Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền - Chương 250
Cập nhật lúc: 2025-04-23 23:07:58
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió lạnh đột nhiên thổi tới khiến Khương Nặc phấn chấn cả người.
Cô đã đi xe máy cả ngày, cơ thể đã thích nghi với nhiệt độ thấp, các ngón tay tê dại nhưng cơn gió lạnh này vẫn khiến cô cảm thấy lạnh vô cùng.
Cô hít một tiếng, cau mày nói: “Tìm một chỗ nhóm lửa đi.”
Sau khi có không gian, cô chưa từng bị cảm, ngay cả chứng đau bụng kinh cũng không có.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô nhất định sẽ không bị bệnh vì lạnh.
Nếu ỷ vào sức khỏe tốt mà sơ sẩy chủ quan rồi bị cảm thì thật buồn cười.
Lúc chạy xe cô đều đội mũ bảo hiểm, lúc này cởi mũ bảo hiểm ra lại cảm thấy gió lạnh thổi qua khiến da đầu phát lạnh, cô vội vàng từ trong không gian tìm cái mũ len đội lên, lại quấn một cái khăn quàng cổ, che kín cả cổ đầu và cổ mình.
Nơi này trước tận thế có lẽ là một thôn.
Khu vực này kinh tế phát triển, người làm kinh doanh xây dựng nhà xưởng rất nhiều. Người dân ở nông thôn thường có tiền hơn cả người trong thành phố, mỗi ngôi nhà tự xây ở đây nhà này còn xa hoa hơn nhà kia.
Có khi ngồi xe đi ngang qua, cô đều rất tò mò về mấy căn nhà hoa lệ kia.
Nếu cô nhớ không lầm thì mấy thôn trong khu vực này đều như thế.
Trời quá tối, Khương Nặc không thấy rõ lắm những căn nhà bị đổ sụp kia rốt cuộc trông như thế nào, nhưng từ số lượng đổ nát thê lương tráng lệ này, cũng nhìn ra được là lấy nhà lầu chiếm đa số.
Mấy căn biệt thự ở doanh địa bên kia nhiều lắm là thân tường có vết nứt, nhà có hơi nghiêng một chút, mấy tòa nhà trong thành phố tuy sập rất nhiều nhưng hầu hết đều là những ngôi nhà cũ và một số nhà cao tầng.
Cảnh tượng sụp đổ đến mức mặt đường cũng vỡ vụn như vậy, thật đúng là chưa từng thấy qua.
Chắc chắn là không thể qua đêm ở chỗ này.
Khu vực sườn núi cũng không được, gió lớn như vậy, những cây cối ngã nghiêng kia cũng rất nguy hiểm.
Đường đi không dễ đi, cộng thêm bốn bề tối đen, Khương Nặc mất một lúc tìm được một chỗ cao có tầm nhìn, nhìn về phía xa.
Cô muốn tìm một nơi tương đối trống trải lại có thể tránh gió.
Gió lạnh thổi qua, Khương Nặc nhìn xung quanh một lúc, ở khu vực xung quanh cũng không quá lý tưởng, chỉ có thể rời khỏi thôn này, đi về phía trước.
Vân Diệu lúc này đi tới, nói với cô: “Không nên đứng ở chỗ này, lạnh lắm.”
Khương Nặc gật đầu.
Cảm giác như đã âm 30 độ.
Cứ như vậy mãi không được, vẫn phải tìm được nơi thích hợp nhóm lửa, ăn cơm, nghỉ ngơi.
Vân Diệu lại nói: “Tôi đã bảo Biên tướng quân đi tìm rồi.”
Khương Nặc ngơ ngác một chút, lúc này mới phát hiện từ lúc cô cất xe máy đến bây giờ cô chưa từng nhìn thấy Biên Mục.
Vân Diệu đưa cô từ trên chỗ cao của tòa nhà đổ nát xuống, đứng ở dưới chân tường.
Tường này bị gió mạnh thổi có chút lay động, nhưng tạm thời có thể tránh gió.
Gió này thật sự quá lớn, thổi đến mức mắt cũng đau.
Gió lớn như vậy, trời lại tối, cô có chút lo lắng cho Border Collie, thỉnh thoảng để ý lắng nghe âm thanh, chờ nó trở về.
Vân Diệu nhìn ra được sự lo lắng của cô, thản nhiên nói: “Nó làm được.”
Quả nhiên, không lâu sau, cô nghe thấy tiếng chó sủa thở dốc dần dần đến gần, là Border Collie chạy về.
Nó dừng lại bên chân Vân Diệu, dùng ánh mắt nhìn về phía Khương Nặc, ra hiệu cho cô đuổi theo.
Khương Nặc đi theo phía sau Border Collie, vòng qua thôn đi về phía trước.
Gió lạnh thổi tới từ phía tây, bọn họ cũng đi theo hướng này, nếu không phải cô lấy một cặp kính chắn gió từ trong không gian ra đeo lên thì thật sự là bị gió thổi đến mức mắt cũng không mở ra được.
Đi chừng mười phút, Khương Nặc nhìn thấy phía trước có một căn nhà tương đối hoàn chỉnh.
Đến gần xem xét, đó là một căn nhà cũ xây bằng gạch, chỉ cao hai tầng. Căn nhà kia thật ra đã hoàn toàn sụp đổ, trên mặt đất là một đống tường và ngói vỡ, chỉ là có một bức tường vây xây không cao nhưng lại rất dày, đang còn nguyên vẹn khoảng chừng bảy tám phần.
