Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 241
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:55
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đề nghị của Lâm Khiếu được Ngô Đại Hà đánh giá cao, hai người nhanh chóng chuyển đổi mạch suy nghĩ, bàn bạc một lúc xem làm sao dùng kiện nhỏ thay thế kiện lớn, chủ yếu chọn loại máy móc cùng linh kiện nào.
Làm như vậy cái gì cũng tốt, chỉ là càng tốn thời gian hơn.
Nơi này thật sự có quá nhiều đồ vật, cũng quá lộn xộn.
Khương Nặc không giúp được nhiều, nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện liền đi qua nhìn một chút.
Là hai người may mắn sống sót.
Đó là một đôi vợ chồng nhìn không đến 40 tuổi, lỗ tai và tay đều có vết thương do bị tê cóng. Bọn họ kéo hai cái xe đẩy, lại cõng một cái bao lớn sau lưng.
Đủ loại bao lớn bao nhỏ, đã có chút mùi vị của người nhặt ve chai thời tận thế.
Sau lưng bọn họ có hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, đứa lớn tám tuổi, đứa nhỏ xem ra nhiều lắm là bốn tuổi.
Tận thế đã được hai năm, lúc trời đổ mưa to, đứa trẻ này có lẽ chỉ mới hai tuổi, mang theo đứa nhỏ như vậy sống sót cho đến tận lúc này nói rõ cha mẹ cũng có chút bản lĩnh.
Việc bọn họ làm trái ngược với Khương Nặc, là lấy vật tư ra để đổi điểm tích lũy.
Thứ bọn họ nhặt được là các loại sắt vụn, Khương Nặc đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ lấy đồ ra cân rồi tính điểm. Khá lắm, giá chênh lệch với cô lên đến hơn 3 lần.
Theo trọng lượng mà tính thì thật sự không hề đáng tiền, trừ phi có món đồ nhỏ có thể giám định riêng.
Khương Nặc nhìn một lúc, thấy bọn họ mang ra hai cái máy may, nhìn có vẻ còn khá mới không khỏi động tâm tư, cô bước tới nói:
“Chờ một chút.”
TBC
Hai vợ chồng quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất sạch sẽ nhưng đeo khẩu trang che mặt.
“Cái máy may này đổi với tôi đi, tôi dùng lương thực để đổi.” Cô nói.
“Cái này...” Hai vợ chồng đều có chút do dự, dù sao đồ vật sắp lên cân rồi, nhưng nghĩ đến có đồ ăn thì trong lòng đương nhiên là nguyện ý.
Lúc này, không có gì quan trọng hơn đồ ăn.
Nhân viên đăng ký nhíu mày, bọn họ bây giờ đang làm việc theo chế độ luân phiên 16 giờ. Tuy rằng ở cổng số 15 ít người hơn nhưng lượng công việc của anh ta lại tuyệt không hề ít. Lúc này bị cắt ngang, ít nhiều cũng cảm thấy có chút không kiên nhẫn: “Mấy người muốn giao dịch cũng được, nhưng ra ngoài mà giao dịch, đừng làm lãng phí thời gian của tôi ở đây.”
“Được, vậy anh đợi một lát.” Khương Nặc nói, đưa mắt ra hiệu.
Hai vợ chồng kia phản ứng cũng nhanh, vội vàng khiêng đồ vật từ trên cân xuống, kéo xe đẩy đi ra ngoài.
“Xin lỗi, lát nữa chúng tôi sẽ đổi sau.”
Đi tới cổng số 15, nhìn dòng người xếp hàng đông nghìn nghịt ở bên ngoài, hai vợ chồng kia cũng có chút bối rối.
Cô gái này đeo một cái ba lô lớn, trên người có lẽ thật sự cũng có đồ ăn, nhưng giao dịch ở trước mặt nhiều người như vậy luôn khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Ở tận thế sinh tồn lâu như vậy, cảm giác nguy cơ gần như đã khắc sâu vào trong DNA rồi.
Khương Nặc nhìn ra được sự cẩn thận của bọn họ, nói với bọn họ: “Đi theo tôi.”
Nói xong dẫn bọn họ đi đến gần bãi đỗ xe, tìm một chỗ yên tĩnh.
Vẻ mặt hai vợ chồng đều có chút giãy dụa, càng đi càng sợ hãi, đối phương là một cô gái trẻ nhìn rất yếu ớt, nhưng nếu cứ đi theo cô ấy thì nói không chừng từ trong bóng tối có bảy tám người đàn ông cao lớn nhảy ra g.i.ế.c người cướp của.
Đặc biệt là bây giờ trời còn chưa sáng, xung quanh chỉ có ánh sáng của đèn pha chiếu qua, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ.
Nếu không phải ở trong căn cứ, bọn họ chắc chắn sẽ không đi theo.
Cho dù là ở căn cứ, đoạn đường này cũng đi như đi trên băng mỏng, người chồng nhiều lần lặng lẽ sờ sờ một cây đao ở sau lưng.
Hai đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn, đứa lớn giúp đẩy xe, đứa nhỏ đi chậm, rất tự giác leo lên xe ngồi, im lặng không nói một tiếng nào.
Đến nơi, Khương Nặc bảo bọn họ chuyển toàn bộ máy may và linh kiện xuống, lại nhìn những thứ khác.
Đúng là một mớ hỗn độn cái gì cũng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-241.html.]
Chắc bọn họ đã tìm được một xưởng may cỡ nhỏ, có một số máy móc còn mới, một số rõ ràng là đã bị ngâm nước.
Còn có đủ loại linh kiện và vật liệu khác nhau, có lẽ là lấy được từ một chỗ khác.
