Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:53
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo lời Chương Tam Bình, Vũ Nô này không đơn giản, sức lực cực lớn, thân thể cường tráng, thực lực sâu không lường được. Ông ta ra ngoài lăn lộn cũng nhiều năm nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào giống như Vũ Nô.

Lúc này Khương Nặc cách một khoảng cách quan sát, phát hiện ông ta quả thật có chút bản lãnh.

Tiếng bước chân của ông ta quá nhỏ.

Tiếng bước chân rõ ràng đều là tiếng bước chân của người bên kia, mà tiếng bước chân của Vũ Nô lại rất nhẹ, với khổ người của ông ta mà nói, đây gần như là chuyện khó tin, hơn nữa đây đều là động tác theo thói quen của ông ta.

Khương Nặc cẩn thận lắng nghe, nhận thấy hơi thở của ông ta kéo dài mà lại nhẹ nhàng, chắc chắn đây là một cao thủ tu luyện.

Một người khác mặc dù là người bình thường, nhưng anh ta đã từng gặp Khương Nặc.

Nếu không thể nhanh chóng đánh c.h.ế.t Vũ Nô thì chỉ thêm phiền phức.

Dù sao hiện tại cô cũng không biết sâu cạn của Vũ Nô thế nào, cũng không hiểu ông ta có lá bài tẩy gì.

Không bằng để bọn họ ở lại lãng phí thời gian đi thăm dò Hồ Đại, dù sao t.h.i t.h.ể Hồ Đại đã bị đốt cháy xong chìm nghỉm xuống hồ rồi.

TBC

Đây là nguyên nhân thứ hai.

Trong bóng tối, Khương Nặc lạnh lùng nhìn Vũ Nô, giống mãnh thú ẩn núp đang nhìn con mồi.

Nếu Vũ Nô cũng có năng lực cảm giác thì ở dưới khoảng cách này là có khả năng phát hiện ra cô.

Như vậy, chỉ cần trên mặt ông ta có bất kỳ biểu lộ chần chừ do phát hiện ra cái gì đó, cho dù chỉ là thoáng qua thì Khương Nặc cũng sẽ lập tức không chút do dự nổ súng.

Nhưng ông ta không làm vậy.

Sau khi hai người nói xong, người của căn cứ dưới ánh mắt chăm chú của Vũ Nô, bật đèn pin rời đi.

Nhìn phương hướng anh ta đi, đúng là đi về phía căn cứ.

Mà Vũ Nô sau đó cũng rời đi theo hướng ngược lại.

Khương Nặc đợi cho đến khi bọn họ đều đi xa, xác nhận không có bất cứ tiếng động gì nữa mới đi đường vòng trở lại bãi đỗ xe.

Chờ cô trở lại xe, thời gian trước sau đã qua 2 tiếng, Ngô Đại Hà đã mơ mơ màng màng ngủ trên ghế lái.

Còn Vân Diệu đã trở lại.

Anh ta vẫn còn ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy Khương Nặc mở cửa xe ra liền mở mắt, lẳng lặng nhìn về phía cô.

“Có người đang tìm anh.” Khương Nặc khẽ nói.

“Ừ.” Vân Diệu đáp lời, nhưng không hề để ý: “Cô không cần lo lắng.”

Khương Nặc nghĩ đến việc nhà họ Diệp phí nhiều khí lực tìm anh ta như vậy, còn anh ta lại ở ngay dưới mí mắt người ta ngủ ngon lành, quả thực có chút buồn cười.

Cô lấy mấy cái khẩu trang màu đen từ trong không gian đưa cho anh ta.

“Anh vẫn nên dùng cái này đi.” Khương Nặc nói: “Anh có thói quen kéo cổ áo lên cao để che mặt, sẽ trở thành đặc điểm của anh, vẫn là khẩu trang phổ biến hơn một chút.”

Nói xong, cô lại tìm một chiếc áo khoác màu đen kiểu dáng càng bình thường hơn đưa cho anh ta.

Trước đó cô tùy tiện thu được trong siêu thị, kiểu dáng khá đơn giản nhưng chất lượng khá tốt.

Vân Diệu rất hợp tác, nhận lấy liền thay áo khoác, cũng đeo khẩu trang, lại kéo vành mũ xuống gần như che khuất cả khuôn mặt.

Nhưng anh ta vẫn quá nổi bật, chỉ chiều cao thôi đã khiến người ta rất khó bỏ qua. Nếu như đối mặt với anh ta, rất khó để không nhớ kỹ một người có đôi mắt trầm tĩnh như vậy.

