Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:45
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
So với sự kích động của Ngô Đại Giang, hai người trên xe kia tương đối yên tĩnh.
Kiếp trước Khương Nặc chưa từng tới nơi này, vẫn luôn ở căn cứ Nam Giang thứ hai, nhưng mô hình căn cứ cỡ trung cũng đã rất lớn rồi, cỡ lớn lại càng không cần phải nghĩ.
Theo số người không ngừng giảm bớt, tương lai trong căn cứ cũng sẽ càng có vẻ trống trải.
Đợi thẳng đến buổi chiều, cuối cùng xếp hàng tới cuối, có nhân viên công tác tới chỉ thị bọn họ dừng xe, lại tiếp tục xếp hàng đăng ký.
Phía sau bọn họ là một hàng xe kéo dài, phải đỗ xe theo quy định rất khó, mà còn phải chờ kéo đồ, còn phải lái đi, Khương Nặc buộc phải lại xin số tạm thời, đỗ xe ở bên cạnh tường vây của căn cứ.
Trong quá trình này, cô đã cảm nhận được có gì đó không đúng.
Kiếp trước, lúc vừa tới căn cứ bởi vì nhân lực khan hiếm, số lượng đăng ký lại quá lớn, sự quản lý của căn cứ có thể nói là hỗn loạn không chịu nổi.
Nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều rất có trật tự, đều đâu vào đấy.
Chẳng lẽ bình thường quản lý căn cứ chính là như vậy, chỉ có căn cứ Nam Giang thứ hai là loạn? Hiện tại cô cũng có chút không nắm chắc.
Cô biết Vân Diệu không muốn có quá nhiều tiếp xúc với người khác, đã nói với anh ta: “Chúng tôi đi vào đăng ký, đổi lấy đồ, đoán chừng sẽ rất lâu, nếu anh thấy chán thì tự mình đi đi.”
Khương Nặc nói xong, ném chìa khóa xe cho Vân Diệu, anh ta nhận lấy khẽ gật đầu với Khương Nặc.
Không cần nhiều lời, Khương Nặc xuống xe, dẫn theo Ngô Đại Giang đi vào đăng ký.
Bọn họ cũng không vào căn cứ, chỉ là vì đổi đồ, cho nên một người đi đăng ký là được, Ngô Đại Giang ở lại bên ngoài đợi cô.
Đội ngũ xếp hàng vô cùng chỉnh tề, dựa vào số đi lên tiến hành khảo nghiệm lần thứ nhất, số không có vấn đề thì tiếp tục xếp hàng.
Quá trình này vô cùng rõ ràng, chậm thì chậm, nhưng trật tự rất tốt.
Hơn nữa sau khi đăng ký thành công, mỗi người có thể lĩnh 5 cân lương thực cứu trợ, còn có thể đi lĩnh nước, càng làm cho tinh thần của mọi người rung động một cái, tất cả sự chờ đợi đều không còn khó khăn như vậy.
Sau khi Khương Nặc đối chiếu kiểm tra thân phận xong, không lựa chọn đăng ký, mà chính là muốn trực tiếp dùng điểm tích để đổi lấy vật tư.
TBC
Đối với loại yêu cầu này, người ở chỗ đăng ký chỉ nhìn cô một chút, không hề nói gì, bảo cô đi xếp hàng ở cửa số 15.
Cửa số 15 căn bản không có ai, Khương Nặc rất nhanh đã vào nhà kho chỗ đăng ký, bên trong đồ đạc lộn xộn thành một đống, phần lớn là các loại giấy vật liệu và đơn đăng ký.
Chỉ có một người nhân viên công tác, là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, bên trên quần áo lao động có thẻ tên, bên trên viết: Hà Quân.
Khương Nặc đi lên, lấy tấm giấy chứng nhận điểm tích của Hồ Đại ra, đưa tới nói: “Tôi muốn đổi ít đồ.”
Hà Quân tiếp nhận tư liệu và chứng minh tích điểm của cô, xem xét, lông mày nhíu lại, lạnh lùng nói: “Đây không phải chứng nhận tích điểm của cô.”
“Ừm, nhưng chắc là cũng không có khác biệt gì lớn, tôi chỉ đổi ít linh kiện và vật liệu, những thứ này hiện tại cũng không ai muốn.”
Nói xong, Khương Nặc lại đưa tới một bao đồ.
Đây là một không gian riêng, vô cùng thuận tiện tiến hành một số thao tác.
