Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:55
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông ta cố làm mình bình tĩnh lại, bảo mọi người dọn dẹp một chỗ rồi bước ra đón, sau đó nhìn Khương Nặc: “Đồng chí, lần trước gặp mặt vội vàng, không có cơ hội nói chuyện nhiều, hôm nay mới có dịp gặp lại, không biết tôi nên xưng hô với cô thế nào?”

“Tôi họ Khương.” Khương Nặc nói xong, ánh mắt liếc về phía cách đó không xa, lúc này Lý Mộng đã cất súng, đeo ba lô đi từ trên căn nhà cũ nát xuống: “Tôi còn có một đồng nghiệp nữa, cô ấy họ Lý.”

“Cô Khương, cô Lý.” Lưu Tùng Chính lễ phép nói: “Hai người vất vả rồi, đến đây ngồi một lát đã.”

“Không cần, mọi người cứ làm việc của mình đi.”

Khương Nặc từ chối.

Bây giờ có rất nhiều chuyện phải làm, cô không có ý thêm phiền, hơn nữa chủ yếu cũng không có gì để làm.

Lý Mộng từng học cách sơ cứu, hiện trường có ba người bị thương, hai con tin bị thương rất nặng, có thể nói là mình đầy thương tích cùng với một Vương Khải cũng còn chưa hoàn toàn ngừng chảy máu.

Cô ấy không nói hai lời, lập tức đi tới giúp đỡ cứu người.

Trong thị trấn cũng có vài tiệm thuốc nên bọn họ có một ít thuốc dự trữ, liền vội vàng lấy ra. Lý Mộng dùng hết sức để băng bó cho các con tin, Khương Nặc cũng đi tới giúp đỡ xử lý cho Vương Khải đang nửa tỉnh nửa mê.

Vương Khải mất m.á.u quá nhiều, trên người có quá nhiều vết thương. Xương sườn bị nứt vỡ nhưng không nghiêm trọng lắm, nếu xử lý tốt thì tính mạng không gặp nguy hiểm, nhưng sau này khôi phục như thế nào thì phải xem sức khỏe của chính bản thân anh ta.

Mà một người trong số con tin bị thương quá nặng, đoán chừng khi bị kéo ra ngoài và bị trói ở tuyến phòng ngự đã hấp hối rồi, Lý Mộng còn đang băng bó vết thương cho ông ta thì người đã đi rồi.

Hơi thở và nhịp tim đều đã ngừng lại, Lý Mộng kiểm tra mạch cũng không có động tĩnh gì, cô ấy khẽ cắn môi, còn muốn tiếp tục băng bó vết thương, lại thử phục hồi trái tim nhưng Khương Nặc bước tới, lấy bông, thuốc sát trùng, băng gạc ra khỏi tay cô ấy.

“Anh ta c.h.ế.t rồi.” Khương Nặc khẽ nói.

Lý Mộng gật đầu, nhẹ giọng thở dài: “Tôi từng gặp anh ta, ngày đó khi chúng ta tới thị trấn Ngô Hưng, anh ta là người đầu tiên cầm ống thép nhảy ra tấn công cô, bị cô dùng ná cao su đánh lui…Anh ta rất dũng cảm, muốn bảo vệ mọi người, luôn xông lên phía trước, kết quả cứ như vậy nhận hết tra tấn rồi mất mạng.”

Khương Nặc vỗ vai cô ấy, nhẹ giọng nói: “Còn có một người bị thương nữa, cô qua đây xem một chút.”

Lý Mộng hít mũi một cái, lập tức đi tới bên cạnh một con tin khác, người này cũng bị thương rất nặng, đang ở trong tình trạng hôn mê nhưng trước mắt hơi thở vẫn ổn định.

Cô ấy nhanh nhẹn xử lý vết thương, nhưng cô ấy cũng chỉ học sơ qua một chút, phải đợi người có chuyên môn tới đây kiểm tra kỹ hơn mới được.

