Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 226
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:48
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lực chấn nhiếp khó hiểu kia khiến cho gã đàn ông cường tráng đang lao tới lập tức hối hận, nhưng sức mạnh trên tay anh ta lại không hề dừng lại, con d.a.o dưa hấu sắc bén lạnh lùng bá đạo c.h.é.m thẳng về phía cổ người phụ nữ.
Khương Nặc lui lại một bước, sau khi thấy rõ tất cả động tác của anh ta liền nhẹ nhàng giơ đao lên, mũi đao chĩa thẳng về phía hư không.
Một giây tiếp theo, gã đàn ông cường tráng kia xoay người lại, muốn c.h.é.m về phía cô lần nữa, nhưng động tác anh ta bổ nhào như vậy lại thành ra vươn cổ mình đưa đến trước mặt người phụ nữ.
Anh ta trừng to mắt, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Dao găm trong tay Khương Nặc đ.â.m vào trong cổ họng anh ta, đồng thời xoay cán d.a.o cắt nát toàn bộ cổ họng anh ta, sau đó cô lại rút d.a.o găm ra, đưa tay c.h.é.m vào lưng một người khác.
Cứ như vậy mà đã giải quyết được hai người.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, hai gã đàn ông cao lớn đã ngã xuống, trên người cô dính đầy m.á.u tươi nhưng không hề có nửa phần do dự, lại “lấy” một khẩu s.ú.n.g từ trong túi áo ra.
Nhanh chóng tập trung tất cả tinh thần lực, quên đi tất cả, chỉ có mục tiêu.
Trời đã rất tối, hai người kia lại chạy nhanh, bóng dáng bọn họ gần như đã biến mất, nhưng từ nơi này đi xuống chỉ có một con đường.
Vậy thì chỉ có một hướng.
Khương Nặc cầm s.ú.n.g nhắm chuẩn, trong bóng tối cô mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng đang khẽ lắc lư, cô liền không chút do dự, lập tức bóp cò.
Toàn bộ động tác không thể nói là không nhanh.
Pằng! Pằng!
Cô không nhìn thấy nhưng lại nghe rất rõ ràng âm thanh viên đạn xuyên qua thân thể, hơn nữa còn làm nổ tung một mảng thịt lớn.
Là một loại thanh âm vô cùng m.á.u tanh, tàn khốc.
Nếu con người bị thương nặng như vậy, cho dù không c.h.ế.t ngay lập tức cũng sẽ không thể sống được quá lâu.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi đi về phía cửa nhà nấm để kiểm tra những người bị thương.
“Là cô... Chính là cô...”
Chàng trai trẻ đang xử lý vết thương cho Lưu Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn mặt cô, môi run rẩy nói.
Hai tay của anh ta vẫn còn ấn vào vết thương trên đầu Lưu Dương, không dám cử động.
Nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn chằm chằm về phía Khương Nặc.
Khương Nặc đã gặp anh ta.
Lần trước khi cô đến thị trấn Ngô Hưng tìm thùng dầu, lúc cô và Lưu Tùng Chính đang giao dịch, người này ở ngay bên cạnh nên anh ta nhận ra cô cũng không có gì ngạc nhiên.
Lúc này cô vẫn đang mặc bộ quần áo công tác của căn cứ, trên cánh tay có một ngôi sao nhỏ màu đỏ nên trông càng giống hơn.
“Là người... Là người từ căn cứ... cuối cùng mấy người cũng tới rồi...” Anh ta run rẩy.
Một người khác vừa dập lửa xong, trên mặt đều là tro đen, đôi mắt đỏ ngầu vì khói nhìn bọn họ một cách kỳ quái, không dám nói lời nào.
Bọn họ đều còn rất trẻ, lớn nhất cũng chỉ mới ngoài hai mươi nhưng phần lớn là còn chưa tới, trên mặt ngoại trừ tro bụi thì còn có cả m.á.u và cả nước mắt.
Khương Nặc đi về phía bọn họ, dùng giọng bình tĩnh nói: “Tôi là người của căn cứ thứ hai Nam Giang, mọi người sẽ không sao đâu.”
Ánh mắt chàng trai trẻ kia lập tức lộ ra ánh sáng.
Đó là ánh sáng của lòng nhiệt tình, sự tín nhiệm, tràn ngập niềm tin khiến anh ta gần như khóc vì sung sướng.
“Là người…. từ căn cứ! Anh ta vừa khóc vừa nói: “Thật tốt quá…Thật tốt quá... Tôi biết cô vẫn còn ở đây…sẽ không từ bỏ chúng tôi…tôi biết mà!”
Không hiểu vì sao Khương Nặc lại cảm thấy cổ họng mình như có thứ gì đó chặn lại.
Với cái thế đạo này làm người xấu thì dễ, nhưng lại làm người bình thường quá khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-226.html.]
Để kiên trì, cũng phải tin tưởng vào một cái gì đó.
Cũng may bọn họ không tin sai.
Ngay cả trong những thời điểm như thế này, đất nước này vẫn có những cô gái vì bảo vệ người bình thường mà mở cửa viện nghiên cứu, cuối cùng phải c.h.ế.t một cách bi thảm.
Có ông lão vì bảo tồn dữ liệu mà phun chất độc sinh học, âm thầm c.h.ế.t đi.
