Ngô Đại Giang nghiêm túc suy nghĩ một lát, dùng sức nhẹ gật đầu: “Cô Khương, tôi đồng ý, những thôn dân kia con người không tệ, còn có thể gây trồng ra được số lượng lớn nấm có thể ăn, hiện tại với hoàn cảnh khí hậu này, không trông cậy được vào làm ruộng, kỹ thuật của bọn họ rất quý giá, huỷ đi thì thật đáng tiếc, nếu như có thể cứu được, tương lai chưa chắc đã không có chỗ tốt nào với chúng ta. Cô muốn đi, tôi và cô cùng đi.”
Lý Mộng cũng gật đầu, đi đến trước mặt Khương Nặc: “Trấn Ngô Hưng cách chúng ta không xa, nếu như rơi vào tay nhóm người này, sẽ trở thành kẻ ác gần chúng ta, sớm muộn cũng sẽ đốt đuốc tới đây, đây không chỉ là cứu người, cũng là cứu mình.”
So sánh với bọn họ, Vu Nhược Hoa vô cùng dứt khoát.
“Nặc Nặc, mẹ không nói đạo lý tốt đẹp gì đó, nhưng con muốn đi, mẹ sẽ ủng hộ con!” Nói xong, bà quay người trở lại cái bàn, cầm d.a.o thái của mình lên, tr
ên mặt lại toả ra một luồng sát khí “Không có gì khác, tôi chỉ tin con gái tôi.”
Khương Nặc hơi mím môi.
Cộng thêm cả mẹ, bọn họ tổng cộng cũng chỉ có 4 người, sức chiến đấu của Ngô Đại Giang còn không đáng chú ý.
Nói thật, ở tận thế, sức mạnh của bọn họ rất nhỏ.
Nhưng lúc này, mỗi người đều không hề sợ hãi.
Mơ hồ trong đó, cô dường như cảm thấy toà hải đăng ở trong bão táp phía xa kia, lại loé lên chút ánh sáng ở trong cơn mưa gió.
Cô đã làm rõ suy nghĩ, trầm giọng nói: “Kế hoạch của bọn họ là đêm nay phóng hỏa, vì để đốt lớn một lần, hai ngày này người đều ra ngoài thu thập củi, đang ở trong trạng thái phân tán, là thời cơ ra tay tốt nhất của chúng ta. Nhưng doanh địa không thể không có ai phòng thủ, việc này con và Lý Mộng làm, mẹ và Ngô Đại Giang, A Muội ở lại doanh địa.”
“Được.” Vu Nhược Hoa nói: “Bây giờ A Muội rất lợi hại, có chúng ta ở đây, con yên tâm đi.”
“Gâu! Gâu!” A Muội nghe thấy tên mình, không cần biết là nói cái gì, hí ha hí hửng chạy tới, đứng chen vào giữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-221.html.]
Lý Mộng thấy Khương Nặc đã quyết định, cũng không nói gì thêm, quay người về biệt thự số hai chuẩn bị.
Khương Nặc nhìn lão Lý trên mặt đất, rút cây gậy sắt cắm trên đùi anh ta ra, nói với Vu Nhược Hoa và Ngô Đại Giang.
“Nửa tiếng nữa con và Lý Mộng xuất phát, hai người ngoại trừ bảo vệ tốt doanh địa, thu dọn đống đồ mà con mang về một chút. Mà hai người này, là do mọi người thẩm vấn, bây giờ giao cho hai người xử lý sạch sẽ.”
Xử lý sạch sẽ, cũng chính là giết.
Khương Nặc vừa mới từ bên ngoài về, cũng không cần chuẩn bị gì, nhưng vẫn làm dáng một chút.
Cô tự khiêng túi chứa đồ để ở biệt thự số 3, một cái hộp đồng sơn đen, một số vòng ngọc.
Gần đây thời tiết vẫn ổn, ngoại trừ lạnh thì tạm thời không có khuyết điểm nào khác, cô lại lấy cả rau trồng trong nhà kính ra, đặt ở sân thượng tầng 3.
Tưới nước lên, có thể mọc ra chút ít.
Lúc này cũng đã gần đến thời gian rồi, Khương Nặc tuỳ tiện xếp mấy cái cốc và mấy thứ đồ lặt vặt vào trong ba lô, rồi đi ra khỏi biệt thự.
Lúc đi ra, Lý Mộng cũng đã chuẩn bị xong.
Cô ấy vẫn mặc áo lót lao động và đồ lao động, trên dưới cũng rất nhiều túi, chứa đồ thuận tiện, nhưng mấy ngày này rõ ràng rất lạnh, vừa vặn Khương Nặc cầm trong tay bộ quần áo, ném cho cô ấy: “Mặc cái này này.”
