Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 223

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:42
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảng cách 25 mét, người trưởng thành dùng tốc độ chạy nhanh nhất, chớp mắt đã có thể đến trước mặt Khương Nặc.

Khương Nặc không trốn tránh, một lần nữa nhắm chuẩn, lại b.ắ.n ra một viên.

Lần này trái lại b.ắ.n trúng.

Có thể là khoảng cách gần, cô nhắm ngay bụng, viên đạn cũng trực tiếp phụt một tiếng b.ắ.n vào trong bụng của mục tiêu, anh ta hét thảm một tiếng, ngã sấp xuống ngay tại chỗ.

Đồng thời, một người cuối cùng kia đã tiếp cận Khương Nặc, rìu sắt trong tay ma sát với gió dùng sức đánh về phía cô!

Khương Nặc lắc mình một cái tránh thoát, cô còn muốn tiếp tục luyện ná cao su, nhưng Lý Mộng chạy từ phương hướng ngược lại đến đã ra tay trước rồi.

Hai viên bi 8 b.ắ.n vù vù vào trong đầu gối anh ta, người đàn ông không đứng vững trực tiếp ngã sấp xuống.

“Con đĩ này, mày sẽ c.h.ế.t rất khó coi!”

Anh ta còn đang doạ nạt, định cầm rìu đứng lên.

Khương Nặc a lên một tiếng, nếu như người này xoay người chạy, kéo dài khoảng cách với anh ta, có thể luyện ná cao su thêm một phát.

Nếu đã vội chịu chết, vậy thì tác thành cho anh ta lên đường đi.

Nhân lúc người đàn ông còn chưa đứng thẳng, cô đá một cái vào huyệt thái dương của người đàn ông, đạp cho anh ta choáng váng hoa mắt, lần nữa mất đi thăng bằng ngã sấp xuống, sau đó, Khương Nặc lấy ra con d.a.o nhỏ bên người cắt cổ.

Người bên cạnh kia còn đang ôm bụng chửi rủa, Khương Nặc không nói hai lời, cũng giải quyết cùng lúc.

Người đàn ông ban đầu bị đánh bể đầu kia, thấy tình thế không đúng đã chạy từ lâu, nhưng không cần chờ Khương Nặc đuổi theo, Lý Mộng dùng viên bi 8 b.ắ.n vào chân anh ta khiến anh ta lại một lần nữa ngã xuống mặt đất.

Anh ta không nghĩ đến cơn đau đớn kịch liệt vì trên đầu thiếu mất một mảng lớn da thịt nữa, đứng lên định chạy trốn, Khương Nặc đã đi tới phía sau anh ta, lưu loát kết liễu anh ta.

Đến đây, đội của Nhậm Vũ Cường còn lại 23 người.

Khương Nặc lục soát trên người bọn họ, ngoại trừ một cái bật lửa duy nhất, thì không còn tìm ra được cái gì khác.

Lý Mộng nhìn một xe củi này, khẽ vỗ nói: “Cái này không tệ, kéo về doanh địa có thể đốt tầm vài ngày.”

“Đi thôi, sắc trời không còn quá sớm nữa.” Khương Nặc nói.

Hiện tại trời tối sớm, sau 5 giờ đã dần dần vào đêm, kế hoạch của Nhậm Vũ Cường là 5 rưỡi phóng hỏa đốt thị trấn, còn khoảng gần hai tiếng nữa là đến giờ.

Lý Mộng gật đầu, hai người tiếp tục cẩn thận tiến lên.

Đối phương không có vũ khí nóng là điều kiện tiên quyết, trong lòng Khương Nặc không sợ, Lý Mộng bởi vì có cô ở đây, cũng không lo lắng chút nào.

Đối phương còn có 23 người, lại phân tán để đi nhặt củi, rất dễ gặp được.

Nhưng mãi cho đến khi cô đi đến bên cạnh thị trấn Ngô Hưng, cũng không thể gặp được một người.

Cứ điểm của đám người Nhậm Vũ Cường, địa điểm, thời gian phóng hoả trong kế hoạch, những tin tức này đều đã biết, Khương Nặc dẫn theo Lý Mộng vòng qua nơi bọn họ có khả năng đang chiếm dụng, đi đến một căn nhà cũ bên đường cái.

Nơi này trước kia hình như là một quán cà phê internet, nhưng lúc này ngoại trừ bảng hiệu có thể nhìn thấy được lờ mờ, cái gì khác cũng đã mất, trên vách tường còn có vết nứt.

Lý Mộng đứng ở tầng hai, nhìn cái khe lớn ở trên tường, thử độ cao một chút, cảm thấy có thể dùng được.

Ngược lại bớt đi thời gian cho mình làm giá đỡ súng.

Cô ấy lấy những bộ phận của s.ú.n.g trường từ trong ba lô ra, động tác lắp ráp thành thạo, lên đạn, sau đó gác s.ú.n.g ở trên hốc tường.

Nơi này gần mạng lưới phòng ngự của thị trấn Ngô Hưng khoảng 150 mét, thuộc phạm vi tự tin khi b.ắ.n s.ú.n.g của Lý Mộng.

Không có ống ngắm, khoảng cách này đối với cô ấy đã có áp lực nhất định.

Bởi vì cô ấy nhất định phải trân quý mỗi một viên đạn.

Lý Mộng điều chỉnh hô hấp, cầm s.ú.n.g cẩn thận cảm nhận khoảng cách, Khương Nặc thấy cô ấy hoàn toàn tập trung vào, nhân tiện nói: “Cô ở đây trông coi, hành động tùy theo hoàn cảnh, đừng tùy tiện nổ súng, tôi cần cô giúp tôi cứu con tin.”

