Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:07:52
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trái đất có linh khí, đây là một tin tức tốt đối với Vân Diệu.

Nhưng linh nguyên này chắc chắn còn lâu mới đủ.

Từ đó về sau, anh ta tìm kiếm linh nguyên khắp nơi, đồng thời chữa trị thân thể bị thương nghiêm trọng từng chút một.

Trong quá trình này, mưa to giáng xuống, thiên tai hoành hành, trái đất tiến vào thời kỳ tận thế.

Anh ta dần dần học xong ngôn ngữ của thế giới này, nhìn bất cứ nơi nào, nếu có người gặp nạn thì anh ta cũng sẽ thuận tay cứu giúp, sau đó rời đi.

Trong lòng cũng không có quá nhiều xúc động.

Đây không phải thế giới của anh ta, anh ta cũng chưa từng tiếp xúc sâu với bất cứ người nào.

Anh ta chỉ đi ngang qua, không định dừng lại.

Cứ như vậy, hơn 10 năm trôi qua.

Anh ta cũng không lấy đi tất cả linh nguyên của Địa Cầu, bởi vì nếu làm như vậy chẳng khác nào là đoạn tuyệt tương lai có thể tiến hóa của sinh vật trên Địa Cầu.

Người của thế giới này hiện tại không phát hiện ra linh khí có tồn tại, không có nghĩa là về sau cũng sẽ không.

Anh ta không thể làm như vậy.

Vì thế, bởi vì linh nguyên không đủ, lúc anh ta cố gắng trở về, đã thất bại.

Quá trình cụ thể trở về như thế nào, thất bại ra làm sao thì anh ta không nói.

Đương nhiên, Khương Nặc cũng không có bao nhiêu hứng thú tìm hiểu những chi tiết này, chuyện này cũng không liên quan đến cô.

Chỉ biết cuối cùng suýt nữa cả người anh ta bị không gian xé rách.

Mãi tới lúc này Vân Diệu cũng không có ý nguyện sinh tồn quá mãnh liệt.

Nhưng mà anh ta cảm nhận được một luồng năng lượng liền bắt lấy nó, sau đó ở trong màn ánh sáng kỳ lạ nhìn thấy một cô gái tứ chi không trọn vẹn.

Tay chân của cô gái kia đã không còn, m.á.u me khắp người, trong mắt đều là máu, n.g.ự.c bị xuyên thủng, cổ họng cũng bị cắn đứt.

Một người bình thường mà như vậy thì lẽ ra đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Nhưng sức sống của cô quá mạnh mẽ, trong mắt vẫn có ánh sáng, là sự tàn nhẫn không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua.

Đây là một loại cố chấp mà anh ta không thể lý giải.

Rất nhanh, anh ta đã trở lại quá khứ.

Đó là 6 năm trước khi cơn mưa lớn trút xuống, Đại Hưng Lĩnh, trong một màn sương mù xám xịt.

Anh ta nhìn bệ đá cách đó không xa, chậm rãi đi tới.

Một anh ta khác vẫn nằm bất động.

Bên ngoài màn sương mù xám xịt, thanh đao cao hơn mười trượng cắm thật sâu trên mặt đất, sừng sững trên đỉnh núi.

Tất cả trở lại điểm xuất phát.

Tất cả các câu hỏi còn chưa có được câu trả lời mà anh ta suýt chút nữa đã chết.

Anh ta hiểu rằng để có thể trở lại quá khứ làm lại một lần nữa là bởi vì có liên quan đến cô gái kia, là năng lượng trên người cô đã khiến cho anh ta sống lại.

Anh ta cảm thấy rất may mắn, khi anh ta từ bỏ thì đã có người đưa anh ta trở về.

Đã như vậy, lần này anh ta sẽ không qua loa với chuyện sống c.h.ế.t nữa.

Anh ta quyết định đi sâu vào một chút ở thế giới này, không còn chỉ là đi ngang qua nữa.

Những lời Vân Diệu nói, đối với Khương Nặc mà nói có chút như lọt vào trong sương mù.

Đại khái đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu anh ta không muốn nhiều lời, bởi vì chính anh ta cũng không hiểu, nói ra cũng chỉ có thể khiến người khác mơ hồ hơn mà thôi.

Nhưng Khương Nặc cũng không quá tò mò về lai lịch của anh ta.

Khi vừa mới bước vào tận thế, sự xuất hiện của Vân Diệu mang đến cho cô một cảm giác nguy hiểm rất mạnh, đến mức nằm mơ cũng sẽ giật mình tỉnh giấc.

Mặc dù phản ứng này có chút quá khích, nhưng đối với cô ngay lúc đó mà nói, quả thật là như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-247.html.]

Bởi vì Vân Diệu vừa nhìn đã biết không phải người thường.

Nhưng rốt cuộc là không bình thường đến mức nào thì trong lòng cô cũng không chắc chắn, cũng đã từng đưa ra một số giả thuyết.

Xuyên không, xuyên sách, sống lại, bàn tay vàng, có hệ thống, có thương thành, có dị năng, người ngoài hành tinh...

Thời buổi này có quá nhiều chủng loại bật hack.

Lúc ấy cô chỉ có một không gian để có thể cất đồ, trong tay không có lấy một khẩu súng, làm sao có thể làm được những thứ này?

