Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:44
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu như mỗi lần đều có thể b.ắ.n chuẩn như vậy thì tốt.
Sau này kẻ địch sẽ càng ngày càng mạnh, một chọi một còn dễ nói, dưới tình huống một chọi nhiều, thì sẽ phải dùng thủ đoạn làm bị thương từng người một để tiến hành giảm quân số của đối phương.
Như vậy có thể từ đánh mười biến thành đánh 5.
Khương Nặc thu ná cao su lại đi đến bên cạnh người đàn ông, anh ta còn đang có ý đồ chống đỡ thân thể đứng lên, nhưng thực sự quá đau quá đau, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
“Cô... cô là người ở thị trấn hả, thả tôi đi... tôi chẳng hề làm gì... Đều là Tằng Khải kia, và cậu của gã làm, chúng tôi cũng không có cách nào khác... Không nghe theo bọn họ, thì sẽ không có đồ ăn, không làm việc cho bọn họ... thì không sống nổi... Tôi cũng không muốn như vậy...”
Khương Nặc nhếch miệng.
Những lời này, người khác tin hay không cô không biết, dù sao cô cũng không tin.
Cô đạp người đàn ông lăn xuống, lại hung hăng giẫm lên chỗ đau của anh ta.
“A —— a ——! !”
Người đàn ông điên cuồng gào lên, đau đến mức toàn thân co quắp, sau gáy đều là mồ hôi.
Khương Nặc buông chân ra, để anh ta bình thường trở lại, rồi nói tiếp: “Người của các anh ở đâu?”
“Tôi, tôi không biết...” Người đàn ông co quắp, hai tay che ở trên vết thương, muốn ngăn cho nó ngưng chảy máu: “Đều đang... Chuẩn bị củi lửa… đợi, đợi trời tối...”
“Có phải Nhậm Vũ Cường còn có kế hoạch khác hay không?” Cô lại hỏi.
“Không có...”
Sau khi người đàn ông nói xong, lại bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ.
Dù sao chuyện xấu cũng là Tằng Khải bắt anh ta làm, không phải tự anh ta làm, anh ta cũng không có cách nào khác.
Đối với những người ở thị trấn đã c.h.ế.t kia, anh ta cũng đồng tình, nhưng không liên quan gì với anh ta, anh ta chưa bao giờ g.i.ế.c người.
Khương Nặc nhìn thấy anh ta đau đớn thành như này, hiện tại quả thật là rất sợ chết, dường như là thật sự không biết Nhậm Vũ Cường có dự định gì khác.
Cho dù là thật hay là giả, Khương Nặc không định lãng phí thời gian ở trên người kẻ làm bia đỡ đạn.
Một d.a.o kết liễu anh ta, quay người đi về ngọn núi phía sau thôn trấn.
Nhìn từ trên bản đồ, nơi này trước kia là một vườn trái cây sinh thái cỡ nhỏ, bên trong còn có nông gia.
Nhưng toàn bộ thôn trấn lấy công nghiệp làm chủ, chủ yếu làm dầu máy bán buôn, vườn trái cây này thực sự có vẻ không thích hợp, có lẽ tình hình kinh doanh cũng không tốt.
Sau tận thế liên tiếp là lũ lụt mưa axit, vườn trái cây chắc chắn đã không còn tồn tại nữa.
Nhưng Khương Nặc đoán, khu vực nấm ăn được chắc là ở đây.
Trên bản đồ không tìm được bất luận tin tức gì liên quan đến nấm ăn được, nhưng theo như chủ sự hiện tại của thị trấn Lưu Tùng nói, con trai của ông ấy vẫn đang kinh doanh nấm có thể ăn được, vừa vặn khu vực là ở trên đỉnh núi, không bị lũ lụt ngập đến.
Toàn bộ thôn trấn này, cách núi gần nhất, là ngay vườn trái cây sinh thái này.
TBC
Đoán chừng đã từ rất lâu rồi vườn trái cây đã chuyển đổi thành khu vực nuôi dưỡng nấm ăn được, chỉ là tên công ty vẫn chưa thay đổi, bản đồ cũng chưa cập nhật.
Rất có thể trong lúc con tin bị tra tấn, đã vô tình tiết lộ ra khu vực nấm ăn được.
Đám Tằng Khải lập tức dẫn người đi tìm.
Từ doanh địa đến đây, Khương Nặc đã g.i.ế.c tổng cộng 7 người, 7 người đều là đi ra ngoài tìm củi.
Chắc là Tằng Khải lại dẫn theo mười mấy người.
Còn lại phân tán đi ra nhặt củi, thảo nào không gặp được bóng người nào.
Nghĩ tới đây, Khương Nặc bước nhanh hơn.
...
Ngọn núi ở phía nam thị trấn cũng không cao, Khương Nặc thuận đường đi, rất nhanh, cô đã nghe thấy tiếng bánh xe đẩy két két.
Cô trốn ở trong một bức tường đổ ven đường, quan sát tỉ mỉ.
Đó là 4 người đẩy 3 cái xe đẩy không, còn có 1 người vác 3 cái túi rỗng lớn, vội vã chạy lên trên, sắc mặt phải gọi là vui mừng hớn hở.
