Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:07:48
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên người anh ta có vết thương rất nặng, mỗi chỗ khí huyệt đều bị tổn thương nghiêm trọng, vô cùng yếu đuối. Rõ ràng anh ta phải nên ngã xuống, nhưng anh ta lại không sao, mà thân thể ở trên bệ đá kia vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là không có sức sống.

Lúc ấy trong đầu Vân Diệu chỉ có một suy nghĩ: Mình phải trở về.

Trở lại thế giới kia của anh ta.

Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu anh ta, nhưng anh ta tin rằng đây là một lời chỉ dẫn xuất phát từ đâu đó.

Vân Diệu thăm dò bốn phía, phát hiện màn sương mù màu xám này không bao giờ tan ra, ở khu vực trung tâm còn đỡ một chút, càng đi về bốn phía, màn sương mù càng dày đặc.

Đi đến rìa màn sương mù xám, anh ta cảm nhận được một rào cản vô hình.

Chỉ cần tới gần là có một áp lực vô cùng mạnh hướng về phía anh ta, Vân Diệu kiên trì đi về phía trước, da thịt bắt đầu chảy máu, thậm chí nội tạng và xương cốt dường như bị ép nát.

Nhưng anh ta không sợ đau, tiếp tục chịu đựng áp lực tiếp tục bước đi.

Cuối cùng cứ như vậy đi ra khỏi màn sương mù màu xám.

Lúc đó anh ta còn tưởng rằng chỉ là trong sương mù xám không có linh lực, đi ra là tốt rồi, nhưng chờ đến khi anh ta đi ra ngoài lại phát hiện bên ngoài càng không có linh lực.

Là thật sự không có một chút nào.

Anh ta đứng ở rìa của màn sương mù màu xám, nhìn thấy một vật thể khổng lồ cắm ở đỉnh núi, toàn thân có những chiếc gai sắc nhọn đáng sợ.

Đương nhiên anh ta biết, đó là đao của mình.

Lúc này nó bị kích phát đến mức độ lớn nhất, bành trướng đến độ cao hơn mười trượng, năng lượng phóng thích hình thành một khu vực sương mù màu xám, có thể bảo vệ chủ nhân trong một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng thanh đao này cũng bởi vậy mà bị hủy, không có khả năng trở lại dáng vẻ lúc trước nữa.

Anh ta muốn tiếp tục đi ra ngoài để xem bên ngoài mảnh rừng này sẽ có cái gì, nhưng ngay sau đó anh ta đã nhận ra bên ngoài có những tiếng người nói ồn ào, anh ta nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết là nhân số không ít.

Đối mặt với ngôn ngữ chưa từng nghe thấy, Vân Diệu lựa chọn tạm thời lui về.

Một tới một đi, bị thương không nhẹ.

Trên người không có chút linh lực nào nên không thể mở ra thế giới nhỏ, thứ gì cũng không dùng được, không thể khôi phục vết thương, ngay cả những bụi gai chặn đường cũng chỉ có thể dùng tay không để nhổ lên.

Rơi vào đường cùng, anh ta lấy một phần mũi nhọn từ trên thân đao xuống.

Dài có thể dùng như đao, ngắn thì coi như d.a.o găm.

Trở lại bên cạnh bệ đá, anh ta nhìn một mình khác đang nằm, thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng, anh ta vẫn quyết định rời đi.

Chỉ có đi ra ngoài, mới có thể tìm được biện pháp trở về.

*

Vân Diệu đợi vài ngày, đợi đến khi bên ngoài có ít người hơn, ngay trong đêm, mang theo hai vũ khí rời khỏi núi sâu.

Sau khi đi ra ngoài, bên ngoài là ngôn ngữ anh ta nghe không hiểu, hoàn cảnh cũng hoàn toàn xa lạ.

Điều khiến anh ta không quen nhất chính là nơi này không có linh khí.

Không có linh khí, cơ thể của anh ta sẽ trở nên rất nặng nề, chậm chạp như bước đi trong bùn lầy, mỗi một động tác đều bị quy tắc áp chế, ngay cả thở cũng rất tốn sức, đồng thời, tất cả thủ đoạn anh ta biết đều vô dụng.

Cuộc sống ở đây quá yếu đuối.

Con người giống như bị nhốt trong một chiếc hộp rất nhỏ, chỉ có thể dựa vào một số máy móc cơ quan lắp ráp thành hệ thống phức tạp mới giúp trở nên thuận tiện hơn một chút.

Anh ta phải mất rất nhiều thời gian mới quen được với những thứ này.

Trừ cái đó ra, ngôn ngữ cũng là một vấn đề, anh ta nghe không hiểu ngôn ngữ ở đây. Chữ viết thì ngược lại, có mấy chỗ giống, nhưng cách phát âm của mỗi ký tự lại khác nhau.

Anh ta vốn không giỏi giao tiếp với người khác, điều này lại càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Không có linh khí, rất nhiều thứ có thể giải quyết dễ dàng lại mất đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-246.html.]

Nghe không hiểu cũng như không nói được ngôn ngữ ở đây lại chẳng khác gì một người câm điếc.

