Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:57
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong bóng tối, Lý Mộng thở dài: “Khương Nặc, cô bình tĩnh thật đấy, một mình cô ra ngoài có phải thường xuyên gặp phải chuyện như vậy hay không?”
“Cũng thỉnh thoảng.” Khương Nặc trả lời.
“Cô nghĩ như thế nào?”
Đối mặt với vấn đề này, Khương Nặc suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Tôi sẽ tuân theo lựa chọn trong lòng của mình. Lý Mộng, thế đạo này chính là như thế, những kẻ ác không hề có điểm cố kỵ nào cả, bọn họ có thể tùy ý phá hoại, thẳng cho đến khi không thể tìm ra được mục tiêu nào để phá hoại nữa thì sẽ tự mình hủy diệt. Tôi nghĩ thế này, làm ác thì không thể tồn tại được lâu, cái ác rồi sẽ nảy sinh càng nhiều ác hơn nữa, một ngày nào đó sẽ tự cắn ngược lại bản thân. Nhưng những nơi như thị trấn Ngô Hưng này lại có thể tồn tại được trong thời gian dài, suy cho cùng thì con người là những sinh vật xã hội.”
Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn lên trần nhà, giọng nói trở nên nhẹ nhàng.
“Trong lịch sử dài đằng đẵng của Hoa Quốc, có rất nhiều thời kỳ đen tối, mọi người g.i.ế.c chóc lẫn nhau, làm tổn thương lẫn nhau, người ăn thịt người cũng trở thành hiện tượng phổ biến, nhưng thời đại như vậy rồi sẽ kết thúc... Nếu như con người còn có thể tiếp tục tồn tại trên trái đất, văn minh nhất định sẽ thay thế sự man rợ, trật tự cũng sẽ chấm dứt bóng tối, đây chính là chu kỳ của lịch sử. Mà chúng ta, vừa vặn ở trong thời đại này, sức mạnh của chúng ta có hạn, tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là để cho mình và người bên cạnh có thể sống sót thật tốt, chỉ có thế thôi.”
Lý Mộng im lặng một lúc lâu.
Sau đó, cô ấy xoay người lại, cách ánh lửa nhìn về phía Khương Nặc: “Cô nói rất đúng... Chúng ta không phải chúa cứu thế, chúng ta chỉ là những người đang cố gắng sống sót trong thời đại này mà thôi.”
Nói xong, cô ấy kéo chăn che đầu, rầu rĩ nói: “Thật xin lỗi, tâm tình của tôi luôn không ổn định như vậy, cứ bắt cô phải khuyên bảo tôi.”
“Không sao đâu mà.” Khương Nặc nói.
Cô cũng không cho rằng tâm tình Lý Mộng không ổn định.
Dưới tình huống hai tay cô ấy phát run mà vẫn b.ắ.n trúng Nhậm Vũ Cường một cách chính xác, cũng cứu được con tin.
Con người có d.a.o động về mặt cảm xúc là chuyện rất bình thường, chỉ cần không bị tình cảm làm hỏng việc, vậy thì cảm khái, suy nghĩ, đau thương của cô ấy, theo Khương Nặc thấy, đều là bình thường.
“Cô cũng không xử trí mọi việc theo tình cảm, cũng không làm hỏng việc ở thời điểm mấu chốt, cho nên không sao cả.” Khương Nặc chậm rãi nói.
Lý Mộng thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lý do vì sao cô ấy thích nói chuyện phiếm với Khương Nặc, bởi vì Khương Nặc có thể luôn giữ được tỉnh táo.
Khương Nặc sẽ lắng nghe lời cô ấy nói, cũng sẽ đưa cô ấy ra khỏi cảm xúc, khiến cô ấy cũng trở nên tỉnh táo chứ không phải để cô ấy đắm chìm trong cảm xúc của mình.
Luôn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đi ngủ thôi.
...
Ngày hôm sau, Lý Mộng ở lại thị trấn Ngô Hưng, còn Khương Nặc về doanh địa trước.
Cô lái xe trở về, lúc đến doanh địa, trời vừa mới hửng sáng.
Ngô Đại Hà và Vu Nhược Hoa đang thu dọn đồ đạc, thấy cô trở về một mình, hai người đều có chút lo lắng cho Lý Mộng.
“Lý Mộng muốn ở lại thị trấn Ngô Hưng hai ngày, đến lúc đó tự mình trở về.” Khương Nặc nói.
Súng trường của Lý Mộng đã giao lại cho cô mang về, bản thân cô ấy mang theo s.ú.n.g lục bên người, với kỹ thuật và phản xạ của cô ấy thì an toàn là không có vấn đề.
Về phần lý do ở lại thị trấn Ngô Hưng là vì cô ấy muốn học cách nuôi cấy nấm thực phẩm.
Mặc dù trong tay có giống, cũng có thiết bị, còn tự mình làm một nhà nấm tạm thời nhưng sản lượng mà Lý Mộng làm ra thật sự không biết phải nói gì, đừng nói là nuôi trồng số lượng lớn, cho dù là thu hoạch một ít cũng có chút miễn cưỡng.
