Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-04-23 13:16:59
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Đại Hà thấy Lâm Khiếu mệt mỏi như vậy liền lấy nước cho anh ta uống trước.

Lâm Khiếu nhận lấy bình nước, chỉ uống một ngụm nhỏ cho thấm cổ họng rồi không uống nữa, đứng tại chỗ thở hổn hển, dần dần hồi phục.

“Uống thêm nữa đi.” Ngô Đại Hà nói.

Anh ta biết Lâm Khiếu không giống bọn họ, bọn họ sống ở doanh địa, có thể nói từ trước đến nay chưa bao giờ thiếu ăn thiếu uống, thậm chí có lúc còn ngon hơn trước tận thế bởi vì đồ ăn mà mẹ Vu nấu rất ngon.

Cô Khương lo lắng nhiệt độ thấp sẽ ảnh hưởng đến việc lấy nước, nhưng đó cũng là nước dùng cho việc tắm rửa và vệ sinh, căn bản không cần lo lắng về nước uống.

Mà bọn Lâm Khiếu mỗi ngày chỉ có thể lãnh một chút nước uống ở khu dân cư nên đã quen tiết kiệm, khi nào khát đến không chịu nổi mới uống một ngụm nhỏ.

“Không sao, tôi không khát nước.” Lâm Khiếu nói xong, đưa bình nước lại cho Ngô Đại Hà: “Anh Ngô, anh cất đi, đừng làm đổ.”

Ngô Đại Hà cất chai nước đi.

“Anh Ngô, sao bây giờ sức khỏe anh lại tốt như vậy...” Lâm Khiếu dựa vào xe nghỉ ngơi: “Hay là do tôi yếu đi rồi? Nhưng điều này không khoa học mà…Chắc là anh bị biến dị rồi, anh mạnh như vậy, làm suốt cả một ngày cũng không thấy anh thở dốc một hơi.”

“Đó là bởi vì cậu còn chưa thấy người mạnh thật sự thôi.”

Ngô Đại Hà nghe thấy hơi thở nặng nề của anh ta như có tiếng cát lạo xạo, biết vấn đề về hô hấp của anh ta còn nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng.

Bình thường không cảm thấy, nhưng bây giờ thở một cái liền rất rõ ràng.

Cái thân hình như vậy thật sự không thể chịu được công việc quá nặng nhọc, nếu như không được nghỉ ngơi đầy đủ, khả năng miễn dịch suy giảm thì tay nghề của nhà họ Lâm sẽ thực sự biến mất khỏi thế giới này.

Anh ta khẽ cau mày, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tới đề xuất với cô Khương.

Ngô Đại Hà hạ quyết tâm, đi đến trước mặt Khương Nặc, thấp giọng nói: “Cô Khương, có chuyện tôi muốn nói với cô một chút...”

Nhìn dáng vẻ lúng túng này của Ngô Đại Hà, Khương Nặc hiểu rõ anh ta muốn nói gì, liền dẫn anh ta đi vòng qua bên kia bãi đỗ xe.

Ánh sáng của đèn pha ở đây càng sáng hơn, tiếng ồn phát ra khi mấy xe công trình hoạt động cũng lớn hơn, trong lòng Ngô Đại Hà có tâm sự, cũng không quan tâm những thứ này, lấy hết dũng khí nói: “Lâm Khiếu sẽ có ích cho cô.”

“Ồ, còn gì nữa?” Khương Nặc nhìn anh ta.

“Cậu ta vẫn còn quá trẻ, chưa đủ vững vàng, suy nghĩ cũng hơi bay cao bay xa nhưng tuyệt đối không phải người xấu.”

Trong lòng Ngô Đại Hà lo lắng, lắp bắp giải thích: “Hơn nữa, tôi nói những điều này cũng không hoàn toàn là vì tư tâm của mình. Vật liệu mà chúng ta bây giờ dễ kiếm nhất chính là gỗ, không sợ hao tổn, so với sắt thép thì không gian có thể thao tác lớn hơn nhiều. Một người thợ mộc giỏi sẽ có tác dụng đối với sự tồn tại và phát triển của chúng ta trong tương lai.”

Giọng điệu của Ngô Đại Hà rất thành khẩn.

Khương Nặc thấy anh ta có nhiều lời muốn nói nên đứng yên lặng nghe anh ta nói một hơi.

