Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 242
Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:57
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cô Vu, cô có muốn xem cái này nữa không? Thứ này không tệ.” Chị Trần xốc lại tinh thần, nắm chặt cơ hội chào hàng Khương Nặc: “Anh Vương, anh qua đây nói đi.”
Anh Vương bị cô ấy gọi tới, mở cái bao phân bón rách nát trên xe đẩy ra, cho Khương Nặc nhìn thứ đồ vật ở phía dưới.
Khương Nặc nhìn thấy đó một khối sắt lớn, cũng không biết là dùng để làm gì.
“Đây là bộ phận chính của máy làm túi nhựa.” Anh Vương chậm rãi nói: “Một cái máy làm túi nhựa bình thường bao gồm thiết bị xử lý nguyên liệu, thiết bị bước, thiết bị biến tần, thiết bị định hình túi, máy cắt hàn nhiệt và một thiết bị điều khiển. Tôi tìm được một bộ, những cái bị ăn mòn nghiêm trọng đã tháo ra rồi nhưng những bộ phận chính vẫn còn ở đây. Cô cầm đi bán thì sẽ có người biết hàng.”
Khương Nặc quan sát thật kỹ, học theo Ngô Đại Hà gõ lên kết cấu rồi hỏi: “Có thể sửa được không?”
Anh Vương khẳng định nói: “Sửa dễ lắm, chỉ cần cô có thể lấy được nhựa tổng hợp thì có thể làm được túi nhựa.”
Túi nhựa này có thể nói là quan trọng cũng có thể là không quan trọng, nhưng quan trọng vẫn chiếm phần hơn.
Trong căn cứ sẽ xây dựng nhà xưởng, có máy làm túi cỡ lớn, mấy thứ này nếu đưa vào trong kho hàng thì cũng chỉ chờ bị tháo dỡ, cũng không mang lại cho anh ta quá nhiều điểm tích lũy.
Cuối cùng, Khương Nặc lấy 20 cân lương thực cứu trợ và một túi đồ ăn ra trao đổi với bọn họ, bên trong có một ít bánh mì, bánh quy, đồ ăn vặt các loại.
So với lương thực, những thứ này có lượng đường cao, trước tận thế từng được coi là đồ ăn vặt, nhưng giờ đây ngoài việc lót dạ ra thì còn có thể cung cấp năng lượng.
Chị Trần rất vui, vừa vào căn cứ đã có thể lấy được 80 cân lương thực, còn có ăn, những đồ còn lại có thể đổi chút điểm tích lũy.
Có đồ ăn, có chỗ ở, có công việc, bọn họ đã tốt hơn rất nhiều so với rất nhiều người khác.
Anh Vương không nói gì, chỉ mở một túi bánh quy ra chia cho bọn trẻ mỗi đứa một ít. Bọn trẻ cầm bánh quy ăn từng miếng nhỏ, sợ ăn nhiều một chút sẽ hết.
Đứa bé vừa ăn vừa đút một ít vào miệng mẹ rồi nói: “Mẹ ơi, cái này ăn ngon thật.”
Chị Trần không khỏi mỉm cười, chỉ cắn một miếng nhỏ, còn lại nhét vào túi đựng, để dành cho con.
Khương Nặc thấy bàn tay hai đứa trẻ đều là vết nứt da do bị tê cóng, liền “lục tìm” ở trong ba lô, tìm ra một ít kem dưỡng da tay.
Lúc ấy cô mua mỹ phẩm dưỡng da, trong cửa hàng cho cô thêm một đống lớn hàng mẫu.
Những túi hàng mẫu này cũng không bắt mắt, cô cầm một ít đưa cho chị Trần, coi như tặng cho cô ấy.
Nhưng chị Trần lại không chịu nhận không, bảo anh Vương tìm thứ gì đó như ốc vít để trao đổi với cô. Những thứ nhỏ này bỏ lên cân cũng không đổi được mấy điểm tích lũy, không bằng mang tặng cho người ta cũng coi như kết giao bạn bè.
Sau khi giao dịch xong, hai vợ chồng mang theo số đồ vật còn lại đi đến cổng số 15, sau đó liền đi vào trong căn cứ.
Tạm biệt Khương Nặc, hai vợ chồng dắt theo hai đứa con cùng nhau rời đi, tâm trạng rất vui vẻ.
…
Lúc này trời đã sắp sáng.
Khương Nặc nhìn thời gian, đang chuẩn bị trở về kho hàng xem thử thì nhìn thấy Ngô Đại Hà từ phía xa vội vàng đi tới.
“Sao vậy?” Phản ứng đầu tiên của Khương Nặc là xảy ra chuyện.
