Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:50
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Tùng Chính lắc đầu: “Nghe chú nói một câu đi, bọn họ muốn phóng hỏa thì cứ để cho bọn họ phóng. Mấy ngày nay chúng ta cũng đã làm công tác phòng chống cháy nổ rồi, chỉ cần không cháy ở sau lưng thì chúng ta vẫn còn có thể cầm cự được. Bọn họ cũng chỉ có mấy chục người, nếu không thể tấn công vào được thì cuối cùng sẽ bỏ đi thôi. Chờ bọn họ đi rồi, chúng ta lại tăng cường phòng ngự tiếp…”
“Vậy sau này thì sao?” Vương Khải hỏi ông ta: “Thế giới này đã trở thành như vậy rồi, nếu sau này lại có thêm mấy nhóm lưu manh nữa, chúng ta vẫn tử thủ sao? Vẫn cứ tiếp tục cung cấp đồ ăn đồ dùng, cầu xin kẻ xấu rời đi sao? Chú Lưu, như thế không được đâu! Chúng ta phải g.i.ế.c ra ngoài! Chúng ta c.h.ế.t thì bọn họ cũng phải chết, chúng ta đau thì bọn họ cũng phải trả giá! Chúng ta phải vùng lên thì thị trấn Ngô Hưng mới có thể sống sót được. Nhất định phải để cho kẻ xấu nhìn thấy hậu quả khi ức h.i.ế.p chúng ta! Tử thủ là không có tương lai đâu! Chú cứ nghĩ lại mà xem, nếu bọn họ vẫn không đi thì sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra nhà nấm, khi đó bọn họ sẽ làm gì?”
Nghĩ đến những người phụ nữ và trẻ em đang ở nhà nấm, trên mặt Lưu Tùng Chính lộ ra vẻ giãy dụa nhưng cuối cùng, ông ta vẫn chịu đựng.
Người trong thị trấn Ngô Hưng vẫn đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, người tâm thuật bất chính đều bị mọi người cùng nhau đuổi ra ngoài. Mặc dù là ở tận thế nhưng cuộc sống của họ cũng coi như an bình, chưa từng thấy cảnh m.á.u tanh gì.
Lần trước là Lưu Tùng Chính dẫn người g.i.ế.c ra ngoài, sau đó có người bị đánh c.h.ế.t tại chỗ, có người bị bắt, bị từng d.a.o đ.â.m xuống c.h.ế.t từ từ, các bộ phận cơ thể lần lượt bị ném vào, m.á.u tanh ướt đẫm chảy đầy đất, tất cả mọi người chỉ có thể nhìn mà rơi lệ.
Cảm giác đó thật sự quá đau đớn.
“Thôi quên đi, chờ sau này... Sau này chúng ta tăng cường phòng ngự, tăng cường chiến lực, còn lần này chúng ta cứ phòng thủ! Tiểu Khải, là chú vô dụng... Chú dẫn người ra ngoài nhưng chỉ có một mình chú quay về, con của người khác, chồng của người khác lại c.h.ế.t thảm ở bên ngoài, là chú vô dụng…” Giọng nói khẩn thiết của Lưu Tùng Chính mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Vương Khải biết mình không thể thuyết phục được ông ta.
Anh ta nắm chặt con d.a.o trong tay, mê mang trong một chớp mắt nhưng cuối cùng lại suy nghĩ rõ ràng.
Mọi người bây giờ đều đang trong trạng thái sợ hãi, bị m.á.u tươi chấn nhiếp, mất đi huyết tính.
Có lẽ, cũng chỉ có thể dùng m.á.u tươi để làm mọi người thức tỉnh.
“Chú Lưu, không sao đâu. Chú không cần phải khó xử, cháu đi một mình.” Vương Khải nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù cháu c.h.ế.t thì cũng phải mang theo mấy cái đệm lưng. Để bọn họ biết, thị trấn Ngô Hưng chúng ta không dễ chọc!”
Thấy Vương Khải xoay người rời đi, Lưu Tùng Chính hoảng hốt đuổi theo nhưng trời đã tối, không đốt lửa nên căn bản không nhìn thấy được gì. Lưu Tùng Chính bị thương ở chân nên cũng không đi nhanh được, vừa đi được mấy bước đã suýt ngã xuống đất, chỉ có thể hướng ra bên ngoài hét lên: “Đừng, Vương Khải, đừng, cháu quay lại đây cho chú!”
Nhưng lúc này Vương Khải đã đi tới bên cạnh tuyến phòng ngự.
Bên ngoài chất đầy các loại nhánh cây, thân cây, khu rừng bên ngoài thị trấn không biết đã bị chặt bao nhiêu, hết xe này đến xe khác đổ ở chỗ này, bao vây bọn họ ở bên trong.
Hai con tin còn lại bị trói bên cạnh đống củi, m.á.u me khắp người, không hề nhúc nhích, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Vương Khải nắm chặt đao, trong lòng bừng bừng lửa giận.
Khương Nặc tính toán một chút.
Nhóm người của Nhậm Vũ Cường Tằng Khải đi vào thị trấn Ngô Hưng là 29 người, trước mắt đã bị cô đánh c.h.ế.t 23 người, chỉ còn sót lại 6 người.
Vừa rồi lúc đẩy xe đi, cô nghe thấy có người gọi một tiếng “anh Tằng”, như vậy Tằng Khải ở trong số 12 người kia, hiện tại đã chết.
Nếu tính cả Nhậm Võ Cường thì hiện chỉ có 6 người ở gần tuyến phòng ngự ở trong thị trấn.
Điều duy nhất bọn họ trông cậy vào là hai con tin kia, nhưng bọn họ miễn cưỡng ở trong tầm b.ắ.n của Lý Mộng nên không có gì đáng sợ.
