Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:15:59
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Nặc đi theo hướng mũi tên.
Trên đường cô lại nhìn thấy một mũi tên giống hệt như vậy trên hòn đá, cô cầm đèn pin tiếp tục đi, từ từ bước ra khỏi cánh rừng.
Khương Nặc quan sát xung quanh, phía trước là một con đường cũ đã bị ăn mòn hoàn toàn không còn hình thù gì.
Mọi người đều biết, các con đường thường được xây dựng dọc theo sườn núi. Thứ nhất, những vị trí này ít bị cản trở hơn, việc xây dựng dễ dàng hơn. Thứ hai là không có đất đai màu mỡ, ít nhà cửa kiến trúc nên chi phí đền bù cũng ít hơn.
Mạng lưới giao thông thành phố đã được quy hoạch lại nên con đường này ít được sử dụng hơn, dù sao thì cách đó vài km cũng có những làn đường cao tốc khổng lồ đan xen.
Khương Nặc bước lên sườn núi đá ven đường, chậm rãi đi về phía khu đất cao hơn.
Cô cảm thấy rất quen thuộc với hoàn cảnh này, không bởi vì gì khác, nếu như mình qua đêm ở nơi hoang dã cũng sẽ chọn nơi có địa thế cao như thế này, người ở thưa thớt, vị trí khuất gió.
Quả nhiên, đi về phía trước, cô nhìn thấy một đống lửa đang cháy.
Khương Nặc đi đến bên cạnh đống lửa ngồi xuống.
“Đến đây lúc nào thế?”Cô hỏi.
Vân Diệu ngồi đối diện nhìn sang: “Hai ngày trước, gọi là hôm kia phải không?”
Cách nói này của anh ta có chút kỳ quái, khiến cho Khương Nặc phải thầm nhẩm ở trong lòng, hai ngày trước, có thể là hôm trước, cũng có thể là hôm kia, cái này phải xem anh ta tính như thế nào.
Quên đi…sao cũng được.
“Biên tướng quân đâu?” Khương Nặc lại nhìn xung quanh: “Sao nó không ở đây?”
Trước kia mỗi lần cô đến Biên Mục đều chạy tới đón cô, dán sát vào cô, hôm nay thế mà lại không có.
“Nó đi tìm cô.” Vân Diệu nói: “Khi chúng tôi tới, cô không có ở đây, nó đã ra ngoài tìm rồi.”
“Tìm hai ngày?”
Vân Diệu gật đầu.
Hay là đi lạc mất rồi? Khương Nặc suy nghĩ, nhưng mà đến A Muội mà không bị lạc thì Biên Mục lại càng không thể nào, là cô lo lắng quá rồi.
“Anh tới tìm tôi là muốn đi núi Việt à?” Khương Nặc hỏi: “Bao giờ khởi hành?”
“Bây giờ.” Vân Diệu nói.
Khương Nặc:...
Đột ngột như vậy sao.
“Chúng ta đi rồi, Biên tướng quân làm sao bây giờ?”Cô hỏi.
“Nó sẽ tự mình đuổi theo.”
“Vậy chúng ta đại khái phải đi bao lâu?”
Vân Diệu trả lời: “Hai tháng.”
Khương Nặc nghe xong, nghiêm túc nói với Vân Diệu: “Vậy anh có thể chờ một chút được không? Tôi cần một chút thời gian để sắp xếp mọi chuyện trong doanh địa cái đã, tôi còn một việc phải làm. Đi suốt hai tháng như vậy tôi không yên tâm lắm.”
Vân Diệu đã đợi ở đây hai ngày, bảo anh ta chờ thêm nữa thì trong lòng cô cũng băn khoăn, nhưng cô không thể mặc kệ mọi thứ mà đi được.
Trong khoảng thời gian hai tháng này sẽ phát sinh rất nhiều chuyện.
Nhiệt độ không khí càng ngày càng lạnh hơn, thời gian ban ngày càng ngắn lại, trong radio không ngừng kêu gọi mọi người giữ ấm.
Đến lúc đó trong doanh địa, các bể chứa nước và ống thoát nước đến ban đêm đều sẽ bị đông cứng, trong hồ chứa nước cũng bị đóng băng, việc lấy nước sẽ trở nên khó khăn.