Ngô Đại Hà sửng sốt một chút rồi giải thích: “Không có gì... Là chúng tôi đang tìm đồ, đến khi xoay người đột nhiên thấy cô biến mất, tôi vốn không nghĩ nhiều nhưng Lâm Khiếu lại nói không biết có phải cô đã xảy ra chuyện gì rồi không, nếu không thì tại sao không thấy người đâu hết. Chúng tôi đợi thật lâu không thấy cô quay lại, hơn nữa Lâm Khiếu cứ nói mãi bên tai tôi, làm tôi lo lắng…bởi vậy tôi liền đi ra ngoài tìm cô.”
Khương Nặc nghe vậy có chút buồn cười nói: “Tôi không sao, vừa vặn nhìn thấy có người cầm mấy thứ đến căn cứ đổi điểm tích lũy nên liền trực tiếp trao đổi với bọn họ một chút.”
Nói xong, Khương Nặc bảo anh ta xem đồ chất ở trên xe.
Ngô Đại Hà không có hứng thú gì với máy may, nhưng khi nhìn thấy máy làm túi nhựa thì hai mắt lại sáng lên.
Nhưng bãi đỗ xe thường xuyên có người đến, đồ vật đặt ở đây chắc chắn không tiện. Theo đề xuất của Ngô Đại Hà, anh ta dùng xe đẩy đưa toàn bộ đến cổng số 15 để gửi lại.
Gửi lại hết tất cả số này còn phải bỏ ra 16 điểm tích lũy.
Khương Nặc cũng trở lại khu vực kho hàng, nhìn thấy hai người Ngô Đại Hà đã chọn ra được rất nhiều thứ.
Lần này đều là những kiện nhỏ, chất cả một đống lớn.
Về phương diện này cô vẫn rất tín nhiệm Ngô Đại Hà, cũng không xem xét nhiều mà đẩy ra phía trước để kết toán, để tránh lát nữa mất quá nhiều thời gian.
TBC
Dù sao ở phương diện chọn đồ vật này cô cũng không giúp được gì, đi vào cũng chỉ đứng đấy mà thôi.
Đi vào văn phòng đăng ký, lúc này đã đổi thành Hà Quân đi làm.
Hà Quân cảnh giác nhìn cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hôm qua cô gái này đưa thuốc cho anh ta, vừa đi không bao lâu, chủ nhiệm Giang đã dẫn người đến điều tra, cũng may anh ta kiên quyết không nhận.
Bởi vì ngày hôm qua tiếp xúc nên hiện tại anh ta kết toán cho Khương Nặc vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ từng cái một, bỏ ra thời gian nhiều hơn lần trước gấp hai ba lần.
Chờ anh ta kết toán xong thì đã là giữa trưa.
Thời gian trôi quá nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-242.html.]
Bình minh kéo tới chưa được bao lâu mà thời gian ban ngày đã trôi qua gần một nửa.
Căn bản không có thời gian dừng lại ăn cơm.
Lâm Khiếu thở hổn hển nhấc các linh kiện lên xe đẩy, anh ta nhìn Khương Nặc. Lúc này cô đang kéo khẩu trang xuống uống nước, ánh mắt Lâm Khiếu có chút sững sờ, nhìn thẳng vào cô.
Một lúc sau, anh ta mới nhận ra sự thất thố của mình, khuôn mặt trở nên nóng bừng cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.
Chờ Khương Nặc đi xa, anh ta mới giảm bớt căng thẳng, chạy lại nói với Ngô Đại Hà: “Cô Khương bên chỗ anh sau này ra ngoài thật sự phải che chắn cho kỹ, cô ấy trông quá dễ bắt nạt.”
Khóe miệng Ngô Đại Hà giật giật, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
“Hiện tại bên ngoài có nhiều người xấu, cô ấy mà cứ đi ra ngoài như vậy thật đúng là quá nguy hiểm.” Lâm Khiếu vẫn nói tiếp.
Ngô Đại Hà nhịn đến khổ, mặt cũng nhăn lại, chỉ đành phải nhắc nhở: “Cô Khương là sếp của tôi, cậu đừng nói nhảm nữa.”
Lâm Khiếu cười cười không chịu tin: “Anh Ngô, anh lại trêu chọc tôi rồi.”
Anh ta nói xong thở dài: “Nhưng anh yên tâm đi, tôi sẽ không tùy tiện làm gì đâu. Tôi bây giờ có thể cho người ta cái gì chứ, chính bản thân mình còn không biết ngày mai sẽ thế nào, cô ấy mà gả cho tôi chỉ có thể chịu khổ mà thôi.”
