Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 237
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:47
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Khiếu sửng sốt, không nghĩ tới lúc này mà Ngô Đại Hà vẫn còn có tâm tình nói đùa với mình.
Mặc dù có chút không cười nổi nhưng chắc hẳn anh Ngô cũng là có ý tốt, thấy cả người anh ta u sầu đạm bạc thế này nên mới trêu chọc anh ta một chút.
Lâm Khiếu cố gượng cười, không tiếp lời nhưng vẫn nhịn không được lại tò mò đánh giá Khương Nặc mấy lần.
Cô gái này gầy gò, đội mũ và đeo khẩu trang nhưng lộ ra đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh, toát ra sự nghị lực và trầm ổn.
Nhìn vào tuổi tác của cô ấy, chắc hẳn cũng đã phải trải qua rất nhiều vất vả mới có thể rèn luyện ra được bản thân thế này.
Trải nghiệm cố nhét quà đi cửa sau nhưng lại bị đuổi ra ngoài của anh ta vừa nãy khiến anh ta theo bản năng cho rằng cảnh ngộ của Khương Nặc cũng không khác mình là bao.
Ngô Đại Hà lại hàn huyên vài câu với anh ta, trong lúc đó Lâm Khiếu một lần nữa đi lấy số, con số đã lên tới hơn 1500.
“Cậu đã vì cộng đồng làm ra rất nhiều cống hiến, cũng quen biết bọn họ, vì sao không đổi chứng chỉ căn cứ ở cộng đồng? Cũng thực tế hơn so với việc tới nơi này đổi đồ.” Ngô Đại Hà nói.
“Không đổi được, quy định chính là quy định, không có ngoại lệ cho bất kỳ ai.” Lâm Khiếu lắc đầu: “Tôi cũng không muốn làm khó bọn họ, ở trong cộng đồng khó khăn hơn so với anh tưởng tượng rất nhiều. Rất nhiều người đã chết, nhóm đầu tiên đưa thuyền lương thực đi, 10 người đi ra ngoài nhưng chỉ có 5 người quay về, nhóm thứ hai bắt đầu trang bị vũ khí nhưng vẫn có nhóm không trở về, đến nhóm thứ ba chuyện ngoài ý muốn đã ít đi nhưng rất nhiều người bị nhiễm bệnh. Khu chúng tôi vì tìm nguồn nước sạch mà phải bôn ba khắp nơi, chị dâu tôi cũng c.h.ế.t vào lúc đó…”
Giọng nói của anh ta càng nói càng thấp: “Bọn họ đều quá khó khăn, thường xuyên không liên lạc được với cấp trên, cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu, rất nhiều người đều dựa vào một bầu nhiệt huyết mà cố gắng kiên trì... Anh Ngô, người nhà tôi đều c.h.ế.t hết cả rồi, chỉ còn lại tôi thôi. Anh thấy đấy, đến cả ông trời mà cũng không thu tôi, vậy thì tôi còn gì mà phải sợ? Có tay có chân có kỹ thuật, dựa vào chính mình luôn có thể kiếm miếng cơm ăn.”
Ngô Đại Hà thấy mà vui mừng: “Cậu thật sự đã trưởng thành rồi, nếu như mẹ cậu có thể nhìn thấy cậu thế này thì nhất định sẽ rất vui.”
Xếp hàng chắc còn 1 tiếng nữa mới đến lượt bọn họ, Khương Nặc đang nghe bọn họ nói chuyện câu được câu không, lúc này, cô nhìn thấy một bóng người có hơi quen mắt đi về phía cổng số 15.
Khương Nặc chớp mắt nhìn.
Đó là một người phụ nữ, so với vẻ ngoài được chăm chút kỹ lưỡng hai năm trước đây thì làn da bà ấy bây giờ thô ráp hơn hẳn, đã có nếp nhăn, có lấm tấm tàn nhang trên mặt nhưng tinh thần lại rất tốt, một đôi mắt rạng rỡ tỏa sáng.
Ăn mặc vẫn đơn giản mộc mạc, nhìn dáng vẻ như một nữ lãnh đạo.
Giang Cầm.
Khương Nặc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định thăm dò Giang Cầm một chút.
Ân tình trước ngày tận thế, không biết bà ấy còn nhận hay không.
Còn nữa, câu nhắc nhở ngày đó, rốt cuộc có gieo được hạt giống gì ở trong lòng bà ấy hay không.