Cuối cùng, sẽ có một khoảng thời gian xảy ra đêm vùng cực.
Kiếp trước sau khi mẹ chết, cô vào căn cứ báo cáo làm công nhân, mỗi ngày không ngừng làm việc, sống trong trạng thái mơ mơ hồ hồ dẫn đến không nhớ rõ thời gian cụ thể.
Nhưng quả thật là sau khi cô tiến vào căn cứ không lâu thì đã bước vào thời kỳ lạnh giá cũng như đêm vùng cực.
Cô còn nhớ khi đó mình không có nơi nào để ở, chỉ có thể quấn chăn bông cùng những người khác rúc vào cạnh máy sưởi ở căn cứ để tránh bị c.h.ế.t cóng trong khi đang ngủ.
“Tôi phải chuẩn bị một số thứ...”
Khương Nặc nói, giọng nói bất giác dừng lại.
Cô khẽ cau mày, cô biết bên cạnh Vân Diệu còn có một nhóm người, mà muốn lấy được linh nguyên có thể cũng là vấn đề thời cơ nên họ không thể lúc nào cũng đợi cô được.
Nhìn giọng điệu này của Vân Diệu thì ngay cả Border Collie cũng không đợi được nữa, bây giờ muốn lên đường ngay, rõ ràng là bọn họ cũng đang vội.
Nếu như thời gian xung đột, cô chỉ sợ chỉ có thể mất đi cơ hội này.
Khương Nặc thật sự rất muốn có linh nguyên, cũng hy vọng có kẻ địch mạnh hơn có thể luyện đao cải thiện khả năng của bản thân mình.
Nhưng không có cách nào khác cả.
Đôi khi, con người nhất định phải đưa ra lựa chọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-231.html.]
Vân Diệu thấy cô đang nói chuyện lại đột nhiên ngừng nói, cũng không thúc giục cô, chỉ là có chút nghi hoặc chờ đợi cô nói xong.
Khương Nặc thầm thở dài: “Thật xin lỗi, chuyến đi của anh tới đây có thể vô ích rồi, bây giờ tôi thật sự không thể đi được, có một số việc nhất định phải đi làm.”
Vân Diệu gật đầu, nói nhỏ: “Không sao, tôi sẽ chờ cô.”
Khương Nặc có chút kinh ngạc.
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, bọn họ không thân cũng chẳng quen, trên đời này không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác cả.
Lần trước Vân Diệu đưa linh nguyên cho cô, nói là vì để cho cô trưởng thành nhanh hơn, như vậy mới dễ tìm cô hỗ trợ, cô chấp nhận cách nói này.
TBC
Nhưng kể từ lần đầu tiên gặp mặt cô vẫn luôn nhận được chỗ tốt từ anh ta, tóm lại vẫn có chút gì đó không hợp lý lắm.
Có lẽ chính bóng tối vô biên xung quanh đã làm tăng thêm cảm giác an toàn cho Khương Nặc, cô bỗng nhiên không muốn tiếp tục bí hiểm nghi kỵ với Vân Diệu nữa.
Có một số chuyện, cũng đã đến lúc phải nói ra.
“Cám ơn anh... Nhưng mà, vì sao anh cứ luôn giúp tôi như vậy?”
Bên kia ánh lửa, Khương Nặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt trầm tĩnh kia, nghiêm túc hỏi: “Chuyện của tôi, rốt cuộc anh biết được bao nhiêu?”
Vân Diệu cũng nhìn về phía cô, ánh mắt trịnh trọng mà lại nghiêm túc: “Cô đã cứu tôi.”
Khương Nặc khó hiểu: “Lúc nào?”
“Tám năm sau, trong đợt thú triều lớn nhất.”
Hơi thở Khương Nặc như ngừng lại.
Cô âm thầm siết chặt nắm tay.
Bí mật chỉ thuộc về một mình cô, tương lai mà ngay cả với mẹ, cô cũng chưa từng kể, lúc này lại bị nói ra từ trong miệng một người khác.
