Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 225
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:46
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi mưa to, hai vợ chồng bọn họ đang nuôi nấm có thể ăn được, công nhân cũng là người một nhà ở thị trấn, ít nhiều cũng kiếm được ít tiền, cuộc sống coi như hạnh phúc.
Lúc thế giới bị thiên tai huỷ diệt, cũng may những căn nhà nấm này, khiến cho những người ở thị trấn có chút đồ ăn, không đến mức c.h.ế.t đói.
Đây là quyết định của cha và Lưu Dương, cũng là quyết định của cô ấy.
Trong vòng lặp thiên tai và biến cố, c.h.ế.t chóc và biệt ly, bọn họ miễn cưỡng chống đỡ được.
Mãi cho đến khi có một đám lưu manh đi vào trấn Ngô Hưng.
Mọi người có ý đồ phản kháng, lại đánh giá nhẹ sự tàn nhẫn của dân liều mạng, có người đã chết, còn có người trở thành con tin.
Đêm đó, cha chồng Lưu Tùng đưa ra quyết định, để phụ nữ và trẻ con của thị trấn trốn đến nhà nấm.
Gần như mỗi nhà đều có trẻ con, đây là mạng sống của tất cả mọi người, là hi vọng của mọi người.
Nhà nấm ở trên núi, là nơi không đáng chú ý, còn có hầm ngầm cỡ lớn có thể ẩn náu, không dễ bị tìm thấy.
Mà người ở trên trấn, từ ngày đó trở đi, cắt đứt tất cả qua lại với nhà nấm, những người còn ở lại bắt đầu tử thủ với đám lưu manh.
Nhưng cuối cùng, nhà nấm vẫn bị phát hiện.
Lưu Dương không biết trên trấn xảy ra chuyện gì, cũng không biết cha còn sống hay không, lòng anh ta nóng như lửa đốt, nhưng lưu manh c.h.é.m g.i.ế.c lên, anh ta chỉ có thể bảo phụ nữ và trẻ con nhanh chóng trốn vào hầm ngầm.
Mà anh ta không thể đi, cũng không đi được.
Nếu như nhà nấm này bị huỷ mất, đừng nói tâm huyết những năm này bị huỷ, tiếp theo mọi người làm thế nào chống đỡ được với giá lạnh và nghèo đói?
Tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, còn có thể đến căn cứ báo danh làm lao công, những người già, phụ nữ, trẻ nhỏ kia thì đáng c.h.ế.t sao?
“Lưu Dương, em xin anh, đi nhanh đi... Đi nhanh đi...!” Trương Nguyệt Nhã gần như khóc thành nước mắt, dậm chân mắng anh ta: “Em xin anh... Mọi người c.h.ế.t đói thì c.h.ế.t đói, em chính là ích kỷ như thế... Em chỉ muốn anh sống! Anh không đi, em cũng không đi... Nếu như em bị những người đó làm nhục, bị bọn họ hại, thì chính là lỗi của anh... Anh suy nghĩ kỹ cho em!”
Lưu Dương cũng không quay đầu lại, không để ý đến sự tức giận của cô ấy, chỉ quay lưng về phía cô ấy quát lên: “Em suy nghĩ cho con một chút đi.”
Nước mắt Trương Nguyệt Nhã càng chảy hăng hơn.
Con gái cô ấy mới 4 tuổi, còn nhỏ như vậy, cuộc đời đã có một nửa vượt qua thiên tai thay đổi thất thường.
Con gái nhát gan như vậy, ngủ cũng phải ôm cô ấy, chỉ chút tiếng động cũng tỉnh lại, trong đêm khóc đòi mẹ bế, đôi tay nhỏ mềm mại sờ lên mặt mẹ, lặp đi lặp lại xác định sự tồn tại của cô ấy.
Sau này sao con bé có thể không có mẹ chứ? Con bé sẽ không ngủ được, con bé sẽ sợ.
Trái tim Trương Nguyệt Nhã cũng muốn vỡ vụn ra, cuối cùng chỉ có thể lau nước mắt, bỏ lại chồng, quay đầu chạy về phía hầm ngầm.
Thấy tất cả mọi người đã rút lui, cuối cùng Lưu Dương cũng yên tâm hơn không ít, cầm tuýp sắt cùng với hai người đàn ông còn sót lại canh giữ ở lối vào nhà nấm.
Người bên ngoài phóng hoả, ngọn lửa không ngừng cháy vào trong, bọn họ ra sức dập lửa.
Lửa lan tràn từng chút một, đều có thực vật c.h.ế.t đi, mọi người đau lòng không thôi.
Mà bên ngoài còn đang kêu gào với bọn họ.
“Bên ngoài bây giờ đều là người c.h.ế.t đói, các người lại có nhiều nấm có thể ăn được như vậy, suốt ngày ăn uống thả cửa, nuôi một lũ phế vật vô dụng, các người thật sự là ích kỷ cực kỳ, thật là đáng chết!”
“Cút ra đây đi! Mau cút ra đây! Nếu không chờ ông đây đi vào, các người sẽ xong đời!”
“Phá cửa! Đừng nhiều lời với bọn họ! Không phải nuôi đàn bà sao? Để ông đây vào kiểm nghiệm một chút!”
Tiếng phá cửa to lớn vọng vào lỗ tai, đám Lưu Dương vừa dập lửa, vừa phân tâm chống cửa.