“Cô gái, ngoại trừ máy may thì cô còn cần gì khác nữa không?” Người phụ nữ nói với cô: “Tôi còn có máy may phẳng, máy may kim đôi và một máy may căng. Ngoài máy may bằng điện bị ngâm nước hỏng rồi thì những cái khác đều có thể dùng bằng tay, tất cả đều còn tốt. Nếu cô biết may quần áo thì đi kiếm một ít vải để may, có thể đổi được rất nhiều điểm tích lũy, còn chúng tôi tiếc là không có tay nghề đó.”
Người phụ nữ cũng thông minh, còn biết cách ăn nói, người đàn ông thì yên lặng chuyển đồ, cảnh giác nhìn xung quanh.
Khương Nặc thấy bọn họ cũng coi như đáng tin cậy, mình quả thực cũng có ý thu nên đếm lại hết, lại bảo người đàn ông giúp cô kiểm tra xem chúng có thể hoạt động được hay không.
Cuối cùng cô nói: “Được, tôi lấy hết.”
Người phụ nữ lập tức có chút kích động, lại cố gắng đè nén cảm xúc của mình: “Vậy…mấy cái này đổi như thế nào?”
Khương Nặc suy nghĩ một chút: “60 cân lương thực cứu trợ, được không?”
Nếu qua tay căn cứ, điểm tích lũy tăng gấp 3 lần, vậy thì cô liền tăng gấp 2.5 lần đi.
Nếu quá nhiều thì giống như cho không, dễ dàng bị người ta nhớ thương.
Quá ít cũng không tốt, người sống sót thật sự không dễ dàng.
Mọi thứ đều có giới hạn, không thể quá vẹn toàn, cũng không thể quá ít ỏi.
Vừa nghe thấy 60 cân, người phụ nữ lập tức vui mừng. Số lượng này không phải quá nhiều nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với đổi cho căn cứ.
“Được, đổi đi.”
Khương Nặc “lấy” từ trong ba lô ra một ít bao lương thực, đều là loại đóng gói sẵn 5kg, tổng cộng 12 bao.
Để diễn xuất chân thực hơn, cô chỉ lấy trong ba lô ra 8 bao, còn lại 4 bao thì quay vào trong xe bán tải để “lấy”.
Những bao lương thực này mọi người đều nhìn quen mắt, ánh mắt người phụ nữ nhất thời trở nên nóng bỏng, bảo người đàn ông chuyển toàn bộ đồ vật lên thùng xe còn mình đứng ra đếm lại số bao lương thực.
“Cô gái, tôi xưng hô với cô thế nào?”
“Tôi họ Vu.” Khương Nặc đáp.
“Cô Vu, tôi họ Trần, chồng tôi họ Vương, tôi lớn tuổi hơn cô, nếu cô không ngại thì có thể gọi tôi một tiếng chị Trần, gọi anh ấy là anh Vương cũng được.” Chị Trần nói chuyện rất lưu loát: “Chúng tôi đều ở căn cứ này, sau này chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau. Cô còn may được quần áo nữa, nói không chừng chúng tôi còn phải dùng lương thực đổi lại với cô.”
Khương Nặc lắc đầu: “Tôi không có tay nghề này, chỉ là quen biết nhiều người hơn hai người nên có thể bán sang tay, kiếm chút tiền vất vả mà thôi.”
“Thì ra là thế.” Chị Trần hiểu được, cảm thấy như vậy cũng hợp lý hơn: “Vậy lần sau chúng tôi có hàng, có thể tìm cô không?”
“Đến lúc đó rồi nói sau, cũng không phải lúc nào tôi cũng ở căn cứ.”
“Không sao, tôi chỉ hỏi như thế thôi, thật ra thì trước mắt chúng tôi cũng không có hàng.”
Khương Nặc cùng bọn họ nói chuyện một lúc, cũng hiểu được một chút tình huống.
Bề ngoài anh Vương này hơi khó coi một chút nhưng thật ra anh ta là một kỹ sư cơ khí cao cấp, có thể độc lập lãnh đạo các dự án xây dựng kết cấu cơ giới.
Mưa to vừa ngừng, anh ta liền thừa dịp nước còn chưa rút, khắp nơi tìm những cỗ máy móc cao cấp mang về nhà, đổi điểm tích lũy với cộng đồng, cuối cùng gom đủ một tấm chứng chỉ căn cứ.
Có chứng chỉ căn cứ, có thể có một căn phòng nhỏ làm chỗ sinh sống ở căn cứ.
Anh ta đưa danh ngạch cho vợ để cô ấy làm công việc ở căn cứ, còn mình đi làm lao công, luôn có thể nuôi sống người nhà.
Nhưng trước khi tiến vào căn cứ, trên đường đi anh ta cũng mang theo người nhà ra ngoài tìm đồ, có thể nhặt bao nhiêu thì nhặt để đổi điểm tích lũy trước.
“Sau này chúng tôi sẽ không dám tùy tiện ra ngoài nữa.” Chị Trần thở dài: “Bây giờ người nhặt đồ càng ngày càng nhiều, rất dễ xảy ra xung đột, hơn nữa những người chưa vào căn cứ, còn hoạt động ở bên ngoài đều không phải hạng người lương thiện gì.”
“Ừm, mọi người xem như cũng khá may mắn đấy.”
Có thể nhặt được đồ vật, còn không bị người để mắt tới, người nào kém may mắn thì đã không còn sống nữa rồi.
Chị Trần nghe xong, trong mắt cũng hiện lên một tia sợ hãi, nhưng có biện pháp gì nữa đâu?
Sống đến bây giờ, thứ mà bọn họ sợ hãi nhất không phải thiên tai mà là chính đồng loại của họ.