Cũng may, bác sĩ và y tá ở hầm bên kia đã nhanh chóng chạy đến.

Sau khi giao người bị thương cho bọn họ, cuối cùng Lý Mộng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau trận chiến này, Lưu Tùng Chính giống như đột nhiên già đi rất nhiều nhưng cách làm việc cũng càng thêm trầm ổn.

Người dân thị trấn bị kinh sợ, phụ nữ trẻ con trốn trong hầm đều bị đông lạnh ở các mức độ khác nhau, cần được điều trị và nghỉ ngơi.

Những người bị thương cần phải được chăm sóc.

Người thân của người c.h.ế.t cần phải được trấn an.

Nhà nấm cần được giải cứu, một số lượng lớn nấm ăn được cần được bảo tồn, thiết bị cần được làm sạch.

Thi thể cũng phải được xử lý, nếu không vi khuẩn và virus sẽ sinh sôi.

Những chuyện này không thể trì hoãn được, phải nhanh chóng hoàn thành.

TBC

Còn có người của căn cứ tới đây nữa, người ta đã giúp đỡ nhiều như vậy rồi, cứu nhà nấm đồng nghĩa với việc cứu tất cả mọi người, tuyệt đối không thể lơ là bọn họ được.

Đêm nay được định sẵn là một đêm không ngủ.

Lưu Tùng Chính sắp xếp từng chuyện một rồi mới trở lại trước mặt Khương Nặc nói: “Cô Khương, cô Lý, bên ngoài quá lạnh, vào bên trong nghỉ ngơi một chút đi, nếu không, trong lòng chúng tôi cũng áy náy.”

Khương Nặc gật đầu, nghe theo ông ta đi vào một gian phòng nhỏ sạch sẽ, trong phòng có hai cái giường nhỏ, chăn trên giường cũng đều mới toanh.

Vừa ngồi xuống, người dân thị trấn đã mang đồ ăn tới cho bọn họ.

Súp thịt hộp nấu với nấm đông cô, nấm kim châm trộn, cơm nấu bằng lương thực cứu trợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-229.html.]

Ngoại trừ các món rau trộn thì tất cả đều nóng hổi, vừa lấy ra khỏi nồi liền bưng tới ngay cho các cô.

Thịt hộp này là thứ mà lần trước bọn họ giao dịch với Khương Nặc, hẳn là loại thịt rất khan hiếm trong thị trấn.

Khương Nặc và Lý Mộng không hẹn mà cùng không ăn.

Lý Mộng khi đi ra ngoài đều mang theo thức ăn, các cô cũng không thiếu thức ăn, cũng không có ý định sử dụng tài nguyên của thị trấn.

Hơn nữa đồ ăn của bản thân thậm chí còn ăn ngon hơn.

Lúc Lưu Tùng Chính đi tới, nhìn thấy đồ ăn vẫn còn nguyên, ông ta có chút xấu hổ, còn tưởng rằng là do bọn họ chiêu đãi không chu đáo.

“Ông đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay chúng tôi thấy m.á.u nhiều nên không muốn ăn gì mà thôi.”

Lưu Tùng Chính chấp nhận lý do này, nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

Khương Nặc suy nghĩ một chút: “Gần tuyến phòng ngự chất rất nhiều củi, đều là củi khô, có thể bắt lửa bất cứ lúc nào. Mọi người nên dọn sạch đi, nếu không nhiều người cầm đuốc đi tới đi lui như vậy cũng rất dễ xảy ra chuyện.

Lưu Tùng Chính nói: “Tôi cũng có dự định này, chỉ là nhìn mọi người quá mệt mỏi nên định ngày mai sẽ nói sau, nhưng mà cô Khương nói đúng, vẫn là an toàn là quan trọng nhất. Thị trấn Ngô Hưng lúc này đã không thể chịu đựng nổi bất cứ giày vò nào nữa rồi.”

“Mọi người cứ làm việc tiếp đi, không cần để ý đến chúng tôi nữa.” Khương Nặc nói.

