Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:52
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mẹ kiếp, mau buông nó ra!” Lưu Tùng Chính liều lĩnh xông tới.

Phía sau ông ta, chẳng mấy chốc đã xuất hiện càng nhiều ánh lửa, có người trẻ tuổi, có người trung niên, cũng có người già.

Bọn họ cầm theo những gì mà họ có thể dùng làm vũ khí, có d.a.o phay, có gậy, thậm chí là có cả ghế.

Đám người như một dòng nước lũ, rất nhanh đã nuốt chửng Nhậm Vũ Cường và năm người kia.

Đám đông vô cùng tức giận, ngay sau đó mấy tên lưu manh đã bị nắm đấm, gậy gộc đánh chết.

Nỗi đau khi nhìn người thân c.h.ế.t đi, nỗi hận khi bị khi nhục giờ phút này toàn bộ đều được phát tiết ra ngoài.

Lưu Tùng Chính vẫn còn giữ được lý trí, hét lớn: “Nơi này mới có năm người, cẩn thận mai phục! Chúng ta đứng ra xa một chút! Chú ý phía sau!”

“Được!”

Mọi người cầm vũ khí trong tay, giơ cao cây đuốc, bao vây tuyến phòng ngự, thả người bị trói trên giá gỗ xuống.

Nhậm Vũ Cường thấy tình thế không ổn, là người đầu tiên xoay người bỏ chạy.

Đám người dân thị trấn ngu ngốc này có phải phát điên rồi không?

TBC

Nhưng không sao, người của bọn họ đều ở trong nhà nấm. Nhà nấm đã bị chiếm, không có đồ ăn, những người này sớm muộn gì cũng chết.

Nhậm Vũ Cường bình tĩnh lại, kéo Vương Khải đang bị thương, gác đao lên cổ anh ta rồi hét lên: “Ai dám qua đây? Tao đ.â.m c.h.ế.t thằng này!”

“Mày! Mày dừng tay!” Lưu Tùng Chính nhìn thấy Vương Khải đang chảy máu, gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, không ngăn được Vương Khải nên trong lòng ông ta cực kỳ áy náy: “Thả nó ra!”

Nhậm Vũ Cường lộ ra một nụ cười dữ tợn.

“Nếu mấy người dám tiến lên một bước, tao sẽ g.i.ế.c nó ngay, tao không chỉ g.i.ế.c nó mà còn có thể từng đao từng đao chặt hết thịt của nó ra, không tin mấy người thử xem.”

Nói xong anh ta kéo Vương Khải lui về phía sau.

Lúc này Vương Khải chảy m.á.u quá nhiều, đã mất đi một phần ý thức, bị anh ta kéo đi chỉ có thể lảo đảo đi theo.

Nhìn anh ta như vậy, người dân thị trấn cực kỳ đau lòng, không dám tiến lên.

“Phế vật đúng là phế vật.” Nhậm Vũ Cường cực kỳ đắc ý.

Người trong trấn này thật sự là người này còn ngu hơn người kia.

Lão Lý nói đúng, nếu có điểm yếu thì cũng chỉ có thể mặc người c.h.é.m giết.

Đám người này còn đứng đây phẫn nộ nhưng lại không biết rằng nhà nấm sớm đã bị chếm mất, anh ta ở đây đốt lửa chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian cho nhà nấm bên kia, dời đi lực chú ý mà thôi!

Bốn tên đàn em c.h.ế.t ở đây thì tính là gì?

Có nhà nấm, có đồ ăn liên tục không ngừng, về sau cái gì mà không có?

Người dân thị trấn không dám tới gần, khi Nhậm Vũ Cường thấy mình đã lui đủ xa, bắt đầu thấy vừa cầm đuốc vừa kéo Vương Khải đi thật sự phiền phức.

Anh ta hét một tiếng: “Đốt lửa!”

Nhóm bọn họ ở lại thị trấn là sáu người, cộng thêm anh ta là có năm người ra mặt, còn lưu lại một người vẫn luôn ẩn thân trong bóng tối, chỉ chờ ra lệnh một tiếng là sẽ phóng hỏa.

Đám phế vật này còn đứng bên cạnh đống củi, lát nữa đừng nghĩ đến chuyện sống sót.

“Ha ha ha...”

Nhậm Vũ Cường càng nghĩ càng sung sướng, giơ đao lên định g.i.ế.c Vương Khải trước.

Lúc này, một tiếng pằng vang lên.

Không biết từ chỗ nào trong hư không đột nhiên b.ắ.n ra một viên đạn.

Viên đạn kia chuẩn xác b.ắ.n trúng vào trên cánh tay Nhậm Vũ Cường.

Đạn của s.ú.n.g trường có đường kính lớn, sau khi vào cánh tay sẽ mắc vào xương, tiến hành xoay tròn bất quy tắc tạo thành sát thương diện tích lớn, bởi vậy cánh tay sẽ trực tiếp nổ tung.

“A!”

Nhậm Vũ Cường tuyệt đối không thể tưởng tượng được sẽ đột nhiên có một kích như vậy, cảm giác đau nhức làm cho trái tim anh ta suýt nữa ngừng đập, chỉ có thể kêu thảm lên thành tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-228.html.]

Pằng! Lại một phát s.ú.n.g khác.

Lần này, viên đạn xuyên qua huyệt Thái Dương của anh ta đi vào trong não, anh ta trừng to mắt, cảm giác đau nhức lóe lên rồi hoàn toàn bất tỉnh.