Cho nên, bây giờ nghe Vân Diệu nói nửa ngày, phát hiện anh ta chỉ là một vị khách đến từ một thế giới khác, ngược lại có chút bình thường không có gì lạ.

Hiện thực quả nhiên vẫn không giàu trí tưởng tượng bằng tiểu thuyết.

Thật ra, từ những năm 50 của thế kỷ 20, các nhà khoa học đã đưa ra lý luận “đa thế giới”.

Bọn họ cho rằng, trong không gian có bao nhiêu vị trí thì có bấy nhiêu thế giới, trong mỗi một thế giới lại có hình thức tiến hóa cụ thể của riêng mình. Mọi người ở các thế giới khác nhau cũng không phát hiện được sự tồn tại của nhau.

Nhưng ở trong những điều kiện nhất định, chúng ta có thể thông qua một ít thực nghiệm, ví dụ như “nhiễu xạ song song” để thăm dò dấu vết về sự tồn tại của nhiều thế giới.

Thỉnh thoảng sẽ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, các thế giới khác nhau sẽ giao nhau.

Vì thế mới có tiểu thuyết xuyên không như vậy.

Có một câu nói là, đích đến cuối cùng của khoa học chính là siêu hình học.

Rất nhiều chuyên gia vật lý học, chuyên gia thuyết tương đối, đến cuối cùng đều sẽ đưa ra các loại lý luận mơ hồ khó hiểu.

Những thứ này đều là những thứ nhìn thấy khi xem các tạp chí khoa học hồi cấp ba.

Không nhất định là phải xem hiểu, nhưng đọc sách nhiều một chút cũng để cho cô học được cách bảo trì một loại kính sợ đối với tất cả những thứ không biết.

Trên đời này không có gì là hoàn toàn không thể, hiểu càng nhiều, càng sẽ không dễ dàng nói ra hai chữ “tuyệt đối”.

Sau khi cô có không gian thì càng có thể chấp nhận người khác là người đến từ một thế giới khác.

Những tin tức mà Vân Diệu nói ra nhìn như phức tạp, nhưng sau khi chia nhỏ ra thì cũng chỉ có vậy thôi.

Thứ nhất, anh ta không phải người của thế giới này.

Thứ hai, anh ta phải trở về.

Thứ ba, anh ta cần một lượng lớn linh khí.

Còn người nằm trên bệ đá và màn sương mù xám là chuyện mà bản thân Vân Diệu không hiểu, người khác càng không hiểu, nghĩ mấy thứ này cũng vô dụng, tạm thời bỏ qua một bên.

Khương Nặc ôm hai chân tựa vào ghế ông chủ, vừa nghe Vân Diệu nói chuyện vừa xoay ghế sưởi ấm bên đống lửa.

Cuối cùng, cô ngáp một cái rồi nói: “Lý giải của tôi là, chúng ta không cần nghĩ quá mơ hồ, chỉ cần coi linh khí thành một loại năng lượng đặc thù là được.”

TBC

Cô nói khẽ: “Linh khí ngưng tụ trong đá giống như khoáng mạch chôn ở sâu trong lòng đất, loại năng lượng này đối với tất cả sinh vật đều có lợi, thực vật có thể phát triển nhanh và tốt, động vật có thể biến dị trở nên mạnh mẽ hơn, con người hấp thu thì cũng sẽ có sức sống và sức mạnh lớn hơn.”

Nói xong lại ngáp một cái.

Rõ ràng tinh thần của cô rất tốt, kết quả lại ngáp không ngừng.

Đầu óc vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn, nhưng cơ thể lại không ngừng nói cho cô biết đã đến lúc phải đi ngủ rồi.

“Đây là một thứ tốt, nhưng linh nguyên trên trái đất thật sự quá ít, hoặc là nói bị chôn quá sâu, dẫn đến chúng ta không phát hiện và sử dụng được. Nếu anh lấy đi phần lớn linh nguyên của trái đất, như vậy, tương lai khi con người phát hiện ra linh khí, khả năng tiến hóa sẽ bị anh cắt đứt, cho nên ngay từ đầu anh không muốn làm như vậy, đúng không?”

Vân Diệu gật đầu: “Đúng là như thế.”

“Nói một cách đơn giản, anh và tôi gần như c.h.ế.t cùng một lúc, lúc ấy anh ở gần căn cứ thứ hai Nam Giang, cách tôi không xa. Anh cố gắng rời khỏi thời không này, lại bị thời không xé rách, sau đó, anh cùng tôi sống lại, nhưng thời điểm lại không giống tôi, anh sống lại từ 6 năm trước.”

“Cô đi ngủ đi.”

Khương Nặc không để ý tới câu trả lời không đúng của anh ta, dụi dụi mắt rồi lại nói:

“Bây giờ anh thay đổi ý kiến, lần này anh muốn đi lấy linh nguyên của trái đất, cho nên anh mới muốn tiếp xúc với người khác nhiều hơn, muốn tìm người hợp tác, thành lập một đội, lại tìm được tôi, đúng không? Nhà họ Diệp kia là đối thủ của anh à?”

“Có thể hiểu như vậy.” Vân Diệu nói.

“Bọn họ lợi hại không?”

Vân Diệu lắc đầu: “Tôi không quan tâm tới bọn họ lắm.”

Đối với nhà họ Diệp, Khương Nặc nhất thời không nói nên lời.

Loading...