Lý Mộng hỏi: “Cô muốn đi ra ngoài?”

Khương Nặc nhẹ gật đầu: “Ừm, còn lại 23 người, nhiều lắm, nhân lúc người còn ở bên ngoài, tôi muốn giải quyết trước mấy người.”

Khương Nặc một mình về tới gần rừng cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-223.html.]

Muốn nhặt củi, nơi này nhiều nhất, theo lý thuyết không nên chỉ có 3 người.

Hay là nói những người khác đi xa hơn?

Cô luôn cảm thấy có chút kỳ quặc.

Theo lý thuyết, bọn họ muốn phóng hỏa đốt toàn bộ khu vực có người còn sống của thị trấn Ngô Hưng, bức ép dân trong thị trấn đi ra ngoài, thì cần một số lượng lớn củi, thời gian chuẩn bị 2 ngày cũng có vẻ gấp gáp.

Vậy bây giờ những người này ở đây làm gì?

Khương Nặc đứng ở bên một gốc cây c.h.ế.t héo, trong lòng luôn cảm thấy không ổn.

Nhìn thời gian còn có hơn một tiếng đồng hồ là trời sẽ tối, theo lý thuyết, nhóm người này hiện tại nên bề bộn nhiều việc mới đúng.

Nếu như củi lửa đầy đủ, vậy tại sao bây giờ không châm lửa? Nhất định phải đợi đến lúc trời tối mới châm lửa?

Hiện tại là ban đêm, làm cái gì cũng không tiện lắm.

Từ lời của lão Lý, đêm nay châm lửa chỉ là thời gian bọn họ quyết định sơ bộ, không nhất định phải chắc chắn như vậy.

Khương Nặc nghĩ đến những điều này, chậm rãi quay trở về nơi vừa rồi đánh g.i.ế.c 3 người này, phát hiện t.h.i t.h.ể vẫn còn ở nguyên tại chỗ, không có dấu vết bị lật qua lật lại, cành khô bên cạnh t.h.i t.h.ể cũng vấn giống như lúc rời đi, không bị giẫm lên.

Nơi này cách thị trấn cũng không xa, nếu có người vào trong rừng lấy củi, không thể có khả năng không phát hiện ra được.

Nói rõ căn bản không có ai đến.

Đầu óc gừng bình tĩnh, không ngừng làm rõ những suy nghĩ, bài trừ các loại khả năng.

Có lẽ là công nhân lười nhác, cũng ôm tâm tư giống như lão Lý, giả bộ đi ra ngoài kiếm củi, thật ra là đi loạn khắp nơi, tìm kiếm đường lui.

Nhưng vừa nghĩ đến điều này, Khương Nặc lại lắc đầu.

Loại khả năng này cũng không phải là không có, chỉ là rất nhỏ.

Quản lý lỏng lẻo như thế nào, lòng người có rối loạn như thế nào, hiệu suất làm việc quá thấp, Tằng Khải cũng không phải người dễ nói chuyện.

Vậy cũng chỉ có thể là có kế hoạch khác.

Đám lão Lý đều đã khai báo hết những lời cần nói, hai bên tách ra để thẩm vấn, rất khó để khẩu cung thông đồng bịa đặt hoàn mỹ, đoán chừng là chủ ý nhất thời của đám Nhậm Vũ Cường.

Là cái gì đây?

Khương Nặc cẩn thận nhớ lại nội dung mà lão Lý đã nói, cùng với tất cả chi tiết lấy được ở thị trấn Ngô Hưng.

Sau đó, xác định bốn bề vắng lặng, cô cúi người ở dưới thân cây, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ, tìm tới thị trấn Ngô Hưng.

Mặc dù cũng có những cách khác, nhưng tìm trên bản đồ là nhanh nhất.

Cô nhanh chóng xem toàn bộ địa hình xung quanh thị trấn, ghi nhớ mục tiêu trong đầu, rồi yên lặng cất lại điện thoại di động.

Lúc này, cô nghe thấy được một tiếng động vô cùng nhỏ bé.

Là tiếng bước chân, còn có tiếng bánh xe đẩy đang chuyển động.

Cách đây rất xa, cho nên tiếng động rất yếu, hơn nữa hình như chỉ có một người.

Khương Nặc dứt khoát không tiếp tục ẩn mình nữa, bước nhanh về phía phát ra tiếng động.

Cô không che giấu chút nào, tiếng chân giẫm lên cây khô và lá mục rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của đối phương, anh ta cảnh giác nhìn bốn phía một chút, nhưng lúc này Khương Nặc đã ở bên cạnh anh ta kéo căng ná cao su.

Viu ——

Chắc lần này gặp phúc nên may mắn, b.ắ.n chuẩn vô cùng, còn là dùng đạn đặc chế, Khương Nặc nhắm ngay bụng, hòn đạn đã thật sự xuyên qua tay vịn của xe đẩy, thoáng cái đã b.ắ.n trúng vào bụng của đối phương.

“A a —— “

TBC

Đối phương phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, hai chân khuỵu xuống nằm rạp trên mặt đất.

Anh ta muốn đứng lên, nhưng thịt trong bụng như bị thứ gì đó móc lấy, khẽ động là xé rách ruột, đau đến mức anh ta chỉ có thể tiếp tục quỳ xuống đất, lớn tiếng kêu to.

Khương Nặc lại đứng tại chỗ cảm nhận một chút, hồi tưởng lại cảm giác b.ắ.n viên đạn vừa rồi.

Loading...