Bức tường bao quanh một khoảng sân rộng, ít nhiều có thể che chắn gió, mặt đất cũng coi như bằng phẳng, ít nhất thì khi để container lên trên đó sẽ không bị nghiêng.
Điều kiện cũng không tính là quá lý tưởng, nhưng đường tối như vậy lại khó đi, có giày vò thêm nữa cũng không chắc có thể tìm được chỗ tốt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ta-tich-tru-hang-hoa-ban-kiem-tien/chuong-250.html.]
“Chỗ này được đấy.” Khương Nặc nói.
Con chó này thật lợi hại, cô xoa đầu Border Collie.
Từ mẫu đa bại nữ, vì sao A Muội không tài giỏi được như Border Collie chính là vì thiếu lịch luyện.
Mỗi ngày có mẹ cô cưng chiều, còn có Lý Mộng thổi rắm cầu vồng cho nó, cả con ch.ó cũng có thể bay lên.
Xem ra vẫn phải tìm cơ hội mang nó ra ngoài, để nó lăn lộn với Border Collie mới được.
Nghĩ nghĩ, Khương Nặc lấy ra hai phòng container đặt song song trên mặt đất.
Thả cho Border Collie một ít đồ ăn, có trái cây, có thức ăn cho chó, có thịt, có trứng gà, có nước suối.
Hai cái bát ngày hôm qua không đủ để đặt nên cô lại lấy ra hai cái bát đổ thật đầy.
Bây giờ đường đã khó đi như vậy, chắc chuyến đi đến núi Việt lần này sẽ mất nhiều thời gian hơn kế hoạch.
Thế là ở bên cạnh lò lửa cô đặt thêm một thùng than.
Lại kê thêm một cái bàn trà cho căn phòng này, đây là bàn làm việc của tổng giám đốc cay mắt lúc ấy, bàn trà không lớn, hình dạng trang nhã, còn là làm bằng gỗ tử tô đắt đỏ.
Đồ vật thì tốt, nhưng nhìn thấy nó sẽ nhớ tới nụ cười tự tin to bằng cả bức tường của tổng giám đốc cay mắt.
Trên bàn trà đặt một cái bánh rau củ và hai cái bánh bao chiên.
Làm xong những việc này, Khương Nặc đi ra ngoài.
Vân Diệu vừa ra ngoài liền kéo hai cây củi về, nhẹ nhàng chặt ra thành từng đoạn rồi đốt một đống lửa ở giữa hai container.
Ngọn lửa rất lớn, tiếng gió gào thét trong bóng đêm phảng phất như có dã thú đang gào thét.
May mà bức tường bốn phía và container ở hai bên đã chắn được phần lớn gió nên đống lửa không bị thổi quá mức.
Có đống lửa, trong sân sáng hơn nhiều.
Khương Nặc ngồi xổm xuống, kiểm tra mấy thân cây được Vân Diệu kéo về, phát hiện chỉ có ăn mòn rất nhỏ, c.h.ế.t héo hơn phân nửa là bởi vì bị ngập nước quá lâu.
Ngửi thấy mùi cũng không có mùi gì khác thường.
Ở trong doanh địa một thời gian dài, mọi người đã quá quen thuộc với mùi mưa axit lẫn lưu huỳnh gây ăn mòn nghiêm trọng kia.
So sánh với cây cối ở gần doanh địa, ít nhất hai cây này không bị ăn mòn quá nghiêm trọng.
Điều đó nói rõ, thiên tai tạo thành đả kích lớn nhất đối với Nghi Thành là động đất, còn mức độ mưa axit là tương đối nhẹ.
Nhưng đây cũng không hẳn là chuyện tốt.
Mưa axit cũng chia khu vực, sau khi tiến vào cực dạ, có nơi sẽ bị mưa axit xâm nhập nhiều lần, nói không chừng còn ở phía sau.
Nghĩ tới đây, cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong bóng tối mênh m.ô.n.g vô tận, chỉ có khoảng sân nhỏ này có ánh lửa chiếu sáng.
Lúc này Khương Nặc mới tháo đôi găng tay da dùng để chạy xe máy ra, đặt bàn tay đã có chút đông cứng ở bên đống lửa để sưởi ấm.
TBC
Vân Diệu ngồi bên đống lửa, dường như anh ta không hề sợ lạnh, ngược lại không có bất kỳ phản ứng rụt cổ hay run rẩy nào, tóc bị gió thổi cuốn lên trán, có chút che khuất tầm mắt, cũng không có ý định đưa tay vuốt nó lại.
Khương Nặc xoa xoa đôi bàn tay bên cạnh đống lửa, trong lòng có chút tiếc nuối.
“Tôi vốn nghĩ thừa dịp trời tối có thể tìm anh để luyện đao với tôi, nhưng thời tiết này đoán chừng là không được.” Cô khẽ thở dài.
Mấy ngày nay đang tìm cảm giác, lại bởi vì chuyện như vậy mà chậm trễ.
“Sẽ có cơ hội.” Vân Diệu nói.
“Ừm.”
Khương Nặc không muốn đứng lâu ở bên ngoài, hàn huyên hai câu rồi trở lại phòng container của cô.
Vân Diệu nói: “Cô nghỉ ngơi đi, tôi và Biên tướng quân sẽ thay phiên gác đêm.”
“Cảm ơn.”
Có đồng đội đáng tin cậy là chuyện tốt, có thể hưởng thụ thì hưởng thụ, Khương Nặc cũng không giả vờ kiêu ngạo, cười nói cảm ơn anh ta và Border Collie.