Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:34
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi đó, năng lượng của chiếc dây chuyền đã đáp lại nguyện vọng của cô, cô đã sống lại.
Nhưng điều mà cô không biết là trong cùng một nháy mắt, Vân Diệu sắp c.h.ế.t cũng bắt được luồng linh khí này, cùng cô trở lại quá khứ.
Cho nên, Vân Diệu cho rằng là cô cứu anh ta cũng không có gì sai.
Sau khi nói ra, Khương Nặc lại thở phào nhẹ nhõm.
Trên đời này không có ai mà vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, Vân Diệu đã mấy lần cho cô đồ vật, ngay cả linh nguyên cũng cho cô, nếu như có âm mưu thì nhất định đó sẽ là âm mưu rất lớn, có thể mang đến nguy hiểm cho cô.
Khương Nặc thừa nhận bản thân mình ích kỷ, muốn có lợi ích nhưng lại không muốn bị cuốn vào trong phiền toái quá lớn.
Nhưng nếu đã biết nguyên nhân khiến anh ta sống lại thì rất nhiều hành vi trước đó của anh ta đã được giải thích thông suốt, điều này khiến trong lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ở trên bến tàu, anh đã phát hiện ra tôi đúng không?” Cô hỏi thẳng: “Vậy sau đó chúng ta gặp nhau ở trong siêu thị là anh cố ý à?”
Vân Diệu gật đầu, chậm rãi nói: “Trên bến tàu, tôi phát hiện ra cô. Trên người cô có một luồng linh khí rất nhạt, giống như nguồn năng lượng tám năm sau đó, tựa như có cùng một nguồn gốc. Nhưng lúc đó cô trốn đi, mà trên bến tàu cũng có những người khác nên tôi nghĩ cô không muốn xuất hiện.”
Tốc độ nói chuyện của anh ta không nhanh, không hề vội vã giống như một người thân ở địa vị cao, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc và chân thành.
Chỉ là gương mặt của anh ta lại rất trẻ, so sánh ra thì lại thành tương phản.
“Sau đó, tôi bảo những người khác rời đi, một mình trở về bến tàu tìm cô nhưng cô đã đi rồi, sau đó tôi gặp được Biên tướng quân, liền thu lưu nó.”
Sắc mặt Khương Nặc cứng đờ.
Anh ta trở về bến tàu, vậy nhất định anh ta đã nhìn thấy tất cả container đều đã biến mất.
TBC
Nếu người khác phát hiện chuyện này thì không nhất định sẽ nghĩ đến chuyện cô có không gian, thêm mấy tiếng đồng hồ nữa là nước biển đã nhấn chìm cả bến tàu.
Nhưng Vân Diệu có thể nói là được không gian của cô mang về, anh ta nhất định có thể nghĩ đến cái gì đó.
Dường như cảm nhận được sự khẩn trương của cô, Vân Diệu nói: “Cách không lấy vật, thu đồ vào trong một thế giới riêng, tôi vốn cũng đã từng làm được, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không ngấp nghé đồ của cô.”
Anh ta nói thẳng ra.
Khương Nặc cũng bắt được thông tin mấu chốt: “Tức là bây giờ anh không làm được sao?”
Vân Diệu dừng lại một chút, suy nghĩ về cái gì đó.
Khương Nặc cũng không thúc giục, thấy lửa nhỏ hơn một chút liền thuận tay ném củi vào, dùng cành cây nhẹ nhàng gảy, rất nhanh, ngọn lửa kia lại cháy hừng hực.
Ánh lửa nhảy múa trên khuôn mặt Vân Diệu, đáy mắt anh ta lóe lên.
“Bây giờ thì tôi không thể làm được nữa. Dường như tôi không còn là tôi trước kia, bản thân tôi cũng không hiểu rõ lắm.”
“Ừm.” Khương Nặc lên tiếng.
Đây đại khái chính là cái mà anh ta đã nói, không biết rõ ràng nên không muốn nói ra, không muốn đưa ra những thông tin sai lệch.
Khương Nặc vốn tưởng rằng có thể từ chỗ Vân Diệu tìm kiếm được bí mật của không gian, không nghĩ tới ngược lại lại mang đến cho cô càng nhiều thứ không biết.
Vì vậy, khát vọng đối với linh nguyên trong lòng cô càng mạnh mẽ hơn.
Tiếp tục thăng cấp không gian mới có thể hiểu rõ được chiếc dây chuyền đã hòa làm một thể với cô này, đến tột cùng là cái gì.
“Lúc đó tôi đã quan sát bến tàu, tất cả camera đều không có điện, tôi còn tưởng rằng là do hoả hoạn gây ra nhưng mấy container hàng đông lạnh vẫn có điện cho nên đó là do người trong đội của anh làm đúng không? Anh chàng tóc vàng kia chuyên làm việc này, cuối cùng thành ra thuận tiện cho tôi.”
“Đúng vậy.” Vân Diệu nhìn về phía cô: “Tôi cảm ứng được linh khí trên người cô nên đến siêu thị kia. Để kiểm tra nên tôi đã trực tiếp với cô một lần, muốn biết có phải cô gái mà tôi nhìn thấy kia cũng trở lại quá khứ hay không. Nhưng lúc rời khỏi siêu thị lại gặp một lần nữa, đúng là bất ngờ.”
Khương Nặc ném nhánh cây trong tay xuống, mặc cho ngọn lửa ấm áp phả lên mặt.
Đến tận đây, cô đã hiểu rõ rất nhiều nghi vấn của Vân Diệu.