Anh ta lang thang vài ngày, gặp phải mấy kẻ chạy trốn đã chặn đường đánh cướp, anh ta liền đánh bọn họ ngất xỉu, lấy tiền và đồ đạc của bọn họ, tìm một tòa nhà trống đang xây dở làm chỗ trú tạm thời.

Khương Nặc càng nghe càng buồn cười, thiếu chút nữa đã bật cười.

Với thực lực của anh ta, làm sao có thể khiến mình khốn khổ như một kẻ vô gia cư thế chứ?

Nhìn thấy cô cười vui vẻ, Vân Diệu có chút bất đắc dĩ nhìn sang.

Khương Nặc nín cười: “Không cần để ý đến tôi, anh nói tiếp đi.”

Cô lật tay, lại một ly giấy đựng nước suối không gian xuất hiện trên tay từ trong hư không.

Vân Diệu như có điều suy nghĩ, nhận lấy ly giấy.

Trong chiếc túi vải trên lưng kẻ chạy trốn có một miếng ngọc lục bảo được chạm khắc thành hình một con vật cát tường, rốt cuộc thì anh ta cảm nhận được một chút linh khí cực kỳ nhạt ở trong thứ này.

Phát hiện này rất quan trọng đối với anh ta.

Anh ta bắt đầu tìm kiếm những món đồ tương tự, phát hiện rằng không phải miếng ngọc nào cũng đều có linh khí, có cái thì có, có cái thì không, không có liên quan trực tiếp với chất lượng của ngọc.

Anh ta nghe ngóng một chút, sau đó một mình đi ra biên cảnh, lần đầu tiên tìm được linh nguyên.

Tuy Khương Nặc không tưởng tượng ra được Vân Diệu lúc đó hỏi thăm như thế nào, nhưng dù sao anh ta quả thật đã lần theo manh mối của mỏ ngọc này, đến khu vực biên cảnh.

Đi vào trong khu vực khai thác, anh ta trà trộn vào trong, nhìn mấy cái hầm mỏ, cũng đã cùng người ta tiến vào trong hầm nhưng đều không tìm được ngọn nguồn linh khí.

Cuối cùng, anh ta gặp được một đội trục vớt.

Phương thức khai thác của bọn họ là cách khó khăn nhất trong số những cách khai thác ngọc thô. Những người khai thác ngọc buộc một sợi dây quanh eo, ngậm ống thở, treo đá lên người rồi lặn xuống chỗ sâu của dòng sông, thông qua phương thức dùng tay sờ để phân biệt ngọc thạch.

Những người khai thác ngọc này đều rất vất vả, hô hấp chỉ có thể dựa vào cái ống cắn trong miệng, phải liên tục lặn sâu dưới nước, khi nào không thể tự lên được thì phải dựa vào dây thừng kéo lên.

TBC

Nhưng Vân Diệu cảm nhận được nhiều linh khí hơn từ trên những viên đá thô mà bọn họ khai thác được.

Anh ta cảm thấy đã tìm được phương hướng, thế là, anh ta cũng xuống nước.

Anh ta có thể nín thở rất lâu, mò mẫm ở dưới đáy sông, cảm nhận được trong nước cũng có linh khí nên liền lần theo nó càng chạy càng sâu, cuối cùng ở trong đầm sâu, dùng đao không ngừng đào xuống phía dưới.

Cũng bởi vậy anh ta đã tìm được linh nguyên đầu tiên.

Thứ đó không lớn, nắm trong tay rất thoải mái. Trong nháy mắt đó, anh ta có cảm giác tự do đã lâu không thấy, linh khí chen lấn chui vào trong thân thể anh ta.

Cái tên linh nguyên này là do anh ta đặt, ý là linh khí chi nguyên.

Hoàn toàn không giống với thế giới anh ta đang ở, linh khí ở khắp mọi nơi, giống như không khí tẩm bổ vạn vật.

Mà trên trái đất, linh khí lại không ở trên không trung mà ngưng kết thành thực thể, thoạt nhìn giống như hòn đá bình thường.

Chúng nó bị vùi lấp dưới mặt đất, linh khí sẽ không ngừng phát ra, trải qua năm tháng lâu dài, những vật bên cạnh nó đương nhiên sẽ bị nhiễm linh khí.

Có cái cùng với sự chuyển động của vỏ trái đất mà đi tới mặt đất, có cái là bị con người đào ra trong quá trình khai thác.

Đây chính là lý do tại sao một số ngọc có linh khí, một số khác thì không.

Bởi vì bản thân ngọc thạch không có linh khí, chỉ là nếu ở gần mỏ ngọc có linh nguyên thì sẽ bị nhiễm.

Khương Nặc nghe vậy có chút vui mừng.

Cũng may trước tận thế không đập tiền mua ngọc.

Mua mấy chục tấn đá thô, ngẫu nhiên đánh cược trúng được một hai khối nên không gian mới có thể thăng cấp được một lần.

Nếu đặt toàn bộ hy vọng vào ngọc, một viên có thể có giá lên đến mấy chục nghìn thì căn bản khong thể mua được mấy viên.

Với số tiền bỏ ra như nhau, tỷ lệ mua một đống đá thô về đánh cược thì tương đối nhỏ hơn.

Loading...