“Thật ra tôi đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi, nếu doanh địa của chúng ta có một người thợ mộc giỏi thì tốt quá rồi. Lúc ấy ứng cử viên lý tưởng nhất trong lòng tôi là sư huynh, nhưng sư huynh của tôi đã không còn nữa, chỉ còn lại một người em trai, cô…cô cảm thấy Lâm Khiếu thế nào?”

Ngô Đại Hà hỏi xong liền hối hận.

Chắc chắn Khương Nặc đã nghe được Lâm Khiếu nói bậy nói bạ, hỏi cô cảm thấy thế nào, vậy chắc chắn là không được.

Anh ta thật là ngốc.

“Cũng được.” Khương Nặc trả lời.

Ngô Đại Hà rất bất ngờ, sửng sốt một chút: “Thật sao?”

Khương Nặc bình tĩnh gật đầu: “Làm việc rất lưu loát, nhìn ra được là thường xuyên làm việc, hoàn toàn theo kịp được anh, mà anh ta cũng có tay nghề của mình, tôi cảm thấy cũng được.”

Lòng bàn tay Ngô Đại Hà cũng bắt đầu đổ mồ hôi: “Vậy... vậy...”

“Để anh ta tự lựa chọn đi, anh hỏi anh ta có muốn cùng anh về doanh địa hay không, nếu anh ta nguyện ý thì đưa về.” Khương Nặc lại nói.

Ngô Đại Hà thật sự rất vui mừng.

Không chỉ bởi vì Lâm Khiếu là bạn cũ.

Anh ta cũng cảm thấy vui mừng vì doanh địa có thêm một người thợ mộc đáng tin cậy, bọn họ có rất nhiều cọc gỗ, gỗ chất thành đống, có thể làm rất nhiều thứ.

Sau này làm việc cũng có người giúp đỡ, anh ta có rất nhiều ý tưởng, sau khi có thêm Lâm Khiếu thì cuối cùng cũng có thể bắt tay vào làm rồi.

“Cảm ơn cô Khương đã tin tưởng tôi.” Ngô Đại Hà cam đoan nói: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ kiểm tra cậu ta, cũng sẽ để mắt đến cậu ta.”

“Ừm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-243.html.]

Với thể lực của Lâm Khiếu, Lý Mộng một quyền cũng có thể đánh c.h.ế.t hai người, không có gì đáng để lo lắng.

Một người lạ đến doanh địa, lại còn là nam, với tính cách của Lý Mộng thì tất cả cảm giác bất an của cô ấy đều sẽ bị kích thích, cô ấy sẽ nhìn chằm chằm Lâm Khiếu từ mọi hướng.

Mà Ngô Đại Hà có thể sống đến bây giờ cũng không phải chỉ là nhờ may mắn, anh ta còn mang theo cả một đứa con gái nên trong lòng cũng hiểu rõ.

Còn có mẹ cô, ngoài mặt thì bà ấy không nói gì nhưng trong lòng lại rất khôn khéo.

Khương Nặc không thể tự mình làm hết mọi chuyện được, đôi khi vẫn phải tin tưởng người bên cạnh mình.

...

Sau khi thương lượng với Khương Nặc xong, Ngô Đại Hà trở lại gần xe bán tải.

Anh chàng Lâm Khiếu này còn đang sắp xếp hàng hóa bên cạnh xe tải. Bởi vì mấy kiện nhỏ quá nhiều, bỏ vào trong khoang xe anh ta không yên tâm, liền cố gắng sắp xếp lại, cho vào trong mấy cái túi có sẵn để đựng.

Ngô Đại Hà bước tới nói: “Lâm Khiếu, tôi muốn bàn với cậu một chuyện.”

“Đợi lát nữa, sắp xong rồi.”

Lâm Khiếu làm xong công việc trên tay, lau mồ hôi đi tới, trông thấy vẻ mặt Ngô Đại Hà tràn đầy vui mừng.

“Có chuyện gì thế anh Ngô?”

Ngô Đại Hà nhìn anh ta nói: “Cô Khương đã đồng ý cho cậu đến doanh địa của chúng tôi rồi, cậu có thể tự mình lựa chọn, ở lại căn cứ đăng ký hay là đi theo chúng tôi trở về.”