Khương Nặc nhìn anh ta, cũng liên tưởng đến mình.

Bây giờ mỗi lần cô ra ngoài đều đeo khẩu trang, mặc áo lông hoặc áo khoác, thỉnh thoảng đeo khẩu trang chống bụi, thật ra cũng rất rõ ràng.

Hơn nữa cô thích dùng ná cao su cùng với loại đạn đặc chế kia, trước mắt chỉ có cô và Lý Mộng dùng.

Điều quan trọng là sau khi có không gian, làn da của cô trắng quá mức, cái này đặt ở trước tận thế cũng coi như chói mắt chứ nói gì đến hiện tại.

Xem ra sau này ra ngoài phải thay đổi trang phục, thay đổi các loại phong cách khác nhau một chút, sẽ không lưu lại đặc điểm cá nhân.

Khương Nặc vốn còn muốn hỏi cái nhìn của anh ta đối với núi Cửu Quần.

Nhưng có Ngô Đại Hà ở đây, rốt cuộc cũng không tiện.

Vẫn nên nghỉ ngơi trước thì hơn.

Gần đây bôn ba liên tục, gần như không có một ngày nghỉ ngơi đàng hoàng. Để duy trì thể lực, cho dù rõ ràng không thấy buồn ngủ nhưng cô vẫn hạ thấp ghế, nằm xuống, ép mình đi ngủ.

Trong lòng bảo trì cảnh giác không cách nào ngủ sâu, ý thức vẫn cứ mơ mơ màng màng, ở vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác cổ không thoải mái, Khương Nặc trở mình, đổi tư thế, chăn đắp trên người cũng theo động tác của cô mà trượt xuống.

Ngô Đại Hà lúc này vừa vặn tỉnh dậy, đang uống nước, nhìn chăn sắp rơi ra liền đưa tay muốn kéo lên giúp cô.

Trong bóng tối, chợt có một thanh âm từ phía sau truyền đến.

“Để tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-240.html.]

Ngô Đại Hà nhát gan, vội vàng rụt tay về.

Vân Diệu nghiêng người, kéo chăn lên tận cổ cho Khương Nặc.

Khương Nặc thật ra nghe thấy giọng nói của Vân Diệu, cũng nhận thấy được động tác của anh ta.

Nhưng đối với một chuyện nhỏ như vậy, cô lười đi nói lời cảm ơn, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.

Trời còn chưa sáng, Khương Nặc đã hoàn toàn tỉnh táo.

Lúc này đã là 5 giờ sáng, cách bình minh còn rất sớm, cô vừa tỉnh, Ngô Đại Hà cũng tỉnh theo.

Bởi vì căn cứ đang được xây dựng cả ngày lẫn đêm nên bãi đỗ xe cũng có thể mượn một chút ánh sáng. Tuy rằng trời còn rất tối nhưng không đến mức không nhìn thấy gì.

Ngô Đại Hà dụi dụi con mắt, vô thức nhìn về phía sau.

Người áo đen kia lại không có ở đây.

Sao cứ xuất quỷ nhập thần thế?

Hôm qua cũng vậy, không biết khi nào anh ta trở lại xe, thậm chí Ngô Đại Hà còn không thấy cửa xe có động tĩnh gì, đột nhiên phát hiện phía sau có một người, suýt nữa tim bật thẳng ra ngoài.

Nhưng cô Khương hình như đối với chuyện người này đi đi về về đều không có phản ứng, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó.

Tuy rằng trong lòng Ngô Đại Hà tò mò nhưng anh ta sẽ không hỏi nhiều, tùy tiện đi theo Khương Nặc ăn một miếng rồi đi tìm Lâm Khiếu.

Lâm Khiếu đang trải chăn nằm bên ngoài cùng với những người khác. Người quá nhiều, Ngô Đại Hà tìm kiếm hơn một tiếng đồng hồ mới tìm ra chỗ Lâm Khiếu đang ngủ.

Gọi người dậy, thu dọn hành lý, Ngô Đại Hà mang theo anh ta đi tới cổng đăng ký số 15.

Văn phòng đăng ký làm việc 24/24, đương nhiên ở văn phòng đăng ký cổng số 15 cũng có người, Khương Nặc đã đến đó trước rồi.

Ngô Đại Hà nhìn Lâm Khiếu, vốn định nhắc nhở anh ta hôm nay nhất định phải làm việc cho tốt, nhưng đây lại thuộc về hành vi gian lận, cô Khương muốn nhìn biểu hiện bình thường của anh ta.

Ngô Đại Hà rất muốn mang đứa em này đi, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn không nói gì.