Ngô Đại Hà: “... Biết là tốt rồi, bớt suy nghĩ lung tung đi.”
Lâm Khiếu gật đầu, cùng anh ta dọn ra một đống hộp rồi xem xét đồ vật bên trong.
Trong công việc anh ta làm việc vẫn rất hiệu quả, chỉ là suy nghĩ có hơi không bình thường.
Chuyển mấy cái hộp xong, anh ta ngẩng đầu hỏi Ngô Đại Hà: “Anh có biết chòm sao của cô Khương là gì không?”
Ngô Đại Hà: “...”
Xong rồi, anh ta nghĩ thầm.
Anh ta không thể mang thằng nhóc ngốc nghếch này về doanh địa được nữa.
Tuy rằng cô Khương đang ở cách đó rất xa nhưng anh ta dám cam đoan, lời bọn họ nói, cô ấy nhất định có thể nghe được rõ ràng.
Ngô Đại Hà có chút bất đắc dĩ.
Anh ta học kiến trúc, cũng rất hứng thú tự tay mày mò chế tạo các loại đồ vật. Anh ta biết tay nghề của nhà họ Lâm thật sự rất tốt, anh ta đã từng đến nhà tổ của nhà họ Lâm, đồ dùng trong nhà đều là tự mình làm ra, rất nhiều kết cấu hiện nay đã rất khó phục hồi lại như cũ.
Bọn họ từ mấy tuổi đã bắt đầu học nghề, chơi với ống mực, cái bào từ nhỏ đến lớn. Với tay nghề này của Lâm Khiếu nếu anh ta vào căn cứ thì vẫn có thể sống sót tiếp được, nhưng nếu đưa tới doanh địa thì có thể mang tới tác dụng lớn hơn.
Hơn nữa anh ta nghe tiếng hít thở của Lâm Khiếu rất nặng nề, hiển nhiên là đã hít phải tro bụi núi lửa khiến cho đường hô hấp bị tổn thương.
Hiện tại anh ta còn trẻ, sức khỏe còn tốt nên vẫn có thể chống đỡ được, không bị nhiễm bệnh như những người khác, nhưng về lâu dài thì sức khỏe anh ta sẽ càng ngày càng tệ hơn.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Ngô Đại Hà muốn mang anh ta về.
Điều kiện trong doanh địa tốt, không khí trong lành, chỉ cần cố gắng làm việc thì cô Khương sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc.
Nhưng mà...
Nghĩ tới đây, Ngô Đại Hà chỉ có thể âm thầm thở dài.
Thời gian buổi chiều còn gấp gáp hơn buổi sáng, Khương Nặc chia thành từng nhóm mang ra trước để Hà Quân tiến hành kết toán, Ngô Đại Hà và Lâm Khiếu ở bên trong tiếp tục tìm đồ.
Hai người bọn họ làm việc rất ăn ý, cũng không ngừng thảo luận với nhau.
Phương diện cơ điện là chuyên môn của Ngô Đại Hà, Lâm Khiếu rất nghe lời, nhưng nói đến chế tạo đồ vật thì Ngô Đại Hà cũng rất nghe ý kiến của Lâm Khiếu.
Hơn 5 giờ, trời đã tối.
Khương Nặc đẩy đồ vật ra ngoài tiến hành kết toán một lần cuối cùng, thẻ từ bị trừ tổng cộng 3863 điểm tích lũy.
Cô sẽ thường xuyên ra ngoài, trừ phi thiên tai nghiêm trọng, nếu không thì thời gian cô ở doanh địa sẽ không quá lâu.
Những vật tư này đủ để đám người Ngô Đại Hà xây dựng doanh địa tốt hơn, vững chắc hơn.
Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm, không có khả năng tự mình tham gia hết vào mọi chuyện được, đám người Ngô Đại Hà Lý Mộng cần phải tự mình ra tay.
Thiên tai chỉ là bước đầu tiên.
Doanh địa này chỉ là một cứ điểm tạm thời, cô muốn đi tìm một nơi có thể chống lại sinh vật biến dị lâu dài, xây dựng pháo đài của riêng mình.
Sau khi chất hết đồ đạc lên xe bán tải và xe tải, trời đã hoàn toàn tối đen.
Lâm Khiếu không ngừng thở hổn hển, rất hiển nhiên, tuy rằng anh ta trẻ tuổi khỏe mạnh nhưng thể lực lại kém hơn Ngô Đại Hà rất nhiều.
Bản thân Ngô Đại Hà cũng cảm thấy thần kỳ.
Bình thường anh ta ở trong doanh địa chính là người yếu đuối nhất, không ngờ hiện tại đi ra lại cảm thấy mình vẫn được.