Phát s.ú.n.g này đã g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta ngay lập tức.

...

“Đốt lửa!”

Sau một tiếng hét này, cuối cùng Khương Nặc cũng tìm được người thứ sáu ẩn nấp.

Sau khi người dân thị trấn đổ xô tới, có quá nhiều tiếng động khiến cho cô không cách nào xác định được vị trí của tất cả mọi người, bởi thế cô liền lựa chọn ẩn núp bất động.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác.

Cô thấy được chàng trai trẻ kia đốt lên ngọn lửa chiến đấu phản kháng của người dân thị trấn.

Ngọn lửa này không hề chói mắt nhưng lại hừng hực thiêu đốt.

Cứu một lần cũng không cứu được lần thứ hai, người của thị trấn Ngô Hưng sẵn sàng cầm vũ khí liều c.h.ế.t phản kháng, xả thân c.h.é.m g.i.ế.c mới là con đường sống duy nhất và lâu dài.

Cho nên, cô đánh cược Lý Mộng nhất định có thể cứu người kia.

Khi người thứ sáu châm đuốc vào đống củi, Khương Nặc nhanh chóng lao về phía anh ta.

Ngọn lửa cháy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cháy một mảng.

“Có cháy! Mau dập lửa!”

Lưu Tùng Chính vốn đang đỡ Vương Khải nhưng nghe thấy tiếng kêu của mọi người cũng phát hiện bên này có gì đó khác thường.

Những thanh củi nối liền với nhau, chẳng mấy chốc sẽ đốt cháy hết toàn bộ, chỉ là khoảng cách quá xa nên bọn họ không thể đuổi kịp.

Lúc này, Khương Nặc đã một đao giải quyết người châm lửa sau đó từ trong bóng tối lấy ra một thanh sắt chặt củi từ phía sau.

Những thanh củi nối với nhau đã bị tách ra.

Cô dùng hết toàn bộ sức lực của mình tách rời mảng củi bị cháy ra, củi bay ra ngoài, bay vào một khoảng đất trống.

Khương Nặc tiếp tục dùng thanh sắt chém, sức lực của cổ ất mạnh, chỉ c.h.é.m mấy nhát thì thanh củi đã tách rời, không cho nó cháy lan ra tiếp.

Lúc này, người dân thị trấn cũng chạy tới, bọn họ liều mạng đi dập tắt ngọn lửa kia.

Chân Lưu Tùng Chính bị thương, đi ở cuối cùng, nhưng ông ta thấy rõ ràng khi ngọn lửa bùng lên có một người dứt khoát lao ra dập tắt đám cháy.

Trái tim treo cao của ông ta cuối cùng cũng hạ xuống, chờ lấy lại tinh thần, toàn thân đã đổ mồ hôi.

“Là cô... Là các cô tới rồi, thật tốt quá...” Sau khi Lưu Tùng Chính đến gần liền nhìn thấy Khương Nặc.

Tuy rằng cô vẫn đeo khẩu trang giống như lần trước nhưng ông ta vẫn nhớ rõ bộ dáng của cô.

Lưu Tùng Chính đã ở tuổi này nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc, suýt nữa vui đến phát khóc, nước mắt tuôn đầy mặt.

“Cảm ơn ông trời... Cám ơn, cảm ơn các cô...”

Đối mặt với sự cảm kích của Lưu Tùng Chính, trong lòng Khương Nặc chỉ có thể thở dài.

Cô có thể hiểu được khi bọn họ đối mặt với sự tàn bạo của mấy tên lưu manh, bọn họ bị tổn thương chân tay luống cuống, không còn cách nào khác chỉ có thể lựa chọn tử thủ.

Nhưng hiểu được, không có nghĩa là đồng ý.

Cũng may cuối cùng, bọn họ vẫn đứng dậy, cùng nhau ra sức phản kích.

Một đám người đánh bốn người về cơ bản chính là gió mùa thu quét sạch lá rụng, đối phương không có bất kỳ sức đánh trả nào.

Có được thắng lợi lần này, sau này sẽ có càng nhiều lòng tin và kinh nghiệm để đối phó với nguy cơ, bảo vệ người nhà.

“Không cần cảm ơn tôi.” Cô nhẹ giọng nói: “Nhà nấm của mọi người đã bị bọn họ phát hiện, tôi đã g.i.ế.c hết toàn bộ đám lưu manh rồi, nhưng nhà nấm xảy ra hỏa hoạn, con trai của ông cũng bị thương. Ông mau dẫn người đi xem thử, tiện thể nói những người trốn trong hầm có thể đi ra được rồi.”

Trong thời tiết này, ban đêm dài dằng dặc, nhiệt độ âm dưới 20 trở lên, trong hầm còn không thể nhóm lửa, phụ nữ trẻ em trốn ở trong hầm mấy ngày, nhất định ban đêm sẽ rất khó khăn.

Khi nghe thấy nhà nấm xảy ra chuyện, hơi thở của Lưu Tùng Chính trở nên dồn dập, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, ông ta nhanh chóng xoay người gọi người đi về phía sau núi.

Ông ta chỉ có một đứa con trai, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt nhưng hiện tại trong thị trấn đang hỗn loạn thế này, còn có người của căn cứ ở đây, ông ta không thể rời đi được, phải ở lại chào đón khách phụ trách giải quyết tình hình chung.

Loading...