Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 249
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:07:56
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất tri bất giác bày ra cả một bàn đầy, Khương Nặc nói với Biên Mục: “Thích ăn cái gì thì ăn cái đó đi.”
“Gâu.”
Border Collie bây giờ đã biến dị, nhìn thân thể khổng lồ uy phong như vậy nhưng tiếng sủa vẫn giống như trước.
Nó rất thông minh, nhìn Vân Diệu một chút rồi vươn móng vuốt đẩy dưa Hami trước mặt về phía anh ta.
Khương Nặc nhìn mà buồn cười: “Nó cũng quá thông minh nhỉ?”
“Ừm.” Vân Diệu thản nhiên nói: “Tối hôm qua nó còn muốn chia sẻ chỗ ngủ cho tôi nữa.”
Khương Nặc lại xoa xoa Border Collie, mình chỉ tùy tiện ăn chút bánh mì.
Nhìn thời gian, hiện tại mới hơn 6 giờ, cách bình minh còn có 3 đến 4 giờ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn quyết định nói chuyện Vũ Nô cho Vân Diệu nghe.
Cô lấy cái hộp đồng sơn đen từ trong ba lô ra, đưa cho Vân Diệu xem, đồng thời nói: “Trước khi tới căn cứ, tôi đã g.i.ế.c một người, lấy đi thứ này, là thứ mà nhà họ Diệp muốn.”
Vân Diệu nhìn về phía cái hộp, ánh mắt anh ta không có bất kỳ biến hóa nào: “Cô rất để ý những người đó sao?”
“Đương nhiên.” Khương Nặc nói: “Tôi ghét bất cứ biến hóa và rủi ro nào không rõ ràng, tôi cũng không phải chỉ có một người, phía sau còn có một doanh địa, còn có mẹ tôi, tôi không hy vọng những người này phát hiện ra tôi.”
Vân Diệu trầm ngâm rồi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Anh ta khẽ nói: “Tôi đã nhìn thấy loại hộp này trước ngày tận thế.”
Đương nhiên là Khương Nặc biết anh ta đã nhìn thấy.
Trong tay cô còn có tủ tài liệu của tổng giám đốc cay mắt, nhìn thấy ảnh chụp của anh ta xuất hiện ở khu phố kia.
Nhưng cô không đề cập tới chuyện này mà giả vờ tò mò nhìn anh ta: “Nhìn thấy ở đâu?”
“Trên gỗ làm ra cái hộp này có một chút linh khí, tôi vô tình lấy được một cái, trên bốn góc của hộp có bốn miếng đồng, trên đó có mấy đường vân, là tổ hợp hoa văn gì đó, tôi đoán còn có những chiếc hộp khác cùng bộ của nó nên đi tìm một chút.” Vân Diệu nói.
“Sau đó thì sao?”
“Có người đề nghị tới phố đồ cổ tìm, tôi đi một chuyến, mua thêm được hai cái.” Vân Diệu uống nước, đặt ly giấy trong tay xuống: “Lúc đó có người rất muốn tiếp xúc với tôi, tuy tôi đã xóa dấu vết của mình nhưng có lẽ vẫn bị phát hiện, bọn họ đã chú ý tới chiếc hộp.”
Suy đoán của anh ta về cơ bản đều chính xác.
Khương Nặc cầm lấy cái hộp, nhìn kỹ miếng đồng ở bốn góc.
Quả thật có một ít hoa văn đặc thù.
“Nói cách khác, trong tay anh có 3 cái? Tôi thấy trên này có đánh số, có phải anh có ba cái không?”
“Có, là 7, 8, 9, vừa vặn là nối liền, tôi đã gỡ miếng đồng xuống, ghép lại thành một bức vẽ. Loại hình vẽ như thế này bình thường là dùng để đánh dấu vị trí.”
Khương Nặc nói: “Nói cách khác, bộ hộp này có ít nhất là 9 cái, ghép toàn bộ mảnh đồng ở bốn góc lại là sẽ chỉ về một chỗ?”
“Ừm.”
“Vậy ba cái hộp kia hiện tại ở đâu?”
“Lấy mảnh đồng xuống rồi cho người khác.” Vân Diệu nói, nhìn Khương Nặc: “Tôi không có hứng thú với mấy tin tức này, nhưng nếu cô muốn, tôi đi lấy về.”
“Không cần.” Khương Nặc nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Một bộ 9 cái hộp, cho đến bây giờ đã nhìn thấy 5 cái, còn 4 cái không biết tung tích.
TBC
Cô vẫn luôn không dám đặt cái tay này vào không gian, đều là để trong ba lô hoặc để trong nhà.
Thứ này đã có từ rất lâu rồi nhưng bản thân nó lại không có giá trị bao nhiêu, lại rất dễ mất, muốn gom đủ cũng không dễ.
Nhà họ Diệp có tiền có thế, dù có nhiều nguồn lực như vậy nhưng cũng chỉ mới tìm được 1 cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-249.html.]
Huống chi tìm đủ hộp cũng vô dụng, cái bị cô nuốt mất hình như là cái số 5, tổng cộng 9 cái, khi ghép lại với nhau, chúng tạo thành một lưới gồm 9 ô vuông mà ô số 5 chính là phần trung tâm.