Khương Nặc đi vòng qua tuyến phòng ngự, từ bên kia tới gần, trong bóng đêm b.ắ.n một viên bi thép về phía Lý Mộng ở bên kia.
Hai viên bi thép liên tục bay ra đập vào trần nhà từ vết nứt trên tường.
Đây là tín hiệu giữa hai người với nhau, ý bảo Lý Mộng có thể tự quyết định, lựa chọn thời cơ nổ súng.
Sau khi b.ắ.n bi thép xong, Khương Nặc không ẩn nấp nữa, từ trong bóng tối áp sát tuyến phòng ngự.
...
Nhậm Vũ Cường châm đuốc, trong tay cầm một cây côn sắt, chỉ vào trong tuyến phòng ngự.
Đối diện anh ta ta chỉ có một mình Vương Khải.
Thân hình gầy gò của người thanh niên càng lộ ra vẻ yếu đuối trong ánh lửa, trong tay anh ta chỉ cầm một thanh đao, tức giận trừng mắt nhìn Nhậm Vũ Cường: “Thả người, sau đó cút ra ngoài ngay!”
Nhậm Vũ Cường cười càn rỡ: “Thị trấn của mày thật đúng là chỉ toàn là phế vật, lâu như vậy mà chỉ có một thằng nhóc con lông vàng xuất hiện thôi à, châm lửa cho tao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-227.html.]
Nhìn thấy ngọn đuốc sắp châm vào trên đống củi khô, Vương Khải nóng nảy, cầm đao trực tiếp phóng qua hàng rào lao vào giữa đám người, một đao c.h.é.m thẳng vào người cầm đuốc.
“A!”
Đối phương trở tay đánh một côn lên người Vương Khải, anh ta cứng rắn giơ đao lên đỡ rồi c.h.é.m ngược lại.
Dù sao thì anh ta còn trẻ, còn có thể chống đỡ được, Vương Khải đã bị đánh trúng bảy tám lần, bị đánh đến mức trên đầu m.á.u chảy ròng ròng nhưng không hề bỏ chạy mà chỉ tiếp tục chống đỡ.
Một mình anh ta ở trong vòng vây năm người giống như một con thú liều c.h.ế.t vật lộn.
Hoàn toàn là đấu pháp liều mạng, ai cho anh ta một côn, anh ta liền trở tay trả lại một đao.
Ai c.h.é.m anh ta một đao, anh ta liền cắn răng c.h.é.m một đao càng mạnh hơn, toàn thân anh ta đều đang chảy m.á.u nhưng vẫn còn lớn tiếng quát: “Cút hết cho tao! Cút hết ra ngoài! Đây là chỗ của chúng tao!”
Dáng vẻ y như con thú bị nhốt khiến Lý Mộng đang cầm s.ú.n.g cũng phải kinh hãi nhưng cũng thầm lo lắng.
TBC
Trời tối rồi, chỉ có chỗ đốt lửa có ánh sáng, cô ấy có thể b.ắ.n nhưng khoảng cách này quá xa, ánh sáng cũng không tốt nên rất dễ b.ắ.n lệch, nói không chừng sẽ b.ắ.n trúng chàng trai trẻ kia.
Cô ấy biết Khương Nặc đang ở trong bóng tối.
Nhưng vì sao Khương Nặc vẫn không ra tay?
Lý Mộng nhíu chặt mày, Khương Nặc cho cô ấy ám hiệu để cô ấy có thể tự quyết định nổ súng, sau đó không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Cô ấy đang chờ cái gì?
Có phải cô ấy gặp phải nguy hiểm gì hay không?
Mình nên làm gì bây giờ?
Lý Mộng có một khoảnh khắc mê man khó hiểu, nhưng cô ấy cũng biết, Khương Nặc cho ám hiệu này chính là tin tưởng cô ấy.
Bên tuyến phòng ngự, Vương Khải đã ngã xuống.
Anh ta không phải bị đánh ngã mà là thể lực hao hết, đứng không vững ngã xuống đất.
Anh ta bị đánh vỡ đầu, bả vai và sau lưng có vết đao.
Nhưng những người bên phía Nhậm Vũ Cường cũng không phải hoàn toàn bình yên vô sự, ngoại trừ Nhậm Vũ Cường không ngừng la hét ở phía sau thì bốn người khác đều bị thương ở các mức độ khác nhau, đương nhiên đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể c.h.é.m Vương Khải ra thành từng mảnh cho hả giận.
Nhậm Vũ Cường đá anh ta một cước: “Thằng nhóc con, mày sẽ c.h.ế.t rất thảm!”
Nói xong, anh ta vung nắm đấm, nhắm ngay mặt Vương Khải mà đánh.
Ngón tay Lý Mộng khẽ run, mấy lần định bóp cò nhưng lại bị lý trí ngăn cản.
Cô ấy biết, còn chưa tới thời cơ.
Nếu cô ấy b.ắ.n bây giờ thì ngoại trừ lãng phí đạn còn có thể tạo thành ngộ thương.
Trừ phi bọn họ lùi lại một chút.
Không cần lui nhiều, chỉ cần vài bước là được!
Đã rất lâu rồi Lý Mộng không còn run rẩy khi cầm súng, nhưng bây giờ, bàn tay cô ấy lại giống như có chút không nghe điều khiển.
Cô ấy không thể ngồi yên không để ý tới sinh mệnh của một người thanh niên bị chà đạp.
“Tiểu Khải! Tiểu Khải!!”
Trong bóng tối, có người giơ đuốc, cầm đao khập khiễng chạy ra.
Là Lưu Tùng Chính.