Chỉ dựa vào phỏng đoán và né tránh thì cũng không thể thật sự giải quyết được tai họa ngầm.
Nghĩ đến đây, Khương Nặc kéo khẩu trang xuống, lấy túi vải màu đen đựng t.h.u.ố.c lá từ trong ba lô ra, cũng đi về phía đó, đứng ở gần cổng số 15.
Từ đằng xa, ánh mắt Giang Cầm xẹt qua rồi lại đột nhiên dừng lại.
Sau khi phát hiện ra Khương Nặc, bà ấy chủ động đi tới.
“Là cô à?” Giang Cầm đứng ở trước mặt cô: “Cô Khương.”
Khương Nặc nhìn về phía Giang Cầm, khuôn mặt tỏ vẻ bất ngờ: “Tổng giám đốc Giang.”
Giang Cầm cười với cô, có chút cảm khái cảnh còn người mất: “Đừng gọi như vậy nữa, nào còn có tổng giám đốc Giang gì nữa đâu.”
Giang Cầm còn muốn nói gì đó, lúc này mấy người mặc đồng phục vội vã đi tới, nói với bà ấy: “Chủ nhiệm, chúng ta còn tiếp tục điều tra nữa không?”
Giang Cầm trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói: “Mọi người đi tới đội xe bên kia nhìn chằm chằm, nếu có động tĩnh gì thì báo với tôi, tôi ở đây có chút việc đã.”
Chờ sau khi bọn họ đi rồi, Giang Cầm nhìn túi vải màu đen trên tay Khương Nặc: “Cô Khương, dưới thế đạo này, cố nhân gặp lại cũng là duyên phận, có muốn tâm sự một chút không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-237.html.]
Khương Nặc mỉm cười với bà ấy: “Đương nhiên, bây giờ bà đã là chủ nhiệm, đương nhiên tôi muốn ôm chặt đùi rồi.”
Giang Cầm dẫn cô đi tới văn phòng đăng ký cổng số 15, lúc này Hà Quân đã không còn ở đó nữa.
Nơi này rất bừa bộn, chỉ có một cái bàn và một cái ghế, Khương Nặc rất tự tại ngồi ở trên bàn, nhường cho Giang Cầm có thể ngồi trên ghế.
Giang Cầm từ trước đến nay nói chuyện làm việc đều hiệu suất cao, cũng không dây dưa dài dòng, ngồi xuống liền nói: “Công việc chủ yếu của tôi bây giờ là kiểm tra kỷ luật, chủ yếu là nhìn chằm chằm người bên trong xem có lạm dụng chức quyền hay không, hai ngày nay đang mấy kẻ đầu cơ.”
Nghe được hai chữ đầu cơ, Khương Nặc ít nhiều có chút hoảng hốt.
Đã là lúc nào rồi mà còn có cả đầu cơ ở đây nữa.
“Đăng ký là việc đầu tiên mà những người sống sót phải làm khi đi vào căn cứ, phải sạch sẽ, tuyệt đối không được giấu diếm cái gì. Nếu như bước đầu tiên đã tối tăm thì tương lai sẽ chỉ làm lòng người tán loạn, sao có thể đoàn kết nhất trí được.” Nói đến đây, bà ấy dừng lại một chút, ý vị sâu xa nhìn Khương Nặc: “Tôi hỏi Hà Quân thì anh ta nói hôm nay có người mang mấy gói t.h.u.ố.c lá bỏ vào trong túi vải đen ép anh ta xử lý một chút chứng nhận điểm tích lũy, có phải là cô không?”
Khương Nặc gật đầu: “Chủ nhiệm Giang, là tôi.”
Giang Cầm không khỏi mỉm cười: “Cô vẫn cứ thích làm loạn như vậy.”
“Hết cách rồi, dù sao cũng phải sống sót.” Khương Nặc nói, nhanh chóng nhận sai: “Tôi biết, tôi sai rồi.”
“Lần sau cô còn dám nữa.”
Nói tới đây, hai người lại hiểu ý cười một tiếng.
Giang Cầm nhìn cô: “Chứng nhận điểm tích lũy của cô bị sao thế?”
Khương Nặc đưa giấy chứng nhận điểm tích lũy của Hồ Đại cho bà ấy xem: “Tôi lấy được ở bên ngoài, chỉ muốn đổi một chút linh kiện, chủ nhiệm Giang có thể xử lý một chút không?”