Nhưng đối phương cũng liều mạng đập, cánh cửa căn bản không chịu được, Lưu Dương ra sức chống tuýp sắt trong tay, lòng bàn tay cũng rách ra, vẫn luôn chảy máu, nhưng anh ta không thể lui.
Anh ta dùng toàn bộ trọng lượng của cơ thể để chống đỡ, những người khác cũng dùng sức ôm eo của anh ta, vẫn luôn ráng sức chống đỡ.
“Chống đỡ!” Lưu Dương hô to, giọng nói khàn khàn: “Nhất định phải chống đỡ!”
“Chống đỡ!”
Đây là tất cả hy vọng sống sót mà mọi người dựa vào, là hy vọng sống sót của người thân.
“Rầm” một tiếng.
Cửa bị phá ra rồi.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-225.html.]
Lửa cháy càng lúc càng lớn.
Khương Nặc biết không ổn rồi, không ngừng tăng tốc.
Nếu như nấm ăn được bị cháy rụi, thị trấn này cũng xong đời.
Có lẽ là rất lâu rồi không được tra dầu máy, bánh xe đẩy phát ra những tiếng cọt kẹt vô cùng vang dội, còn chưa đến gần, đám Tằng Khải đã phát hiện ra rồi.
“Anh Tằng, cuối cùng xe đẩy đã đến rồi!” Có người ngạc nhiên cao giọng thét lên.
Lúc này sắc trời đã càng lúc càng tối đen, bởi vì ánh lửa sáng lên, tạo nên hiệu quả ở dưới đèn thì tối, Khương Nặc lại đội mũ, bọn họ lại nhất thời không thể phát hiện ra rằng không hợp lý.
Mãi cho đến khi cô phóng đến, một d.a.o đ.â.m xuyên cổ một người.
Cô ngước mắt nhìn.
Nhà nấm xây dựng ở trong một nhà máy thép, đoán chừng bởi vì động đất làm tổn hại, bọn họ đã tiến hành tu sửa một chút, cửa vào là một tấm cửa gỗ, lúc này đã bị đập mở ra.
Một người trên thân toàn là m.á.u đứng ở cửa ra vào, trên đầu anh ta bị gậy gộc đập vào rách hai mảng lớn, trên vai bị cứa mấy dao, m.á.u chảy nhiều khiến trên người anh ta đều ướt đẫm.
Sau khi anh ta ngã xuống, phía sau anh ta lại có hai người bị thương chống chọi.
Bọn họ liều mạng ngăn ở cửa, không ngừng khua tuýp sắt, ngăn người xâm nhập vào.
Khương Nặc nhắm hai mắt lại.
Trong tay cô cầm một con d.a.o găm đang chảy máu, bước nhanh tới.
Trong lúc hưng phấn Tằng Khải đã nhìn thấy anh ta rồi.
Anh ta trừng lớn mắt, cười một cách càn rỡ.
“Là nữ, còn tự đưa tới cửa, ha ha ha...”
Khương Nặc không để ý tới anh ta, ánh mắt nhanh chóng đảo qua, đếm rõ số người.
12 người.
Thực sự rất nhiều.
Nếu không phải bởi vì cửa vào quá nhỏ, rất khó để mấy người cùng xông lên, thì nhà nấm này đã sớm thất thủ rồi.
Cân nhắc đến việc đơn đả độc đấu với nhiều người như vậy, không thể khống chế được số người quá nhiều, cô nhanh chóng lấy s.ú.n.g từ trong túi áo khoác ra, không nói hai lời, trực tiếp nổ súng.
Pằng!
Pằng!
Pằng! Pằng! Pằng!
Nụ cười đắc ý của Tằng Khải còn đang ở trên mặt, trong nháy mắt đã bị s.ú.n.g nổ vỡ đầu.
Trong lúc nhất thời, m.á.u b.ắ.n tung tóe, óc tung ra.
“Có súng! Cô ta có súng!”
TBC
Lúc này trong đám người mới có người phát ra tiếng kêu kinh ngạc, người phụ nữ không hề bắt mắt chút nào này, vốn dĩ cho rằng là người dân bình thường ở thị trấn, không giữ được bình tĩnh mới chạy đến, vì sao cô ta lại có súng?
Sắc mặt Khương Nặc trầm tĩnh, như một cái máy đồ sát vô tình, mỗi lần nhấc tay là lấy đi một mạng người.
Cô nói với hai người dân bị thương không nặng: “Đừng lo lắng, cứu người, dập lửa!”
Ban đầu hai người kia đều ngây dại, nghe thấy giọng của cô, bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Một người đi dập lửa, một người chạy đến bên cạnh Lưu Dương, nhanh chóng cởi quần áo ra, xé thành vải, ấn lên vết thương trên đầu Lưu Dương, ngăn cho nó không chảy m.á.u nữa.
Trước vũ khí nóng, sức chống cự của con người thật sự yếu ớt.
Trong s.ú.n.g của Khương Nặc có 8 viên đạn, đã xử lý được 8 người, cho dù không phải là vết thương trí mạng, cũng hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Còn lại 4 người, có hai người sợ vỡ mật, nhân lúc rối loạn mà chạy trốn.
Còn có hai người đàn ông cao lớn, thấy Khương Nặc đã b.ắ.n hết đạn, nhất thời gợi lên hung tính, cầm d.a.o xông tới cô.
Khương Nặc lại đứng bất động, không hề trốn tránh chút nào.
Dưới ánh lửa, đôi mắt của cô gái lạnh lẽo vô tình, tràn ngập sát ý.