Hà Quân mở cái túi vải màu đen ra, nhìn thấy bên trong có hai bao thuốc lá, không nhịn được cũng sửng sốt một chút.
Trước khi tận thế con người đã có thói quen hút thuốc lá, bây giờ thấy hai bao thuốc này, cơ bản chẳng bõ nghiện.
Dù là chính mình không hút, cũng là vật tư giao dịch cực tốt, có một bao cũng không dễ dàng, bây giờ cô lại trực tiếp cho 2 bao, Hà Quân trố mắt, tay run rẩy một chút.
“Cô làm gì thế?” Cuối cùng, anh ta vẫn nhịn được: “Không phải chứng nhận tích điểm của cô, không dùng được!”
Khương Nặc tập trung nghe ngóng, bốn phía cũng không có ai khác.
Chỉ có hai người bọn họ ở đây.
Chứng nhận tích điểm là thật, muốn làm gì đó thì rất dễ dàng.
Nghĩ đến chuyện này, cô lại lấy từ trong ba lô ra một cái bao bố, đồng thời mở đồ bên trong ra.
Lại có một bao thuốc lá, 5 hộp bao cao su, một bình rượu.
Đều là vật tư giao dịch vô cùng tốt.
Hà Quân bị dáng điệu này của cô làm cho choáng váng, cổ họng nhấp nhô, một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì.
Khương Nặc thu hết đồ vào trong túi vải, ở ngay trước mặt anh ta gói lại, nhỏ giọng nói: “Chứng nhận tích điểm là hàng thật, anh có thể kiểm chứng ra được, tôi chỉ muốn chút linh kiện, những thứ này đều là của anh.”
Hà Quân giãy dụa nửa ngày, đè thấp giọng nói: “Cô đừng hại tôi, thu hồi lại đi, phần công tác này của tôi kiếm không dễ, mất đi rồi thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-236.html.]
Thấy anh ta không chịu nhận, Khương Nặc có chút bất ngờ, nhưng cũng không biểu hiện ra điều gì.
Xem ra căn cứ Nam Giang thứ nhất quả thực rất khác biệt.
Cô thu đồ rồi đi ra.
Đến cũng đến rồi, chắc chắn không thể đến tay không, ban đầu cô cũng đã chuẩn bị hai phương án, có thể trực tiếp dùng điểm tích để đổi là tốt nhất, nếu không thể, thì lấy một tấm chứng nhận căn cứ để đổi.
Nhưng cô không lập tức đi, mà đứng ở cửa một lát, mãi cho đến khi có một thanh niên hơn 20 tuổi cầm túi đi vào.
Người này cũng đến đổi đồ.
Khương Nặc lưu ý nghe ngóng đối thoại, nhìn xem còn có thể kiếm được điểm sơ hở nào hay không.
“Anh trai, chứng nhận căn cứ này là thật, anh cho tôi đổi ít đồ đi, những linh kiện này dù sao cũng không ai muốn, tôi dùng chứng nhận đổi lương thực để đổi với anh, anh cầm đi, chỉ cần anh đồng ý, đều là của anh...”
“Trời ạ.” Hà Quân cũng sắp hoảng rồi: “Làm sao vừa có một người đi lại có một người tới nữa, các người đừng lừa tôi nữa, thật sự không được, nếu tra ra được thì tôi cũng mất việc, cậu cũng ra ngoài đi!”
Khương Nặc đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy người thanh niên tóc ngắn kia thở dài thở ngắn đi ra, hai người không khỏi liếc nhau một cái.
Người này hơn 20, dáng dấp cao cao gầy gò, ngũ quan cũng không tệ lắm, dáng vẻ còn rất nhanh nhẹn, là kiểu mày rậm mắt to mà đời này Vu Nhược Hoa thưởng thức, nhưng lúc này trên mặt lại buồn rầu ủ dột.
Anh ta nhìn về phía Khương Nặc, ý thức được cô chính là “người trước đó” bị đuổi ra ngoài, trong mắt mang theo sự đau khổ của con người khi luân lạc ở nơi xa.
Khương Nặc không muốn tiếp xúc với anh ta, kéo thấp vành nón quay người đi ra.
Người thanh niên cũng kéo hành lý của anh ta bất đắc dĩ rời đi.
...
Muốn đổi thành chứng nhận căn cứ, thì phải xếp hàng đăng ký một lần nữa.