Có một số kỹ thuật không thể tự mình mày mò ra được.
Vừa vặn nhà nấm của thị trấn Ngô Hưng bị đốt cháy, bị hư hỏng nghiêm trọng, hiện tại một phần lớn cần phải được xây dựng lại, Lý Mộng đề nghị hỗ trợ, đồng thời học tập một chút kỹ thuật.
Lưu Tùng Chính cũng rất hoan nghênh cô ấy.
Khương Nặc đi một vòng trong thị trấn, trải qua kiếp nạn lần này, ý thức nguy cơ của bọn họ đã tăng lên rất nhiều, bắt đầu lên kế hoạch làm công sự phòng ngự.
Trong thị trấn này có mấy trăm người, các ngành các nghề đều có, trí tuệ của quần chúng là vô hạn, để bọn họ tự mình đi tìm tòi đi.
Sau đó cô phát hiện không có chuyện gì của mình cả, thế là liền để Lý Mộng ở lại, một mình trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-230.html.]
Khương Nặc đã hơi nhớ giường của cô rồi.
Cô ôm A Muội vuốt ve cả một lúc lâu, xoa đầu kéo tai, A Muội ngửi ngửi trên người cô, không ngửi thấy mùi của bé ba đâu hết, cũng thoải mái cọ cọ trên người cô.
Sau đó, A Muội quay về phía cô kêu lên vài tiếng, đột nhiên nhảy ra khỏi cổng, chạy vù ra ngoài.
Trước khi đi nó cho cô một ánh mắt, ba giờ sau lại ngậm một con rắn trở về.
Được rồi, ngày mai sẽ ăn thịt rắn nướng.
Trở lại biệt thự số 3, bỏ ba lô xuống, đi tắm rửa thoải mái, thay quần áo sạch sẽ, lại thoải mái ném mình lên giường, lại chui vào chăn.
Quá thoải mái, ai cũng không thể kéo cô ra ngoài.
Cô nằm trên giường không muốn nhúc nhích, Vu Nhược Hoa cũng không gọi cô, chỉ gõ cửa một cái, sau đó mặc kệ cô.
TBC
Dù sao thì cho dù mọi người có c.h.ế.t đói thì cô cũng không c.h.ế.t đói được.
Khương Nặc cũng biết cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nhưng hôm nay toàn bộ đều đặt xuống đã.
Cô lấy ra một phần tôm hùm đất cay, một phần hải sản sốt, thịt bò nướng lò nhỏ, lại uống một ít rượu trái cây ướp lạnh.
Lấy máy tính bảng ra, xem chương trình giải trí, xem phim.
Nửa ngày tưởng chừng như bình thường đã trôi qua như thế.
Khương Nặc đi ngủ sớm nên đương nhiên cũng thức dậy sớm, sáng hôm sau chỉ mới 6 giờ sáng mà đã tỉnh dậy.
Lúc này trời vẫn còn tối đen, cách bình minh còn khoảng 3 giờ, nhìn bóng tối như mực bên ngoài cửa sổ, Khương Nặc duỗi lưng một cái.
Cô quyết định ra ngoài luyện đao một chút rồi trở về ăn sáng.
Trong rừng an tĩnh dị thường.
Cô không đốt lửa, chỉ dựa vào thị lực của mình di chuyển trong bóng đêm.
Bởi vì tầm nhìn tương đối kém nên những nơi cách xa 5 mét rất mơ hồ, Khương Nặc vừa đi vừa luyện cách hành động trong bóng tối.
Làm sao nghe được âm thanh xa hơn.
Thả nhẹ bước chân, luyện tập ám sát trong bóng đêm.
Lặng lẽ đi, lại lặng lẽ đến gần.
Lợi dụng không gian không ngừng thay đổi vũ khí trong tay, dung nhập bản thân hòa vào bóng tối, cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh.
Khương Nặc càng luyện càng nhập tâm, thậm chí bắt đầu hưởng thụ bóng tối.
Luyện hơn một giờ, cô đang định dừng lại uống ngụm nước, bỗng nhiên, cô phát hiện ra một cái gì đó.
Ở nơi xa hơn một chút, hình như trên thân cây có khắc chữ thì phải?
Phát hiện này khiến cô cảm thấy rất kỳ quái, cảm xúc cũng trở nên cẩn thận hơn, cô chậm rãi đến gần.
Sau trận mưa axit kéo dài, cây cối trong cánh rừng này đều đã chết, vỏ cây cũng bị ăn mòn nghiêm trọng, nếu có người khắc chữ lên, vậy thì chắc chắn là mới khắc gần đây.
Khương Nặc bước tới lấy ra một cái đèn pin để xác nhận.
Là thật sự có chữ.
Là nét chữ phồn thể, nghĩa là mây.
Cô ngẩn người, tiếp theo, lại nhìn thấy một ký hiệu mũi tên dưới chữ kia.
Hình như là đang chỉ đường cho cô à?