Nghĩ lại tất cả những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó cùng với các chi tiết, cô có một loại cảm giác cuối cùng cũng hiểu ra.
Thành thật mà nói, trong một khoảng thời gian rất dài, trong lòng cô Vân Diệu chính là một bóng ma. Anh ta đại diện cho một phần không thể biết mà lại khó có thể chiến thắng được trong thời tận thế, khiến cô rơi vào khủng hoảng và lo âu.
Nhưng loại cảm giác này đã dần dần biến mất cùng với sự tăng lên của thực lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-232.html.]
Chắc chắn Vân Diệu mạnh hơn cô, nhưng đã không còn là cảm giác không hiểu, lại không thể vượt qua như trước.
Cô không tự đại muốn khống chế tất cả, nhưng cũng không thể không có lực đánh trả khi đối mặt với cường địch.
“Lúc rời khỏi siêu thị, tại sao anh lại cứu những người đó?” Cô hỏi.
Vân Diệu trả lời không cần suy nghĩ: “Nếu bọn họ xứng đáng để được sống sót, tôi sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu. Tôi có yêu cầu đối với thế giới này, đương nhiên cũng sẽ che chở bọn họ.” Nói xong, anh ta như nhớ ra cái gì đó: “Sau khi tiếp xúc với cô, tôi xác định cô có liên quan đến nguồn năng lượng đã mang tôi trở lại quá khứ, nhưng lúc đó năng lực tự bảo vệ mình của cô không mạnh, cho nên tôi mới cho cô súng.”
Khương Nặc gật đầu.
Chuyện đúng là như thế.
Nhưng anh ta cũng quá đột ngột, vừa bước tới đã nhét một khẩu s.ú.n.g vào tay cô, quả thực đã khiến cô giật nảy mình đổ cả mồ hôi lạnh.
Nhớ lại phản ứng quá khích của mình lúc đó, Khương Nặc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Những gì muốn hỏi đều đã hỏi, còn lại một số chi tiết cô có thể từ từ thăm dò.
Đi núi Việt ít nhất hai tháng, còn có rất nhiều cơ hội để nói chuyện phiếm, không cần phải hỏi đến tận gốc lúc này.
Bản thân Khương Nặc là một người có ý thức ranh giới rất mạnh.
Cho nên cô hiểu được, khoảng cách an toàn giữa người với người phải cần một chút thời gian ở chung mới có thể cảm thụ rõ ràng.
Giống như hiện tại, Lý Mộng và Ngô Đại Hà đều biết giới hạn mà cô không muốn bị chạm đến ở đâu.
Có một số vấn đề, có thể từ từ tìm hiểu.
Khương Nặc sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng, không rối rắm nữa, nói với anh ta: “Trước khi đi núi Việt, tôi muốn đi căn cứ số một Nam Giang một chuyến. Anh yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này sớm nhất có thể, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của anh.”
Câu trả lời của Vân Diệu rất ngắn gọn: “Được.”
Khương Nặc ngẩng đầu nhìn trời, nói chuyện một hồi lâu, lúc này sắc trời đã xám xịt, cũng sắp sáng rồi.
Vốn còn muốn tìm Vân Diệu luyện đao, xem ra là không luyện được.
Hiện tại cô muốn luyện chỉ có thể ở trong bóng tối thuần túy mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất.
Điều này khiến trong lòng cô đối với hai tháng tới đây lại có một chút chờ mong.
“Vậy tôi trở về doanh địa chuẩn bị trước.” Khương Nặc đứng lên.
Cô vừa định đi liền nhìn thấy Vân Diệu cũng đứng dậy, hơn nữa đeo ba lô trên lưng, dáng vẻ như muốn rời đi cùng cô.
Khương Nặc vội vàng nói: “Anh cứ ở đây chờ Biên Mục đi, tôi sẽ đến tìm các anh.”
Vân Diệu nhìn cô một chút, sau đó gật đầu, không nói gì lại ngồi trở về, dáng vẻ rất nghe lời.
Khương Nặc một mình trở lại doanh địa, từ xa, A Muội đã tới đón cô, dụi cái đầu chó mềm mại vào người cô.
“Hôm nay ăn thịt rắn nướng đi.” Khương Nặc nói với nó.
“Gâu ~!”
Nếu như không phải thời gian hai tháng quá dài, cô không ngại mang theo A Muội ra ngoài rèn luyện học tập một chút, nhưng bây giờ không được.
A Muội không thể rời khỏi doanh địa lâu như vậy, có nó ở đây, ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ doanh địa.
Cho nên, cô không muốn A Muội nhìn thấy Border Collie, nếu không đến khi nó nhìn thấy cô và Border Collie rời đi cùng nhau, A Muội sẽ không nén được tức giận đuổi theo cả mười dặm đường.
Vẫn là quên Tu La Tràng này đi.
Hơn nữa, nguyên nhân chính khiến cô không đưa Vân Diệu về doanh địa là vì cô cảm thấy còn cần một chút thời gian để xác minh lại lòng tin của mình.
Dù sao trong doanh địa có mẹ, đó là điểm mấu chốt của cô.
Khương Nặc một mình trở lại doanh địa, lúc này, bầu trời xám xịt đã dần dần trở nên sáng sủa hơn.
Nhìn thời gian, lúc này đã gần 10 giờ sáng.
Bình minh đến càng lúc càng muộn, trời tối càng sớm hơn, điều này nói rõ thời gian ban ngày càng lúc càng ngắn, ban đêm càng thêm dài dằng dặc.