“Nhanh! Anh Tằng đã nói rồi, bên trên tất cả đều là đồ ăn, nấm hương, nấm kim châm, đều mang đi hết, đủ cho chúng ta đổi 2 danh ngạch ở căn cứ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-224.html.]
“Đám súc vật này, giả bộ ở trên trấn tử thủ, kết quả đồ tốt đều ở trên núi, may mà anh Nhậm bắt được người, đã hỏi ra rồi...”
Khương Nặc mấp máy môi.
Quả nhiên là nhà trồng nấm bị phát hiện rồi.
Có thể g.i.ế.c một người thì giết, cô xoay người bò lên trên bụi cỏ dại ở phía sau, trực tiếp leo núi đi lên, ở giao lộ với đường cái tiếp theo đã có mai phục trước.
Những người đó đi cũng rất nhanh, chạy như bay, chớp mắt lại tới.
Đầu ngón tay Khương Nặc khẽ động, một viên đạn đặc chế bất thình lình nắm trong tay, cô nhanh chóng kéo căng ná cao su, theo như Lý Mộng nói, hai mắt nhìn chằm chằm mục tiêu, quên đi động tác tay, trực tiếp b.ắ.n một viên ra ngoài.
Chậc.
Vẫn b.ắ.n lệch.
Cô hít vào một hơi, rất nhanh lại b.ắ.n phát thứ hai, thứ ba.
Viên thứ hai b.ắ.n vào đầu một trong số những mục tiêu, viên thứ tư b.ắ.n vào bả vai.
Khương Nặc cầm ná cao su, đến gần từ chính diện, vừa đi vừa bắn, trong lúc nhất thời m.á.u thịt văng tung toé, tiếng kêu rên liên hồi.
“Con đĩ này, mày nhất định phải chết!”
Đám đồng bọn gục mất ba người, nhưng người trưởng thành chạy 100 mét bình thường chỉ cần 15 giây, từ lúc kéo ná cao su đến lúc nhắm chuẩn đến b.ắ.n ra, cần 5 giây.
Cộng thêm b.ắ.n hụt, cho dù động tác có nhanh, cũng chỉ đủ để giải quyết ba người, huống chi khoảng cách giữa bọn họ căn bản không đến 100 mét.
Chớp mắt một cái, một người đàn ông đã cầm d.a.o bầu bổ về phía Khương Nặc.
Khi trước mặt nhận sự tấn công thì con người thường có xu hướng nhắm mắt trong vô thức, đồng thời ngăn ở trên đầu, đây là bản năng sinh tồn.
Hiển nhiên gã ta đã g.i.ế.c người, trên mặt mười phần tàn bạo.
Gã ta là người xông đến đầu tiên, phía sau còn có một người bị thương ở chân đi theo, viên đạn đặc chế tạo thành tổn thương khá lớn, anh ta cầm theo d.a.o khập khiễng xông lên, tốc độ chậm hơn mấy phần.
Bị hai người vây quanh tấn công, trong số đó còn có một người bị thương, mặc dù Khương Nặc không có bất kỳ suy nghĩ khinh địch nào, nhưng trong lòng đã hạ tử hình cho bọn họ.
Mỗi ngày cô đều kiên trì luyện dao, chính là để cho những thời khắc như này.
Cô có thể nhìn thấy tất cả những động tác nhỏ bé của đối phương, và ý đồ ra tay.
Trước lúc đối phương c.h.é.m tới, cô đã tránh đi từ lâu.
Trước lúc đối phương né ra, cô đã đ.â.m mũi d.a.o đến vị trí đã phán đoán trước sớm một giây.
Trên bản chất, đây là áp chế của thực lực và tốc độ, nhưng trong mắt hai người đàn ông, lại cảm thấy mỗi một bước đi của mình dường như đã được sắp xếp xong rồi.
Dường như là chính mình ưỡn n.g.ự.c dâng trái tim lên mũi dao.
Bọn họ sợ hãi trừng to mắt, đơn giản chính là gặp quỷ.
Khương Nặc không biểu cảm xoắn vặn chuôi đao, trực tiếp vặn cho trái tim của người đàn ông thành thịt nát, c.h.ế.t không thể c.h.ế.t lại, mới rút d.a.o ra, nhẹ nhàng vẩy m.á.u trên thân d.a.o một chút.
Tiếp theo.
Xử lý xong bốn người, Khương Nặc đẩy một cái xe đẩy, kéo thấp vành mũ, nhanh chóng đi lên phía trước.
Lúc này sắc trời đã tối đi.
Nhưng cách lúc trời hoàn toàn tối, còn một khoảng nhất định.
Trời càng lúc càng tối, càng khiến cho Khương Nặc thoải mái dễ chịu.
Không cần tìm đường, ở phía xa xa, cô nhìn thấy có nơi đang bốc cháy, khói dầy đặc nhanh chóng bốc lên, đoán chừng bên kia chính là nhà nấm.
...
“Lưu Dương, anh đi nhanh đi! Nếu anh không đi thì không kịp nữa!” Nhìn lửa đang bốc cháy, Trương Nguyệt lo lắng kêu lên.
“Anh không thể đi.”
Lưu Dương nói xong, cầm lấy một cái tuýp sắt, cắn răng đứng trước nhà nấm: “Em trốn đi đi.”
Trương Nguyệt Nhã cắn môi, không làm gì được anh ta, chỉ có thể không nhịn được mà rơi lệ.