Cứ xem chính anh ta đi.

Khương Nặc tiến hành đăng ký xong, lấy được một cái xe đẩy tay, cùng với ba cái thẻ treo ở trên cổ tay.

Trên thẻ có ghi ngày tháng, chỉ có thể sử dụng được trong ngày hôm nay, hết thời gian là phải rời đi. Nếu cố tình ở lại sẽ bị trục xuất vĩnh viễn ra khỏi căn cứ, ngay cả khi có chứng chỉ căn cứ cũng vô dụng.

Người ở văn phòng đăng ký không phải là Hà Quân ngày hôm qua mà là một người khác, đoán chừng là làm việc luân phiên.

Bọn họ được đưa đến một nhà kho, hành lý của Lâm Khiếu được gửi ở bên ngoài nhà kho.

Nói là nhà kho nhưng thực ra chính là một mảnh đất rất rộng ở ngoài trời, trên mặt đất chất đầy đồ vật, có cái nằm trong hộp, có cái nằm rải rác, có cái mới, cũng có cái cũ.

Muốn từ bên trong này tìm đồ vật, thật sự quá khó khăn.

Lúc này trời còn chưa sáng, cách duy nhất để có được ánh sáng là nhờ đèn pha trên mấy chiếc máy thi công công trình chiếu tới. Ngô Đại Hà lấy đèn pin từ trong ba lô ra, chia cho Lâm Khiếu một cái.

“Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, hiện tại lại nhìn không rõ, chúng ta trước tiên tìm kiện lớn, chờ trời sáng rồi lại xem cẩn thận mới tìm kiện nhỏ.”

“Được, anh Ngô.” Lâm Khiếu trước đó đã xem qua danh sách mà Ngô Đại Hà viết, đại khái biết anh ta muốn thứ gì.

Hai người bọn họ bắt đầu bận rộn, Khương Nặc cũng không có chuyện gì làm.

Cô không biết những linh kiện này, coi như miễn cưỡng nhận biết nhưng bên trong cũng quá tối.

Ngô Đại Hà và Lâm Khiếu dù sao cũng quen biết nhau, làm việc coi như rất ăn ý. Bọn họ bắt đầu với những kiện lớn, sau đó nhanh chóng tìm được mấy cái máy hàn, linh kiện, các chi tiết cắt.

Khương Nặc muốn biết mấy món này có thể đáng giá bao nhiêu điểm tích lũy, như vậy cũng có thể nhẩm tính đại khái trong lòng liền muốn lấy ra trước để kết toán một lần.

Đang chuẩn bị xách đồ lên thì Lâm Khiếu liền vội vàng đi tới: “Để tôi để tôi.”

Nói xong, anh ta cắn răng dùng sức nhấc cái máy lên trên xe đẩy, lại cắn răng đẩy đi.

“Cái này nặng lắm, cẩn thận một chút, đừng làm bản thân bị thương.” Anh ta dùng mu bàn tay lau mồ hôi.

Khương Nặc gật đầu, đẩy đồ vật đi ra ngoài.

Ở cổng số 15 gần như không có ai đến, người trong văn phòng đăng ký cũng đang làm công việc khác.

Đang phân loại tài liệu, nhìn thấy Khương Nặc nhanh như vậy đã đi ra, bọn họ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giúp cô tiến hành kết toán.

Không nghĩ tới, lại là tính theo trọng lượng.

Cô hỏi thăm vài câu, người trong văn phòng đăng ký cũng không hề kiêu ngạo, nói cho cô biết thật ra lúc căn cứ thu linh kiện, rất nhiều thứ cũng tính theo trọng lượng.

Một số vật phẩm khác, ví dụ như dụng cụ chính xác và thiết bị nhỏ có hàm lượng khoa học kỹ thuật cao sẽ được giám định một chút, sau đó sẽ đánh dấu hiệu màu xanh lam.

Nếu không được đánh dấu màu xanh lam thì đều được xử lý theo trọng lượng.

Mấy thứ này tổng cộng là 320 điểm tích lũy.

Ký gửi những thứ đã kết toán ở bên ngoài, sau khi Khương Nặc quay lại liền nói với Ngô Đại Hà về chế độ kết toán này.

Lâm Khiếu ở bên cạnh nghe được thì vui mừng nhướng mày: “Vậy thì chỉ lấy mấy thứ nhỏ thôi, khi hai người đem về thì có thể tự lắp ráp lại được. Cái gì thay bằng gỗ được thì cứ dùng gỗ, tính ra có thể lấy được nhiều hơn.”

Loading...