Có người lại bất chấp mưa to xối xả, dùng một chiếc thuyền lá lênh đênh đi tới khắp tất cả các tiểu khu, đến tận các thị trấn xa xôi để phân phát lương thực cứu trợ.
TBC
Theo như Khương Nặc biết, rất nhiều người đi phân phát lương thực cứu trợ này đã chết, bọn họ mang theo lương thực, mang theo niềm hy vọng lên đường, thế nhưng không bao giờ quay trở lại.
Nhưng nhóm lương thực cứu trợ thứ hai, thứ ba vẫn đang trên đường tới.
Không lâu sau khi nước lũ rút đi, mọi người bất chấp thiên tai kéo tới không ngừng, xây dựng được căn cứ hoành tráng.
Là thứ gì đang chống đỡ cho niềm hy vọng cuối cùng của người dân bình thường?
Khương Nặc ngồi xổm xuống, giúp chàng trai trẻ tiến hành cầm m.á.u cho Lưu Dương, cũng hỏi anh ta: “Trong số người của các anh có người nào biết sơ cứu không?”
“Có!” Anh ta dùng cánh tay lau mặt, vội vàng gật đầu: “Chị của tôi là bác sĩ, vợ của anh Dương trước kia là y tá, bọn họ ở trong hầm gần đây!”
“Gọi người tới.” Khương Nặc nói, đồng thời “lấy ra” một ít thuốc sát trùng, băng gạc, chỉ khâu từ trong ba lô giao cho chàng trai trẻ: “Anh ta bị mất m.á.u rất nhiều nhưng lại không có vết thương trí mạng, xử lý cẩn thận thì sẽ không c.h.ế.t đâu.”
Cô nói xong đứng lên, thấy cô chuẩn bị rời đi, chàng trai trẻ vội vàng hỏi: “Cô định đi à?”
“Tôi định vào thị trấn.”
Nghe thấy câu này, chàng trai trẻ kích động đến mức hai tay run rẩy: “Vậy thì tốt quá, anh trai tôi, cha tôi... Người nhà của tôi đều đang ở trong thị trấn, nhờ cô…”
Khương Nặc gật đầu không nói thêm gì nữa, cô rời khỏi nhà nấm, một đường đi vào trong thị trấn.
Lúc này, trời đã thật sự tối hẳn.
Quay đầu lại chỉ thấy phía xa có vài đốm lửa sắp tắt ở trong nhà nấm, trên đường yên tĩnh không tiếng động.
...
Vương Khải cầm đao trong tay, gõ cửa từng nhà trong thị trấn.
Sau khi gõ cửa, bên trong cửa lộ ra mấy gương mặt quen thuộc.
Phụ nữ và trẻ con đều đã trốn vào trong nhà nấm, giờ chỉ còn lại đàn ông và người già trong thị trấn.
“Chú Trương, chú Dương! Chúng ta không thể cứ tử thủ được. Tối nay bọn họ sẽ phóng hỏa đấy, nếu chúng ta cứ đợi thêm nữa là xong đời luôn!” Vương Khải lo lắng nói. Năm nay anh ta 19 tuổi nhưng dinh dưỡng không theo kịp, người gầy trơ xương, chỉ là giọng nói rất vang dội, tràn đầy sức mạnh.
“Chúng ta cùng nhau g.i.ế.c ra ngoài đi! Bọn họ cũng chỉ có mấy chục người, chúng ta mặc dù đánh không lại bọn họ nhưng chúng ta nhiều người, thắng ở số đông, cho dù có hy sinh thì cũng tốt hơn so với c.h.ế.t từ từ mà!”
Nhưng người trong cửa lại chỉ lắc đầu: “Tiểu Khải, đừng làm rộn nữa.”
Gõ cửa liên tiếp mấy nhà nhưng hầu như chỉ nhận được câu trả lời như thế này.
Vương Khải không từ bỏ, cuối cùng tìm được Lưu Tùng Chính.
“Chú Lưu, tất cả chúng ta bây giờ đều nghe theo chú, chú nói đi!” Anh ta cực kỳ sốt ruột: “Chúng ta không thể cứ thủ như vậy được nữa, chúng ta phải chủ động g.i.ế.c ra ngoài, phải phản kháng!”
Lưu Tùng Chính bị thương trong cuộc xung đột mấy ngày trước, vết bầm tím trên mặt còn chưa biến mất, đi lại cũng khó khăn. Người lớn tuổi rồi, năng lực khôi phục cũng kém hơn trước. Nhìn thấy Vương Khải trẻ trung tràn đầy nhiệt huyết, Lưu Tùng Chính thở dài lắc đầu.
“Không phải chúng ta chưa từng phản kháng, nhưng kết quả thì... Nếu bây giờ xông ra, chắc chắn sẽ có hy sinh. Đều là những người lớn lên cùng với chúng ta, chính là con trai, là cha, là anh em của mọi người cả. Nếu c.h.ế.t một người là một gia đình có thể bị sụp đổ, giờ cháu bảo chú để ai đứng ra đầu tiên đây? Để ai đi chịu c.h.ế.t đây?” Lưu Tùng Chính run giọng nói.
“Cháu có thể!” Vương Khải cầm đao, kiên định nói: “Cháu đã từng học võ, cháu có thể đánh, cũng dám đánh.”
“Tiểu Khải, cha cháu có đồng ý không?”
Biểu cảm trên mặt Vương Khải lập tức tối đi mấy phần.