Chiếc áo jacket màu nâu đậm này ở trong đống vật tư của Hồ Nhị, một bọc có 7 chiếc, là quần áo làm việc của nhân viên ở căn cứ, cũng không biết là bọn họ trộm được ở đâu hay là cướp được.
Lúc này trên người Khương Nặc cũng khoác một chiếc.
Lý Mộng không biết bộ quần áo này, nhưng Khương Nặc cho cô ấy thì cô ấy mặc, hơn nữa bên trong cái áo này có hai cái túi, ngược lại là phù hợp để bỏ s.ú.n.g ngắn.
Lần trước đi ra ngoài cũng đeo khẩu trang, lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc này, Ngô Đại Giang và Vu Nhược Hoa đang hạ hàng hoá vật tư từ trên xe xuống, trên thùng xe jeep còn có một đống lớn.
Lý Mộng khen một tiếng: “Cô đi đâu mà kiếm được nhiều vật tư như vậy?”
Khương Nặc không nói nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Gặp được mấy kẻ cặn bã, trừng trị người xong thì kéo đồ về.”
“Không tệ, tôi cũng muốn làm như vậy.”
“Cô Khương, hai người cần dùng xe không?” Ngô Đại Giang đi tới: “Muốn lái xe, hay là lái xe hàng kia, cái kia vốn dĩ đã nát rồi, có làm hỏng cũng không tiếc, chiếc xe jeep này dáng vẻ vẫn rất mới.”
Thấy anh ta sờ lên chiếc xe jeep vẻ mặt yêu quý, Khương Nặc nghĩ một chút: “Hôm nay không cần xe, chúng tôi đi bộ qua đó, vừa vặn muốn luyện ná cao su một chút.”
Nói xong, Khương Nặc và Lý Mộng rời khỏi doanh địa.
Bọn họ có nhiệm vụ của chính mình, người ở lại cũng có chuyện bản thân cần phải làm.
Ngô Đại Giang không hỏi nhiều, chỉ khoá chặt cửa lớn, rồi xử lý vật tư và xe.
Biệt thự có gara tầng hầm, trước đó thật vất vả mới quét dọn được xong, biệt thự số 2 đổ đầy vật tư, bên căn số 1 vẫn còn để lại, anh ta đỗ chiếc xe jeep vào trong đó.
Hiện tại trong ngoài doanh địa đều đỗ xe, cơ bản đều là khung giá riêng lẻ không thể dùng, Ngô Đại Giang đột nhiên cảm thấy những thứ sắt vụn này vây xung quanh biệt thự, cũng được tính là thêm một lớp phòng ngự.
Vật tư bên trên thùng xe ngổn ngang cái gì cũng có, còn có xe gắn máy, đều rất mới, xem ra là cô Khương mang về để chuẩn bị sửa lại.
Ngô Đại Giang cất kỹ những thứ này, chờ sau khi anh ta quay lại, Vu Nhược Hoa đã gỡ gần hết hàng hoá xuống.
Anh ta vội vàng đi lên, cùng với Vu Nhược Hoa chuyển đồ.
Ngô Đại Giang phát hiện, trong lúc vô tình, sức lực của mình đã lớn hơn rất nhiều.
Trước kia chuyển nhiều đồ như vậy, đã mệt mỏi tê liệt từ lâu, bây giờ lại vẫn còn có thể kiên trì, thể lực và sức chịu đựng cũng đã hoàn toàn khác nhau.
Hình như bắt đầu từ lần bị ốm kia, trong ý thức mơ hồ, anh ta thấy cô Khương cho mình uống một cốc nước vô cùng ngọt mát, cũng có thể là lúc ấy anh ta quá khát, nước vào trong miệng như là trời hạn gặp mưa.
Nhưng anh ta không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy mình may mắn.
Trái đất đã biến thành như này, sinh vật cá thể xảy ra một vài thay đổi có gì mà kỳ quái chứ? Không phải A Muội cũng dài đến 2 mét sao?
Thu dọn đồ đạc được khoảng bảy tám phần, Ngô Đại Giang vừa nghỉ ngơi để thở, lại thấy Vu Nhược Hoa cầm d.a.o bổ củi, đi tới trước mặt lão Lý.
“Thu dọn đồ xong rồi, rác rưởi cũng nên thanh lọc một chút rồi.” Vu Nhược Hoa nói.
Thỉnh thoảng bà nói chuyện rất giống cô Khương, không hổ là mẹ con.