Bị không gian nuốt chửng, hoàn toàn biến mất.
Cho nên người nhà họ Diệp xác định là phí công rồi...
Khương Nặc lấy tua vít ra, tháo miếng đồng xuống đặt ở túi trong ba lô, hộp gỗ liền ném vào trong không gian.
Trên gỗ có chút linh khí, cứ cho không gian cắn nuốt đi, muỗi dù nhỏ đến mấy thì cũng là thịt.
Làm xong những việc này, Border Collie cũng đã ăn hết đồ ăn, Khương Nặc thu dọn bàn ghế và phòng container của Vân Diệu vào không gian, lấy xe máy ra.
“Chúng ta đi núi Việt sớm hơn một chút đi.”
2 người 1 chó ngồi một chiếc xe máy, thật sự rất chật.
Nhưng lại không cần thiết phải chạy hai chiếc, có thể tiết kiệm dầu thì vẫn là nên tiết kiệm đi.
Khương Nặc lái xe, Vân Diệu ngồi ở phía sau, Border Collie cố gắng thu mình lại nằm nhoài trên nắp bình xăng.
Với hình thể hiện tại của nó, thật sự rất cố gắng để bản thân nhỏ đi, thân thể cuộn thành một cục nhưng vẫn là một đống chó lớn.
Vân Diệu lại vô thanh vô tức, cũng cố gắng không chiếm chỗ, nhưng dù sao anh ta cũng có vóc dáng lớn như vậy.
Nhưng ngoại trừ hơi chật cùng với hơi lạnh ra thì không có vấn đề gì khác, có thể tương đối thoải mái chạy xuyên qua rừng cây, nếu gặp điều kiện đường xấu thì quay đầu lại đi vòng đường khác cũng rất dễ dàng.
Trước đó chỉ đi đường cao tốc còn chưa phát hiện, lúc đi qua khu rừng cùng đường quốc lộ mới nhìn thấy rất nhiều con đường đều hư hỏng, phòng ốc sụp đổ hoàn toàn chắn ngang đường đi.
Có rất nhiều con đường đều không có cách nào đi qua, chỉ có thể đi vòng.
May mà đi xe máy thuận tiện, một số con đường nhỏ cũng có thể đi, chỉ là hơi xóc nảy, mấy lần suýt chút nữa đã làm Biên Mục điên đảo.
Nhưng mỗi lần nó đều dùng móng vuốt bấm chặt nắp bình xăng, không để cho cô phải lo lắng.
Cứ như vậy chạy một mạch từ khi trời còn tối đến khi trời tối lại, xuyên qua các huyện lân cận rồi chạy đến rìa Nghi Thành, nơi có núi Việt.
Chạy trọn vẹn cả một ngày, ngoại trừ nửa đường dừng lại uống chút nước thì về cơ bản không dừng lại, toàn thân Khương Nặc đều bị gió thổi đến tê dại, nhiên liệu cô đổ vào buổi sáng cũng đã cạn kiệt.
Càng đi về phía Nghi Thành, sự sụp đổ lại càng thêm nghiêm trọng, đã đến mức mặt đường khắp nơi đều là vết nứt, những nhà dân kia càng không may mắn thoát khỏi.
Ngay cả cây khô trên núi cũng liên tục ngã xuống, gãy đổ, mặt đường vỡ vụn, càng ngày càng khó đi, không thể không dừng lại đi bộ.
Xem ra Nghi Thành ở rất gần trung tâm địa chấn.
Khương Nặc âm thầm kinh hãi, tự hỏi người ở chỗ này không biết có thể may mắn sống sót được bao nhiêu.
Cô rẽ xe đến chỗ không người, mượn rừng khô che lấp, thu xe máy vào không gian, chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi và ngủ qua đêm.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Khương Nặc cảm thấy ở Nghi Thành lạnh hơn so với ở doanh địa.
Không lâu sau khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ đã gần như dưới âm 20 độ, đến đêm khuya, nhiệt độ sẽ còn tiếp tục hạ xuống.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng từ hôm qua cho tới hôm nay, nhiệt độ không khí đã giảm trên diện rộng.
Chỉ là nhìn tình huống động đất ở Nghi Thành là biết được, tình hình thiên tai ở những khu vực khác nhau thì sẽ khác nhau.
Đây cũng là lý do vì sao cô không nghĩ tới việc chuyển đến sống ở các thành phố khác trước ngày tận thế, chẳng hạn như thủ đô hay Hải Thành.
Những thành phố này càng lớn, điều kiện tốt quyền quý nhiều, có thể điều động càng nhiều tài nguyên thành lập căn cứ quốc gia, có thể có phúc lợi tốt hơn một chút.
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh liền bị cô bác bỏ.
Trong những ngày đầu của tận thế, nhất định phải tìm hiểu đầy đủ về địa phương mới có thể đưa ra được kế sách ứng đối chính xác.
Ngay cả tình hình thiên tai ở mỗi vùng cũng khác nhau chứ đừng nói đến thảm họa do con người gây ra.
Đang nghĩ những thứ này, một cơn gió lạnh thổi vào mặt, hàn khí rót thẳng vào cổ.