Giang Cầm có chút tức giận trừng mắt nhìn cô: “Cô lại nữa rồi.”
Bà ấy cầm giấy chứng nhận điểm tích lũy ra nhìn cẩn thận, hơn 6000 điểm tích lũy, có thể đổi chứng chỉ căn cứ, không phải số lượng nhỏ.
“Số lượng này quá lớn.” Giang Cầm nhẹ nhàng lắc đầu: “Bản thân tôi còn một ít điểm tích lũy, có thể cho cô 1000 điểm. Cô cũng đừng đổi linh kiện, toàn bộ đổi thành thức ăn và vật tư sinh hoạt đi. Cô không có chứng chỉ căn cứ, sau khi đăng ký xong thì tôi sẽ đưa cho cô 1000 điểm, nếu cô muốn qua thì cứ đi theo tôi.”
Bỏ qua những yếu tố khác, Khương Nặc thật sự rất phục mị lực cá nhân của Giang Cầm.
Bà ấy làm việc quả quyết, ra tay hào phóng, ánh mắt cũng rất độc đáo.
“Chủ nhiệm Giang, tại sao lại giúp tôi?” Khương Nặc hỏi.
“Tôi rất thưởng thức cô, đây là một nguyên nhân trong đó, về phần một nguyên nhân khác...” Ngón tay Giang Cầm nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn, ánh mắt trong chớp mắt liền sáng lên: “Tôi cũng rất biết ơn cô.”
“Là vì lúc ấy tôi nhắc nhở bà tích trữ vật tư sao?” Khương Nặc nói: “Nhưng bà quen biết nhiều người như vậy, chắc chắn bên cạnh bà sẽ có mấy người tin tưởng vào thuyết tận thế, cho dù tôi không nhắc nhở bà thì cũng sẽ có người khác nhắc nhở bà thôi.”
Giang Cầm lắc đầu: “Nhưng cô vừa vặn xuất hiện ở đúng thời điểm đó. Chuyện trên đời này luôn là như thế, cho dù tôi quen biết mấy chục, mấy trăm người nói về thuyết tận thế, nhưng người dẫn tôi đi theo hướng này lại chính là cô. Tôi rất tin tưởng vào thứ gọi là duyên phận này, đến bây giờ, càng đối kháng với tự nhiên, lại càng tin tưởng vào số phận.”
Bà ấy nói không nhanh, chậm rãi nói, Khương Nặc cũng lặng lẽ lắng nghe.
“Nếu không phải nhờ có câu nhắc nhở kia của cô thì tôi sẽ không chú ý đến thuyết tận thế, cũng sẽ không quen biết nhiều bạn bè như vậy, lắng nghe lý luận của bọn họ. Cô có tin không, tôi còn tự cho là mình và Dương Thành Huy từng có tình yêu, nhưng sau khi tỉnh táo lại phát hiện mình chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi.”
“Cả đời này tôi đều dây dưa với ông ta, từ kết hôn, đến lập nghiệp, đến ly hôn, trong đó có quá nhiều thứ nghĩ lại mà kinh. Vì kiện cáo ly hôn với ông ta, khiến ông ta thân bại danh liệt không đáng một đồng cút khỏi tầm mắt của tôi mà tôi đã đầu tư thời gian và sức lực nhiều như thế chỉ vì dạy dỗ một tên rác rưởi, tôi thật thảm hại và nực cười.”
Trong phòng đăng ký bừa bộn, Giang Cầm ngồi yên lặng ở gian phòng chất đầy đồ vật.
TBC
Khương Nặc ngồi ở trên bàn, vị trí cao hơn bà ấy một chút, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy mình đang ngồi cùng tầm mắt với bà ấy.
Ánh sáng u ám xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên mặt Giang Cầm, bà ấy nói:
“Ngày mưa to kéo đến, tôi nhìn thành phố quen thuộc từng chút từng chút chìm xuống, đột nhiên cảm thấy nửa đời trước của mình thật vô nghĩa. Nửa đời sau, tôi muốn bù đắp lại. Cô Khương, giao điểm giữa tôi và cô chỉ là một tin tức trong lúc vô tình, nhưng từ đó về sau, tôi đã tìm được mục tiêu của mình, tôi cống hiến tất cả những gì mình có cho căn cứ này. Từ nay trở đi, tôi sẽ cùng sống c.h.ế.t với căn cứ.”