Trong tiềm thức, cô tiến vào trạng thái cảnh giới mạnh nhất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện đống lửa.
Nhưng Vân Diệu vẫn thành thật ngồi đó, hai tay chống lên đầu gối, có vẻ rất vô hại.
Cô nghe thấy tiếng hít thở của Vân Diệu, vẫn bình tĩnh an bình, không có chút cảm xúc d.a.o động nào cả.
Nhưng đồng thời, nhất định đối phương cũng có thể phát hiện ra sự căng thẳng và đề phòng, nhịp tim xao động của cô.
Khương Nặc hít sâu một hơi, một lần nữa ổn định lại cảm xúc để cho mình lấy lại bình tĩnh.
“Ngày mà anh nói, tôi đã c.h.ế.t rồi.”Cô mở miệng.
“Tôi cũng vậy.” Vân Diệu nói khẽ.
Khương Nặc này quả thật không ngờ tới.
Với thực lực của Vân Diệu, cho dù trong đợt thú triều kia thì muốn tự bảo vệ mình hẳn là có thể.
Dù sao lúc đó nếu không phải vì trả thù, cô cũng có thể tìm được đường sống.
Hay là sau khi cô chết, lại xảy ra chuyện gì?
“Tôi bị sinh vật biến dị cắn chết, còn anh?”Cô lại hỏi.
Vân Diệu nghe được câu hỏi này, lâm vào trầm mặc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, một lát sau, con mắt đen nhánh của anh ta nhìn về phía Khương Nặc: “Tôi còn chưa thể nói cho cô biết, không phải là tôi không muốn nói mà là có một số việc chính tôi cũng còn chưa rõ ràng, tôi không muốn lúc này nói qua loa cung cấp thông tin sai lệch cho cô.”
Khương Nặc gật đầu.
Mỗi người đều có bí mật không muốn nói hoặc không tiện nói ra, chính cô cũng có, huống chi là Vân Diệu.
Bọn họ cũng không quen thuộc đến mức nhất định phải hỏi cho đến cùng.
Khương Nặc chỉ hỏi vấn đề cô quan tâm nhất: “Nhưng ngày đó tôi chưa từng gặp anh, làm sao có thể cứu anh được?”
“Ngày đó cô ở đâu?” Vân Diệu hỏi ngược lại.
“Ở căn cứ thứ hai Nam Giang.”
Vân Diệu nói: “Cô không gặp tôi cũng là chuyện bình thường, tôi ở chính giữa đợt thú triều. Lúc đó tôi vốn đã sắp chết, nhưng đột nhiên cảm giác được một luồng năng lượng đặc biệt, tôi bắt lấy cỗ linh khí kia, cũng ở trong quang ảnh nhìn thấy một cô gái tứ chi đã không trọn vẹn, sau đó, tôi trở về quá khứ.”
Nói xong, anh ta lại bổ sung một câu:”Cái c.h.ế.t của tôi cũng không phải là bởi vì sinh vật biến dị, mà là nguyên nhân khác, chờ thời điểm thích hợp tôi sẽ nói hết toàn bộ cho cô nghe.”
Khương Nặc chưa bao giờ nghe anh ta nói nhiều như vậy, vừa nói liền có một lượng thông tin khổng lồ.
Khương Nặc yên lặng tiêu hóa tin tức một lúc.
Cô gái mà tứ chi không trọn vẹn kia đương nhiên chính là cô.
Khi đó cô bị sinh vật biến dị cắn xé, một nửa thân thể đã không còn, lẽ ra cô đã c.h.ế.t từ rất lâu trước đó nhưng vẫn còn thoi thóp thở, thẳng cho đến khi tận mắt nhìn thấy kẻ thù của mình bị giết.
Dây chuyền trên cổ cô cũng đứt vào lúc đó, sau đó là một luồng ánh sáng kỳ lạ xẹt qua trước mắt cô.
Cô cũng cảm nhận được nguồn năng lượng kia, hơn nữa, cảm giác đau đớn khắp cơ thể cũng biến mất trong cỗ linh khí ấm áp này.
Cô đã vô số lần nghĩ tới, nếu như tất cả mọi chuyện có thể làm lại thì...