“Được, hai người nghỉ ngơi cho tốt.” Lưu Tùng Chính mang đồ ăn về, hâm nóng lại rồi chia cho bọn trẻ ăn, còn bản thân ông ta lại tiếp tục làm việc cho đến nửa đêm.

Chờ ông ta đi rồi, Lý Mộng đóng cửa lại, mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Khương Nặc lấy bật lửa ra, châm lửa đốt củi trong phòng. Sau khi nhiệt độ tăng lên lập tức cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Lý Mộng mở ba lô ra, lấy ra ba cái bánh rau củ cùng một gói nhỏ thịt thỏ cay xé sợi, đặt thịt thỏ xé sợi lên trên bánh rau củ, cuộn lại ăn chung với nhau, thực sự rất ngon.

“Bánh rau củ của mẹ Vu quá tuyệt, sao lại ăn ngon thế chứ?” Lý Mộng cảm thán.

Bánh rau củ bình thường để nguội rồi ăn không còn ngon nữa, nhưng bánh rau củ của Vu Nhược Hoa cho dù để qua đêm, chỉ cần không bị hỏng thì khi cắn vào miệng vẫn có cảm giác ngọt thanh.

“Đó là đương nhiên, dù sao cũng là do mẹ tôi làm mà.” Khương Nặc đắc ý nói.

Lý Mộng bị cô chọc cười.

Hai người ăn đồ ăn bọn họ mang theo, đều ăn no nê.

Khương Nặc lấy ra một gói khăn ướt, hai người dùng khăn ướt lau mặt, lại lau tay, coi như thu thập sạch sẽ.

Trên quần áo của Khương Nặc còn dính vết máu, cô không quá để ý, cởi ra treo ở bên cửa sổ, định mang về giặt.

Sau đó cởi giày, ngã xuống giường.

Đêm tối thật sự dài đằng đẵng, bây giờ có lẽ cũng mới hơn 9 giờ tối, còn 12 giờ nữa mới đến bình minh.

Nhưng Khương Nặc đã cảm thấy buồn ngủ rồi.

Buổi sáng mới về lại doanh địa, còn chưa tới nhà ngồi một chút thì lại đi ra hơn nửa ngày.

Mệt thì không cảm thấy mệt, chỉ là đồng hồ sinh học đang nhắc nhở cô đã đến lúc phải đi ngủ rồi.

Chậu than đặt giữa hai chiếc giường nhỏ, Khương Nặc chưa bao giờ khó ngủ do lạ giường, cuộn chăn lại chuẩn bị ngủ thiếp đi, trong bóng tối lại nghe Lý Mộng đột nhiên nói: “Hôm nay lúc tôi bóp cò, tay tôi đã run lên.”

Lý Mộng yên lặng nằm ở bên kia.

Cô ấy nhịn rất lâu, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn là muốn trò chuyện một chút.

Khương Nặc nghe thấy giọng nói mơ hồ có vẻ run rẩy của cô ấy liền nhẹ nhàng đáp: “Ừm, bình thường thôi mà.”

“Nếu chỉ là g.i.ế.c người thì tôi sẽ không bị như vậy, một phát s.ú.n.g b.ắ.n không chuẩn thì tôi có thể b.ắ.n phát thứ hai, chỉ cần đối phương không chạy được khỏi tầm b.ắ.n thì tôi nhất định có thể g.i.ế.c anh ta.” Lý Mộng còn nói: “Nhưng hôm nay là vì cứu người, nếu một phát s.ú.n.g không b.ắ.n chuẩn, người đó sẽ chết... Nếu anh ta chết, rất có thể sẽ để lại một số bóng ma tâm lý. Cô nói xem, xử lý người xấu dễ dàng biết bao nhiêu, chỉ cần g.i.ế.c là được, nhưng nếu muốn giữ lại một chút ranh giới cuối cùng, vậy thì quá khó khăn, sinh tồn khó khăn, cái gì cũng khó.”

Loading...