Cũng may vừa rồi nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, làm hai phương án chuẩn bị, để Ngô Đại Giang cũng lấy số chờ ở bên ngoài, không cần làm lại từ đầu một lần nữa.
Ngô Đại Giang cái gì cũng không hỏi thêm, bảo làm gì thì làm cái đó, Khương Nặc nhận số thứ tự trong tay anh ta, hai người uống chút nước, lại đăng ký một lần nữa.
Lúc này, Ngô Đại Giang giống như bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, quay đầu gọi một cái tên: “Lâm Khiếu? Cậu là Lâm Khiếu sao?”
Khương Nặc theo ánh mắt của anh ta, nhìn thấy người thanh niên tóc ngắn vừa rồi, đang nhìn chằm chằm Ngô Đại Giang.
“Anh Ngô?” Anh ta đi tới: “Anh Ngô, anh cũng tới căn cứ đăng ký à?”
Ngô Đại Giang liên tục gật đầu, có vẻ rất vui, cũng có chút kích động nói với Khương Nặc: “Cô Khương, có nhớ tôi đã từng đề cập đến đàn anh của tôi với cô không? Tay nghề làm mộc của anh ấy vô cùng tốt, đây là em trai của anh ấy, chúng ta còn rất quen, nếu như bọn họ ở chung, vậy đàn anh của tôi cũng ở gần đây.”
Khương Nặc nhẹ gật đầu, lại không nói chuyện.
“Lâm Khiếu, người nhà cậu đâu? Làm sao lại chỉ có một mình cậu?” Ngô Đại Giang hỏi.
Biểu cảm của Lâm Khiếu nhất thời rầu rĩ.
Ngô Đại Giang nhìn dáng vẻ này của anh ta, trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút, biết không ổn.
“Đều đã mất rồi.” Lâm Khiếu cúi đầu nói, “Mẹ tôi, cha tôi, anh trai tôi, chị dâu tôi, đều mất rồi, chỉ còn lại một mình tôi thôi.”
Một câu nói mà chua xót đến tận tâm can.
Ngô Đại Giang khẽ thở dài: “Vậy thì cậu phải sống cho tốt, nhà các cậu có tay nghề tổ truyền, chỉ còn sót lại có cậu, cậu phải cố mà quý trọng bản thân.”
Lâm Khiếu cố nén nhưng hai mắt đã phiếm hồng, cười nói với Ngô Đại Giang một tiếng: “Anh Ngô, anh nói đúng lắm.”
“Bây giờ cậu đến đăng ký lao công sao?”
“Ừm.” Lâm Khiếu đáp, đồng thời lấy ra hai tấm giấy chứng nhận căn cứ, đều đã viết tên và đóng dấu: “Đây là chứng nhận căn cứ của cha và chị dâu tôi, anh biết đấy, mẹ tôi đã qua đời mấy năm trước, không phải chịu sự khổ cực ở tận thế này. Lúc tin tức quyên tặng của căn cứ được truyền ra, tôi và anh trai đã đi làm việc cho xã khu, rất nhiều thuyền chở lương thực đều là chúng tôi làm. Chúng tôi cố gắng tích lũy điểm số, chỉ nghĩ rằng cha lớn tuổi rồi, chị dâu sức khoẻ yếu, cho hai bọn họ hai tấm giấy chứng nhận căn cứ, tôi và anh trai dù sao cũng có thủ nghệ có thể kiếm sống, nhưng đột nhiên có mưa axit, bọn họ đều tuần tự nhiễm bệnh, người này rồi đến người kia liên tiếp rời đi...”
Trên giấy chứng nhận căn cứ viết tên của cha và chị dâu anh ta, hiện tại người mất rồi, chứng nhận căn cứ cũng mất hiệu lực, anh ta chỉ có thể đăng ký lao công.
Cho nên muốn dùng hai tấm giấy chứng nhận căn cứ này đổi ít đồ, lại không thành công.
Lúc này anh ta cần phải lấy số xếp hàng một lần nữa, trình tự tối thiểu phải mất thời gian hai ngày, nhưng anh ta mang theo đồ ăn, cũng không phải là rất lo lắng.
Ngô Đại Giang lại hàn huyên với anh ta vài câu.
Vừa nói chuyện, Lâm Khiếu vừa nhìn về phía Khương Nặc, hỏi anh ta: “Anh quen biết cô ấy sao?”
Ngô Đại Giang nghiêm mặt nói: “Cô ấy là lão đại của tôi.”
Lâm Khiếu vừa nghe vậy thì sửng sốt.