Ngô Đại Hà dừng một chút: “Tình hình doanh địa của chúng tôi hiện tại không thể tiết lộ với cậu quá nhiều, nhưng cậu nhớ kỹ, chỉ cần làm việc cho tốt thì cô Khương sẽ không đối xử tệ. Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu, những cái khác chưa nói, nhưng trung thành là nhất định phải có. Nếu như cậu không nghe lời thì tôi sẽ không bảo vệ cậu đâu.”

Lâm Khiếu vừa nghe được mấy chữ “cô Khương” “đồng ý” liền bắt đầu mơ hồ, toàn bộ suy nghĩ của anh ta đã bay xa ngàn dặm.

Anh ta sững sờ nhìn Ngô Đại Hà: “Đồng ý... Cô ấy đồng ý tôi cái gì? Trung thành... ồ, tôi rất trung thành! Phương châm của nhà họ Lâm chúng tôi chính là phải trung thành tuyệt đối!”

Ngô Đại Hà rụt cổ lại, biểu cảm lập tức giống như ông cụ ngồi tàu điện ngầm xem điện thoại.

Thật sự rất muốn tát cho anh ta vài cái để anh ta tỉnh táo lại một chút.

“Tôi mặc kệ phương châm nhà cậu là gì, tôi nói là cậu phải trung thành với doanh địa của chúng tôi, với cô Khương! Biết chưa?”

“Biết, biết.”

Lâm Khiếu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh ta gãi gãi mái tóc ngắn trên đỉnh đầu, vẫn cảm thấy tim đập có hơi nhanh, sau khi sửa sang lại cảm xúc một chút mới nói: “Anh Ngô, tôi tin tưởng anh, tôi đi với hai người.”

“Tốt nhất là cậu nên suy nghĩ cho kỹ.”

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.” Lâm Khiếu nghiêm túc nói: “Tôi có mắt, có thể nhìn ra được anh Ngô hai năm nay sống rất tốt, không bị đói không bị thương, trạng thái so với trước kia còn tốt hơn. Với gần 4000 điểm tích lũy là có thể đổi được một tấm giấy chứng chỉ căn cứ rồi, thế mà hai người lấy toàn bộ ra đổi linh kiện và vật liệu. Chỉ cần tôi không ngốc liền biết nên lựa chọn thế nào.”

“Ừ.” Ngô Đại Hà có chút vui mừng, đầu óc của thằng nhóc này xem ra không có vấn đề: “Đi thu dọn đồ đạc của cậu rồi lên xe với tôi.”

Đồ đạc của Lâm Khiếu ngoại trừ một cái túi ngủ, còn lại đều là các loại công cụ mà thợ mộc cần dùng.

Chủ yếu là ba cái hộp gỗ rất tinh xảo, bên trong đều là đồ gia truyền.

TBC

Trước kia Ngô Đại Hà đã từng thấy cái hộp gỗ này, ngoại trừ người nhà họ Lâm ra thì người ngoài không thể nào mở cái hộp này ra được, thậm chí chỗ để mở còn không thấy đâu, rất thần kỳ.

Anh ta mang theo mấy hộp gỗ này bên người, một tấc cũng không rời.

Khương Nặc phụ trách lái xe, Ngô Đại Hà mở cửa xe bên chỗ ghế phụ ra định ngồi vào, lại thấy Vân Diệu đã ngồi sẵn ở đó.

Bàn tay Ngô Đại Hà không khống chế được, khẽ run rẩy.

Vừa rồi bọn họ chuyển hàng, lúc nói chuyện với Khương Nặc, trên xe rõ ràng không có ai.

Rốt cuộc anh ta xuất hiện từ khi nào vậy chứ, thật là đáng sợ.

Vân Diệu ngồi yên không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng chuyển động đôi mắt đen nhánh nhìn Ngô Đại Hà một cái. Ngô Đại Hà không nói gì, lui về phía sau một bước nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Xoay người liền cùng Lâm Khiếu ngồi lên ghế sau.

Trạng thái của Lâm Khiếu lúc này là rất hưng phấn, đối với doanh địa của Ngô Đại Hà, anh ta cũng tràn ngập tò mò.

Ngoài ra còn có những khao khát không thực tế đối với tương lai.

Một chiếc xe bán tải rách nát kéo theo một chiếc xe tải hỏng chở đầy vật tư cứ như vậy rời khỏi bãi đỗ xe.

Loading...